0
Trước khi vào bộ truyện, tác có một chút lưu ý:
- Bộ đầu tiên tác hoàn thành: Ta chỉ muốn làm nam nhân bình thường.
- Vì rất nhiều bạn bảo đọc không quen, dù sao thì văn phong quá thuần việt cũng sẽ khiến bạn đọc cảm thấy bối rối và không bộc lộ được tính cách cao ngạo của yandere, vậy nên tác sẽ thay đổi để phù hợp với độc giả.
- Tác không muốn ăn gạch đá, tác chỉ muốn xin góp ý. Vậy nên xin hãy cmt lịch sự, tác rất trân trọng những đóng góp của các bạn.
Làm ra bộ truyện để phù hợp với tất cả mọi người là điều rất khó, vậy nên nếu có sai sót gì, mong các bạn có thể bỏ qua. Chúc các bạn có phút giây đọc truyện vui vẻ.
…“Em là Linh Nhi nhận anh Lâm Thần làm chồng và hứa sẽ giữ lòng ch·ung t·hủy với anh, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng anh mọi ngày suốt đời”
Từng tiếng hò reo, chúc phúc từ đằng sau. Linh Nhi cùng Lâm Thần nhìn nhau một cách say đắm. Cả hai cuối cùng cũng đã có thể chính thức làm vợ làm chồng.
“Thật sự là một cuốn truyện hay” Khi này, tại căn biệt thự nhà họ Vương, Vương Thiên Nam cười nhẹ gấp cuốn sách lại.
Hắn cũng không thể ngờ, trong lúc rảnh rỗi lục tìm những thứ hay ho trên mạng thì hắn đã đọc trùng quyển truyện này. Mặc dù tác giả bộ đó cũng không có tên tuổi nhiều, thế nhưng đọc sơ qua nội dung có vẻ rất là hấp dẫn nha.
Vậy là cả một buổi chiều, hắn đắm chìm trong thế giới huyền ảo, rất nhiều thứ mà hắn chưa biết về sự đáng sợ của tình yêu đã được xuất hiện trong đó.
Mặc dù rất ngưỡng mộ Lâm Thần trong câu truyện trên, thế nhưng dù sao hắn cũng không mong bản thân chính là nhân vật chính trong câu chuyện đó. Những người bạn gái của cậu ta thật sự biến thái và mưu mô.
Bị giam vào căn phòng, chỉ có thể bị bạn gái tra khảo là cảm giác bất lực ra sao? Hắn chỉ cần tưởng tượng thôi là cũng biết nó đáng sợ như thế nào rồi.
Nếu như có bạn gái, hắn mong người bạn đời của mình phải ngoan ngoãn, nghe lời và nhu thuận chứ không phải giống như cô nàng Linh Nhi điên rồ đó. Thật sự mỗi lần nghĩ đến cái tên này, cả thân thể hắn đều run rẩy vì sợ hãi.
Thấy trời cũng bắt đầu dần ngả về tối, hắn nhẹ nhàng đứng dậy, đi đến căn phòng tắm quen thuộc.
Lần đầu tiên có thể thảnh thơi rảnh rỗi cả buổi chiều, trong lòng hắn lại có một cảm giác thoải mái dị thường. Có lẽ là do bản thân đã làm việc thiện đi.
Suy nghĩ về quá khứ, hắn hình như cũng đã làm rất nhiều việc tốt nhỉ?
Thế nhưng, hắn lại lắc đầu bỏ qua, dù sao thì mấy chuyện đó cũng chỉ là do bản tính của hắn mà thôi. Như lời ông hắn từng nói: Làm việc thiện thì chắc chắn sẽ sống tốt hơn phải không?
Mang theo suy nghĩ như vậy, hắn cũng chẳng thèm để ý tới những câu chuyện đó. Áo choàng nhanh chóng được cởi ra, hắn tiện tay vứt xuống ghế, sau đó đi vào phòng tắm.
Nếu mà ông của Thiên Nam biết việc thiện trong đầu của hắn là xả thân cứu người thì chắc lão đầu đó sẽ không dám tin.
Tiếng nước rất nhanh truyền đến, hắn mải mê đắm chìm trong dòng nước mát rượi mà không hề biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.
Ngay khi này, một cô gái vô cùng xinh đẹp, tuổi nhìn sơ qua cũng chỉ là thiếu nữ, dáng vẻ nhỏ nhắn cùng với khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, mái tóc đen dài, ánh mắt long lanh như viên ngọc có thể khiến bất kỳ ai nhìn cũng bị mê hoặc đang rón rén, đi từng bước đi tới chiếc áo mà Thiên Nam để tại chiếc ghế.
Sau khi gột rửa thân thể, Thiên Nam từ từ đi ra, cả thân thể khi này chỉ còn choàng một chiếc khăn, mái tóc vẫn còn ươn ướt cùng với vẻ mặt sáng khoái.
Nhìn mình trước gương, cả thân thể hoàn mỹ đến cực điểm, lại còn có khuôn mặt điển trai, chính hắn cũng khá tự tin về cỗ thân thể này. Ngoại trừ đằng sau lưng cùng với trước ngực có những vết sẹo dài hoẵng trải dài.
Đây cũng chính là dấu vết chứng minh cho “ việc thiện” mà hắn từng làm. Tuy nhiên, hắn cũng chẳng thèm để ý, vẻ mặt đắc chí gật đầu tự khen:
“ Ta càng ngày càng soái khí rồi nha!”
Nói xong, hắn quơ quơ tay vào chiếc ghế sofa, tuy nhiên không như hắn nghĩ, chiếc ghế sofa trống trơn, chẳng có bất cứ thứ gì cả.
“ Ban nãy mình nhớ là có vứt chiếc áo khoác vào đây rồi mà? Chẳng lẽ mình lại quên!”
Vẻ mặt trầm tư suy nghĩ, hắn lấy tạm một chiếc áo choàng khác ở trong tủ, sau đó kêu thị nữ đến.
Một thân hình mảnh mai, nhỏ nhắn xinh đẹp rất nhanh xuất hiện trong tầm mắt.
Tất nhiên, đó không ai khác chính là thị nữ của hắn: Tiểu Mai
Nhìn cô ấy đỏ mặt, e thẹn như bây giờ thì hắn cũng thấy buồn cười, cô nàng này không hiểu sao tính cách lại cố chấp đến nhường này.
Chuyện kể ra thì rất dài, thế nhưng cô nàng này chính là một trong những “ người may mắn” hắn từng cứu. Khi đó, hai chị em của Tiểu Mai b·ị b·ắt cóc rồi bán cho sòng bạc, hắn cảm thấy thương xót nên bỏ tiền ra mua lại hai người với giá cao.
Khi đó, hai cô ấy vô cùng bi thảm, thậm chí đến tên của bản thân cũng không nhớ, vậy nên hắn đành đặt tạm hai cô là Tiểu Trúc và Tiểu Mai.
Hắn chăm sóc tận tình, làm bạn với hai người hai năm, có thể nói là hai cô ấy bám dính với hắn như keo vậy. Ban đầu, hai cô bé còn sợ sệt, không cho ai khác chạm gần, chính hắn cũng từng bị cào đến chảy máu khi đến gần, thế nhưng hắn đâu thể bỏ mặc hai người được. Mặc cho gia tộc suốt ngày chê trách hắn bỏ bê công việc, thế nhưng hắn vẫn cố gắng dành thời gian cho hai cô gái. Từ từ thì tình cảm cũng tiến triển, hai người cũng bắt đầu chấp nhận hắn, thế nhưng hắn nhận ra một điều, đó là ngoài hắn ra thì hai người không chấp nhận bất kỳ ai. Điều này khiến hắn rất đau đầu trong một khoảng thời gian dài.
Khi chuẩn bị rời đi, hắn cũng không ngại chu cấp một số tiền đủ để cho hai người sống sung sướng đến tuổi già. Thế nhưng không biết ma xui quỷ khiến như thế nào, hai cô gái này nhất quyết muốn đi theo hắn, thậm chí còn dùng c·ái c·hết bức bách hắn phải thu nhận hai người này.
Muốn sung sướng thì không muốn, hai cô gái điên rồ này lại nhất quyết đòi làm thị nữ mới chịu. Hắn cũng thật sự hết nói nỗi. Tuy nhiên như vậy cũng tốt, hai người cũng sẽ được gia tộc họ Vương che chở, hơn nữa hắn cũng cần một vài hầu nữ giúp việc. Một công đôi việc.
Tiểu Mai cùng Tiểu Trúc làm thị nữ ở chỗ này cũng được hai năm rồi. Hai cô bé này năm nay chắc cũng vừa tròn mười bảy, thế nhưng đầu óc lại vô cùng nhanh nhạy và ngoan ngoãn. Có thể nói khiến bất kỳ ai tiếp xúc cũng sẽ có hảo cảm
Ban đầu, hắn phải che chở cho hai cô nàng này, dù sao thì hai đứa trẻ mới vào làm thì chúng có thể làm gì chứ. Ấy thế mà chỉ sau vài tháng, Tiểu Mai và Tiểu Trúc đã có thể làm giống như những người hầu khác vậy.
Càng lớn lên, Tiểu Mai và Tiểu Trúc càng xinh đẹp, thậm chí có khi hắn còn khuyên cô nàng nên rời đi để tránh lãng phí thanh xuân, dù sao thì vẻ đẹp ấy còn khiến hắn tán dương cơ mà, thế là đủ hiểu đẹp đến nhường nào rồi nhỉ.
Tuy nhiên, hắn vẫn nhớ như in cái ánh mắt không vui đáng sợ đó, dường như cả hai người đang nhìn hắn như một tội đồ, giọng nói đầy vẻ không vui:
“ Ngài đã giúp chúng em như vậy! Bây giờ đến lúc chúng em muốn giúp lại ngài thì ngài lại ghét bỏ sao?”
Đó là lý do tại sao Tiểu Mai xuất hiện tại chỗ này. Nhìn bản thân cô bé ăn mặc trang phục người hầu nhưng lại chẳng thể ngăn nổi sự diễm lệ ấy, hắn lại cảm thấy cô nàng ở chỗ này thật sự là lãng phí.
Tuy nhiên, hắn tạm thời bỏ qua chuyện đó sang một bên, vẻ mặt hắn trầm tư, hỏi nhẹ nhàng:
“ Cô có nhìn thấy ai khác vừa xuất hiện tại đây không?”
Tiểu Mai như một chú thỏ con, vẻ mặt đỏ ửng cúi đầu lễ phép:
“ Dạ, thưa ngài, bọn em không thấy bất kỳ ai ạ!”
Nghe thấy vậy, hắn nhíu mày nhìn xung quanh, tự nói:
“ Kỳ lạ…”
Sở dĩ hắn nói như vậy là vì hắn chắc chắn là ban nãy chiếc áo khoác hắn vứt tại chỗ này. Có thể người khác sẽ nói đó hắn quên nhưng trong khoảng thời gian mà có thể quên được thì là điều không thể nào.
Tuy nhiên, Tiểu Mai thì hắn rất tin tưởng, dù sao cô bé này cũng chưa từng nói dối, làm việc vô cùng chính trực ngay thẳng, thậm chí đôi khi còn tố cáo một số kẻ hầu tham lam muốn trộm tiền của gia tộc. Có thể nói niềm tin đặt vào cô nàng này là rất lớn.
Vậy nên, cậu lựa chọn bỏ qua, dù sao cũng chỉ là một chiếc áo, mất rồi thì thôi.