0
Sau một lúc Hồ Nam quyết định rời khỏi nơi đây hắn quay đầu hỏi Thư ca:
" Ngươi làm sao rời khỏi nơi đây? Chui vào trong cơ thể ta sao?"
Thư ca lắc đầu:
" Không cần, đại đạo bản nguyên đã dung hợp với ngươi ta cũng cần một vật chủ mới,ngươi đem kiếm của mình ra đây"
Hồ Nam cũng không nghĩ ngợi, vì dung hợp Đại Đạo bản nguyên hắn đã có thể sử dụng nguyên lực, hắn trực tiếp lấy ra "trích nguyệt kiếm":
" Đây này"
Thư ca mộng bức nhìn " trích nguyệt" kiếm, thân kiếm thẳng tắp dài một thước hai, lưỡi kiếm sáng loáng sắc bén, sống kiếm đen nhánh dày hai li, mũi kiếm xéo một bên:
" Ngươi gọi đây là kiếm?"
"Ừm,"
Hồ Nam gật đầu:
"Làm sao vậy?"
Thư ca trầm ngâm.
" Thanh kiếm của ngươi nó lạ lắm"
Hồ Nam bừng tỉnh đại ngộ:
"À ngươi nói cái này sao, sau khi Kiếm tiền bối chết, Mình Kiếm Môn bị diệt 3 đại thánh địa sợ cỏ khô lại bén lửa nên đã ban sát lệnh diệt toàn bộ võ giả dùng kiếm, sát lệnh được rất nhiều tông môn thế lực hưởng ứng và thế là hết chín thành võ giả dùng kiếm bị giết, số còn lại thử chuyển sang vũ khí khác nhưng không thể nào quen thuộc nên đã biến tướng trường kiếm truyền thống thành trường kiếm như bây giờ, mặc dù sát lệnh đã được tiêu trừ nhưng rất nhiều người chọn dùng trường kiếm như ngươi thấy"
" Hỗn đản tam đại thánh địa"
Thư ca tức giận mắng
" Được rồi, ngươi đừng vội tức giận, sau này ra ngoài ta sẽ giới thiệu cho ngươi trọng kiếm, còn có đoản kiếm a"
Nói nói hắn liếc một cái Thư ca thấy hắn sắc mặt càng ngày càng không tốt vội chuyển chủ đề
" Ngươi định dung hợp vào trường kiếm của ta sao"
Thư ca một mặt ghét bỏ:
" Cái gì mà dùng hợp ta chỉ là muốn ẩn giấu mà thôi, tạm thời mượn cục sắt của ngươi dùng tạm"
" Thôi được, ngươi muốn sao thì làm vậy đi, nhanh lên bằng hữu ta còn ở bên ngoài đợi đây"
Thư ca không tiếp tục tranh cải, thân hình hắn loé lên chui vào trong"trích nguyệt" kiếm thân kiếm sáng lên run run mấy cái rồi đình chỉ, giọng thư ca vang lên:
" Được rồi, đi thôi khi về nhớ đổi một thành kiếm khác a"
" Nếu ghét bỏ cũng đừng chui a"
Hồ Nam biểu môi:
" Ta dùng thanh kiếm này đã quen không muốn đổi"
"Ngươi..."
Thư ca cam chịu, thôi được rồi dù sao cũng là kiếm a,
"Vậy tối thiểu ngươi cũng tìm cho ta một cái vỏ kiếm a"
" Lười nhác, ta bình thường thu vào túi trữ vật a"
Hồ Nam lười biếng nói.
Thư ca thần bí cười hề hề:
" Ngươi có thể thử một chút"
Hồ Nam nghi hoặc cầm lấy thanh kiếm ánh sáng nhạt loé lên rồi biến mất trích nguyệt kiếm vẫn nằm trong tay hắn thử thêm vài lần nhưng không có gì thay đổi hắn vẻ mặt mộng bức:
" Làm sao lại? Không thu vào được"
Thư ca haha cười:
" Ngươi quá coi thường ta a, ta dù gì cũng là Đạo linh a, túi trữ vật của ngươi chỉ là phàm vật làm sao chưa được ta"
Hồ Nam gãi gãi đầu:
" Vậy làm sao đây "
" Đương nhiên là cầm lấy ta ra ngoài chứ sao"
" Ngươi cmn cũng rất biết đày đoạ người"
"..."
Cùng một tên dở hơi đấu võ mồm trong chốc lát Hồ Nam mất đi hứng thú:
" Uy, Thư ca"
" Làm sao?"
Hồ Nam nhìn một vòng không gia trước mắt vị kiếm khí đã bị hắn hấp thu nên đã hơi tối màu:
" Nơi đây làm sao bây giờ?"
" Ngươi yên tâm, không gian này không có ta thì sẽ tự động biến mất thôi"
" Vậy sao? Thật đáng tiếc"
. . .
Hồ Nam một lần nữa xuất hiện bên ngoài đã tối, nương theo ánh sáng yếu ớt của tụ linh châu sắp hết linh thạch hắn nhìn thấy Đông Phương Uyển Nhi đang dựa vào vai Vương Linh Nhi ngủ say, đang ngồi xếp bằng tu luyện như có cảm ứng Vương Linh Nhi mở mắt thấy là Hồ Nam thì nàng thở dài một hơi nhưng rồi nàng nghiêng đầu sang nhìn dựa vào vai mình ngủ say thì bắc đắt dĩ nhìn hắn nhỏ giọng hỏi:
" Gặp được kì ngộ"
"Kì ngộ gì?"
" Không nói cho ngươi"
Vương Linh Nhi im miệng, lạnh nhạt nhìn hắn một cái rồi phiết qua đầu.
Hồ Nam cười cười đi đến trước mặt nàng, hắn dịu dàng nhìn đang ngủ thơm ngọt Đông Phương Uyển Nhi đưa tay nâng nhẹ đầu nàng rồi nhìn Vương Linh Nhi nói:
"Đổi cho ta, ngươi nghĩ ngơi đi"
Vương Linh Nhi bĩu môi, liếc mắt hắn một cái cũng đứng dậy đi về phía đối diện ngồi xuống, nhìn thấy hắn dịu dàng nâng đỡ đầu của Đông Phương Uyển Nhi lên vai hắn, nhìn ánh mắt ôn nhu của hắn nhưng không phải nhìn nàng, trong lòng một trận buồn vô cớ.
Đôi diện Đông Phương Uyển Nhi hơi nhíu mi một cái, cọ cọ một cái bờ vai của hắn tìm một chỗ thoải mái nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại nhưng không ai chú ý tới khoé môi nàng hơi nhếch lên một vệch độ cong.
. . .
Sáng hôm sau tia sáng thông quả cửa hang chiếu vào Đông Phương Uyển Nhi nhíu nhíu mi rồi mở mắt, nàng xoa xoa đôi mắt mở hồ hỏi:
" Ngô, Linh Nhi tỷ tỷ sáng rồi sao? Hồ Nam hắn đã trở lại chưa"
Hồ Nam mở mắt ra nhìn nàng:
" Vẫn chưa a"
Đông Phương Uyển Nhi nghe lời này thì làm như hết sức kinh ngạc chăm chăm nhìn hắn:
" Ngươi trở về khi nào vậy"
Hồ Nam trả lời:
" Không lâu a, mới hơn bốn giờ trước a"
Đông Phương Uyển Nhi gật đầu, chợt cảnh giác hỏi:
" Tại sao ngươi ở bên cạnh ta? Ta nhớ được ta là tựa bên cạnh Linh Nhi tỷ tỷ mà sao bây giờ lại là ngươi"
Hồ Nam nhìn nàng cười không nói, hôm qua nhưng là hắn nhìn chằm chằm nàng a
Bị hắn nhìn nàng có chút chột dạ phiết qua một bên đầu nói sang chuyện khác:
" Cái kia ngươi đi đâu lâu như vậy"
"Muốn nghe không?"
Hồ Nam nhiều hứng thú hỏi
"Hôn ta một cái ta sẽ nói cho muội nghe"
" Phi, không biết xấu hổ a ngươi Lính Nhi tỷ còn ở đây xem đây"
" Vậy không có Linh Nhi tỷ tỷ là có thể a"
" Ai mà thèm, ngươi cút a"
"..."
Vương Linh Nhi một bên xem bĩu môi không có cảm giác mình tồn tại a.
" Được rồi, được rồi đi về thôi cũng một đêm rồi"
Vương Linh Nhi chịu không được lên tiếng đánh gãy, Hồ Nam ý vị thâm trường nhìn nàng một cái cũng gật đầu:
" Đi thôi"
. . .
Ba người đi tới cửa thành thì có một thanh niên nam nhân, hắn nhìn qua chừng 20 tuổi khuôn mặt bình thường, phía sau hắn đi theo một trung niên nam nhân hắn chặn lại ba người lên tiếng hỏi:
" Hồ Nam công tử đúng không, có thể mượn một bước nói chuyện được hay không?"
Hồ Nam nhíu mày giọng nói nghe không ra vui giận hỏi:
" Ngươi là ai?"
Thanh niên nam nhân ôn hoà cười:
" Tại hạ Cao Tùng, chắc Hồ Nam công tử đợi ta đã lâu a?"
Đông Phương Uyển Nhi nghe đến là người của Cao gia thì lo lắng muốn nói gì lại bị Hồ Nam cản lại:
" Muội về nhà trước ta còn có việc, cho mượn Linh Nhi tỷ tỷ của muội một lát"
Nói xong nhìn về phía Cao Tùng:
" Nơi này không tiện chúng ta vào trong thành tìm quán trà, Cao công tử không ngại a"
" Không ngại, không ngại, Hồ Nam công tử mời"
Cao Tùng cười haha nói.
" Ừm, đi thôi"
Hồ Nam gật đầu rồi nhìn về phía một mặt lo lắng Đông Phương Uyển Nhi hắn xoa xoa đầu nàng:
" Ngươi đi về trước đây là địa bàn của chúng ta hắn sẽ không dám làm bậy"
" Ngươi yên tâm chuyện này ta sẽ nói với gia gia"
Hồ Nam gật đầu cũng không nói gì thêm mà dẫn đầu tiến vào Thành Dương thành, Vương Linh Nhi cũng đi sát phía sau.
Nãy giờ không lên tiếng người đàn ông trung niên tiến bên tai Cao Tùng nhỏ giọng nói:
"Tùng nhi, vị cô nương đi theo hắn không đơn giản ta nhìn không thấu"
Hắn là Bùi Kiệt là một tên cường giả võ vương tam trọng, hắn là người của nhà ngoại Cao Tùng, lúc mẫu thân Cao Tùng gả vào Cao gia hắn đã chủ động xin đi theo làm hộ về, Cao Dũng không suy nghĩ nhiều như không có một cường giả võ vương xin gia nhập hắn đương nhiên là vui vẻ chấp nhận a.
Cao Tùng hơi chậm lại bước chân:
" Có thể vô thanh vô tức cứu đi người trong tay Cao gia có thể đơn giản sao"
Nói xong còn vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn Đông Phương Uyển Nhi một cái.
Đi ở phía trước Hồ Nam như có cảm ứng hắn dừng lại bước chân cũng không quay đầu lại:
" Ngươi đừng suy nghĩ nhiều ta có thể không một tiếng động cứu người từ trong tay các ngươi thì cũng có thể như vậy giết ngươi, ngươi, không nên cược"
Cao Tùng cười khan hai tiếng rồi vội vàng đi theo.