Ta Làm Công Cho Thiên Đạo
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9: C·h·ế·t?
"Hùng Trảo!"
Cuối cùng, một bóng người phun huyết và bay ra rìa võ đài.
Tên kia thấy thế vội vàng thuận theo lực quán tính, đồng thời dồn linh lực vào chân, dẫm mạnh xuống sàn, cả người bay lên và xoay vòng trên không trung về phía sau. (đọc tại Qidian-VP.com)
A Nhân nghe thế, từ từ bò dậy, chắp tay:
....
Trên võ đài, sau khi chắp tay, người tên A Nhân kia thoáng hô một tiếng sau đó nắm tay vận công, hét to một tiếng rồi xông về phía trước.
"Đại ca huynh không cần quá khiêm tốn, Long nhi đã thay đổi, tốt hơn so với trước kia nhiều. Chỉ là thằng tiểu tử kia của đệ, khiến đệ quá thất vọng. Cũng không biết trong đầu nó đang nghĩ cái gì mà hành xử như thế nữa."
"Chúng ta đi thôi!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ha ha! Thiên Phong huynh quá lời!"
Thấy đã đạt được hiệu quả, Lê Khiếu Long mới lên tiếng nói:
"Được rồi, đệ cứ đi đi." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Thắng ta rồi sống hoặc là c·hết!"
Chương 9: C·h·ế·t?
Chu Nguyệt Nhi thấy hắn đi xuống, liền chạy lại, ôm lấy cánh tay hắn, liên tục nói:
Thấy đối phương lao về phía mình, khí thế ồ ạt như một con gấu, Lê Khiếu Long không hề nao núng. Bởi vì hắn biết ưu thế của bản thân ở đâu.
Bị khiêu khích như vậy, tên kia vội vàng xông lên, nhưng cũng âm thầm đề phòng chiêu thức bất ngờ từ Lê Khiếu Long.
Thấy sau khi bay ra ngoài, đối phương không hề đứng dậy nữa, Lê Khiếu Long liền mở miệng:
Đám người nghe thế thì hơi xôn xao, bởi vì trước đó tên kia cũng từng nói xin lỗi và còn không phản kháng nữa nên có vẻ hơi được lòng số đông. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lê Khiếu Thiên mặt như đưa đám, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười:
"Đồng thời, gọi chủ nhân của mình là phế vật thì các ngươi sẽ cảm thấy vinh quang hay sao? Là người của Lê Gia, chủ vinh nô vinh, chủ nhục nô nhục. Sống là người của Lê Gia, thì c·hết cũng sẽ là ma của Lê Gia. Lê Gia đã không bạc đãi các ngươi thì các ngươi cũng phải làm gì cho xứng với thân phận của mình."
"Ừm!"
Đồng thời tay phải khẽ quét ngang vai về phía Lê Khiếu Long.
"Nhị thiếu gia, cẩn thận!"
"Tam đệ, đệ cũng đừng trách ta làm việc quá quyết tuyệt. Nhưng đệ phải hiểu, nuôi một kẻ có dị tâm sẽ rất phiền, cần phải loại trừ ngay, tránh sau này lại gây họa. Đồng thời ta cũng không thể để cho một kẻ có thù với ta còn sồng được. Mong đệ hiểu và lượng thứ cho vi huynh."
Thấy sau khi đứng dậy đối phương tỏ ra dè dặt, cẩn thận, Lê Khiếu Long không khỏi bật cười: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nhị đệ, đệ cũng đừng khắt khe quá, huynh đệ thân gia cần phải giúp đỡ, bao che cho nhau, đấy là điều tất yếu. Thiên nhi vẫn còn nhỏ, việc nảy sinh tâm tính tranh đua hơn thua cũng là điều hiển nhiên. Giống như Long nhi trước kia, kiêu ngạo, tự mãn, cũng may là sau khi trải qua chuyện đó đã tốt hơn rồi. Cho nên việc của các trưởng bối như chúng ta chính là tạo điều kiện và dạy dỗ để cho bọn họ hiểu."
Lại chỉ tay vào cỗ t·hi t·hể trên mặt đất:
''Không chỉ mình đệ đâu, mấy người bọn ta cũng phải có trách nhiệm với nó. "
"Tiểu nhân xin lỗi! Ngài đại nhân đại lượng, mong hãy bỏ qua cho tiểu nhân!"
Mà Lê Khiếu Thiên ở dưới đài cũng nói:
Trên võ đài trong luyện võ trường của Lê gia có hai người đang đứng đối mặt nhau. Một người trong đó là thiếu niên tuấn lãng mặc bạch y, còn người kia là trung niên mặt nhọn mặc hôi y. Hai người không ai khác chính là Nhị thiếu gia Lê Khiếu Long và người hầu trong Lê gia.
"Đệ hiểu rồi. Về nhà đệ sẽ dạy dỗ tên tiểu tử này cho cẩn thận."
Còn về phía Lê Khiếu Long, mặc dù hắn chỉ mới vừa xuyên không đến đây, chưa quen thuộc với việc chiến đấu. Nhưng cỗ thân thể này đã từng là luyện khí tầng 7, bản năng chiến đấu vẫn có.
Hơi thoáng cúi người chuẩn bị sẵn sàng. Ngay khi đối phương quét tay đến, Lê Khiếu Long lập tức cúi xuống, một chân trụ, một chân quét về phía chân của đối phương.
Tên kia lồm cồm bò dậy, dùng tay lau máu quanh khóe miệng, ánh mắt trở nên oán độc hơn. Bởi vì vừa rồi y đã thành trò cười cho tất cả mọi người, một luyện khí tầng 4 lại bị luyện khí tầng 2 đánh cho phun huyết. Thoáng trấn an bản thân, phải cẩn thận, chỉ cần cẩn thận sẽ không lo bị lật trời.
Tên kia tự tin xông lên trước, dồn linh lực vào tay phải, ngay khi đến gần Lê Khiếu Long, hét to một tiếng.
"Sao thế, nhà ngươi sợ rồi à? Thế mà nhà ngươi lại sợ phế vật! Đúng là mất mặt thật."
"Nhị thiếu gia! Tiểu nhân đúng là có mắt như mù, không thấy núi thái sơn đã ăn nói bậy bạ. Mong ngài rộng lượng mà bỏ qua cho tiểu nhân!"
"Nhưng mà, các ngươi phải biết, thân là gia nhân của Lê Gia vậy mà lại bảo chủ nhân của hắn là phế vật. Bảo phế vật cũng không sao, ta cũng không ghi thù vì cái này. Ai muốn bảo ta phế vật cũng được, chỉ cần các ngươi nhớ một điều, chỉ có kẻ mạnh mới gọi kẻ yếu là phế vật. Thân là kẻ yếu, các ngươi có tư cách gì để gọi kẻ mạnh là phế vật chứ?"
"Vâng, thiếu gia."
"Được rồi, mọi người giải tán, tự luyện tập đi. Chỉ cần tu vi đủ cao, lập đủ công lao, Lê gia sẽ không bạc đãi các ngươi."
"Phá Thiên huynh! Chúc mừng chúc mừng, Long nhi đúng là nhân họa đắc phúc. Sau một năm bị phế, tâm tính của nó đã trở nên cứng cáp hơn, suy nghĩ cũng thấu đáo hơn rồi, tương lai chắc chắn sẽ còn có thành tựu lo lớn hơn lúc trước."
Thấy tên này đề phòng như vậy, Lê Khiếu Long cũng thấy không thú vị nữa, liền lao lên t·ấn c·ông trực diện. Hai người ta qua ngươi lại, ngươi lại ta qua, dây dưa vào một chỗ với nhau.
"Long ca ca, huynh quá uy vũ, quá soái!"
"Nhị ca! Tên đó cũng đã biết sai rồi, đệ cũng đảm bảo với huynh, huynh nể mặt đệ tha cho hắn ta đi!"
"Có thể sẽ có nhiều người cảm thấy ta làm như vậy là bất công cho hắn ta."
Hai người sáng vai nhau rời khỏi luyện võ trường.
Toàn trường im phăng phắc, có lẽ không ai ngờ Nhị thiếu gia lại cứng rắn như vậy, nói g·iết là g·iết. Đồng thời trong lòng mỗi người cũng dần xuất hiện sự kính sợ.
Lê Khiếu Long đưa tay khẽ cốc đầu của nàng, sau đó nói với Lê Khiếu Thiên.
...
Sau đi xuống dưới đài, tiến vè phía Chu Nguyệt Nhi và Lê Khiếu Thiên.
"Đừng giả c·hết nữa? Đây là trận chiến cuối cùng của ngươi, chỉ khi thắng ta ngươi mới được quyền sống!"
Sau đó chắp tay: "Nhị ca, Nguyệt nhi tiểu thư, ta cũng không làm phiền hai người nữa. Hai người cứ tiếp tục đi dạo, ta xin phép đi luyện công tiếp."
Lê Khiếu Long dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn Lê Khiếu Thiên rời đi.
Lúc này xung quanh võ trường đã tụ tập rất nhiều người đang theo dõi, mà phía xa xa cũng có 4 trung niên đang chăm chú về phía này. Đồng thời còn không ngừng lắc đầu đối với biểu hiện của Lê Khiếu Thiên, trên mặt của mộg người còn có chút tức giận.
"Chuyện ngày hôm nay, ta sẽ không nhắc lại. Kể từ giờ trở đi, nếu có kẻ nào lòng mang dị tâm, thì kết cục hãy lấy kẻ này làm gương. C·hết!"
Nhưng Lê Khiếu Long không thèm quan tâm, chỉ lạnh lùng nói:
Nhưng Lê Khiếu Long không hề quan tâm. Hắn từ từ tiến đến gần rồi đá một cú vào đầu tên kia, khiến y văng xuống võ đài, không còn động tĩnh dưới sự ngỡ ngàng của toàn trường.
Chứng kiến những người phía dưới, Lê Khiếu Long thoáng phủi phủi y phục hơi nhăn vì vận động mạnh, sau đó chỉ tay vào tên đang nằm trên mặt đất, không biết sống c·hết kia, lạnh nhạt nói:
"A Tài, cho người đi xử lý đi."
Sau đó quay đầu nói với Chu Nguyệt Nhi:
Ở chỗ xa xa, bốn người quan sát toàn bộ trận đấu đều lộ vẻ tươi cười.
...
Lê Khiếu Long hơi vận dụng Hổ quyền theo trí nhớ của cỗ thân thể này. Đầu có chút trắc trở, nhưng dần dần, hắn càng lúc càng thuần thục, tên kia cũng rơi vào thế yếu.
Tên này biết bản thân không đánh lại Lê Khiếu Long nên đành tiếp tục dập dầu xin lỗi.
"Đệ hiểu! Những kẻ lòng mang dị tâm đúng là nên diệt!"
Đối với cuộc chiến này, y không có gì phải lo lắng quá. Từ chỗ tam thiếu gia y đã biết được tu vi của đối phương chỉ là luyện khí tầng 2, dù đã từng ở tầng bảy, có nhiều kinh nghiệm thì đã sao. Luyện khí tầng 4 mà còn sợ tầng 2 hay sao.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.