Tuy nhiên, đối mặt với câu hỏi này, Tiểu Mai chỉ cười mỉm, nụ cười ấy đẹp vô cùng, sau đó có chút thích thú nhìn hắn nói:
“ Dạ, thưa ngài, Tiểu Trúc chắc chỉ đang hơi mệt nên nghỉ một chút mà thôi! Ngài đừng có lo, lát nữa em sẽ đến thăm!”
Nói xong, Tiểu Mai còn nhẹ nhàng cúi xuống, dùng giấy lau đồ ăn cho hắn, làm cho hắn có chút là lạ. Rốt cuộc tại sao hôm nay mọi thứ đều không như thường ngày.
Tiểu Mai vẫn xinh đẹp, dịu dàng ngoan hiền, xinh đẹp trong mắt mọi người tuy nhiên hắn lại cảm giác có gì đó không đúng, dường như trong ánh mắt ấy, hắn lại cảm thấy nguy hiểm, có chút gì đó không thể đoán trước được.
Mặc dù nghe thì có vẻ rất vô lý, thế nhưng hắn có thể cảm nhận được Tiểu Mai đang càng ngày càng thân thiết với hắn. Sau bữa ăn, Tiểu Mai dường như quấn hắn không rời, vẻ mặt luôn luôn mỉm cười vô cùng mê người. Có thể nói, có một cô hầu gái vừa tận tình, luôn nở trên môi nụ cười cùng với khuôn mặt xinh đẹp như vậy chắc chắn chính là ước ao của không biết bao nhiêu người.
Tuy nhiên, hắn cũng là nam nhân như bao người khác. Dù cho hắn chưa bao giờ biểu hiện ra bên ngoài, thế nhưng với mị lực của Tiểu Mai, trong đầu hắn bắt đầu ân ẩn suy nghĩ một cách không đúng đắn.
Nhất là hắn đã vô tình được Tiểu Mai ôm chặt, xúc cảm ấy, mùi hương đó khiến hắn lưu luyến mãi không thôi. Mặc cho đó chỉ là t·ai n·ạn nhưng những ký ức đó luôn luôn đọng lại trong đầu hắn.
Hắn cố gắng ăn sáng thật nhanh, sau đó thử thăm dò trên mạng xem Đỗ Toa có động tĩnh gì chưa?
Tuy nhiên, không tra thì không sao, khi hắn tra thì lại tìm thấy một thông tin chấn động. Đó chính là Đỗ Toa đ·ã c·hết một cách vô cùng kỳ lạ trong chính quán rượu hôm qua hắn đi. Thân thể bà ta được tìm thấy cùng với một viên đạn dính trong não, hơn nữa, vẻ mặt bà ta vẫn còn hoảng sợ, kinh hoàng.
Chưa hết, trong thông tin, cảnh sát xác định bà ta đ·ã c·hết ngay sau khi hắn đi chưa tới năm phút. Điều này làm cho hắn đầy kinh ngạc, chẳng lẽ trong lúc hắn đang ngồi nói chuyện với bà ta, sát thủ đã ẩn giấu ngay bên cạnh?
Là một kẻ sống trong gia tộc, hắn chẳng quan tâm lý do Đỗ Toa c·hết như thế nào? Đơn giản là vì hắn đã thấy quá nhiều những kẻ khác giống bà ta đều c·hết như vậy. Đắc tội kẻ không nên đắc tội thì c·ái c·hết chính là thứ phải trả.
Đó cũng là lý do, hắn luôn luôn tránh tiếp xúc với những kẻ địa vị lớn. Có một câu cổ nhân từng nói: Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Nếu chúng ta không biết rõ kẻ địch là ai, bối cảnh hùng hậu như thế nào thì làm sao có thể thắng được.
Đọc xong thông tin này, hắn trong đầu cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Thậm chí, hắn trong lòng còn âm thầm cảm ơn kẻ đã “tiện tay” giúp hắn. Nếu như Đỗ Toa c·hết rồi thì gia tộc cũng không thể lấy cớ này để trách hắn được.
Hắn nở một nụ cười mãn nguyện, vẻ mặt vui vẻ giống như trúng số, chính hắn cũng ghét cay ghét đắng cái sự bẩn thỉu của bà ta, bà ta c·hết tất nhiên là tốt nhất.
Sự sung sướng của hắn thậm chí còn được thể hiện qua hành động, hắn nhảy lên, thân thể run rẩy vì sung sướng. Sở dĩ hắn dám làm như vậy là vì trong phòng hắn đâu còn ai khác, hắn có thể làm bất kỳ điều gì bản thân thích.
Tuy nhiên, hắn không biết rằng, tại trong căn phòng khác, Tiểu Mai và Tiểu Trúc đang ngằm nhìn hắn trong màn ảnh, cả hai chị em đều mặc một bộ váy mỏng, dùng ánh mắt đầy nhu tình nhìn chằm chằm vào từng cử động của hắn.
“ Em làm tốt lắm, Tiểu Trúc” Tiểu Mai cười một cách mãn nguyện, xoa xoa đầu em gái Tiểu Trúc.
“ Hihi… em cũng thấy vui mà, em rất thích nhìn thấy cậu chủ sung sướng như vậy!” Tiểu Trúc ngoan ngoãn, vẻ mặt vô cùng đáng yêu ngây ngô trả lời.
Về phía Tiểu Mai, mỗi khi cô nhìn thấy Thiên Nam trong hình vui sướng đến nỗi không còn giữ được bình tĩnh như bình thường, trong lòng cô lại càng cảm thấy ấm áp, hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Chẳng biết từ bao giờ, cô cùng với cô em gái đã lắp trộm giá·m s·át ở căn phòng Thiên Nam một cách dày đặc. Đối với cả hai người, ngắm nhìn Thiên Nam ngồi đọc sách, hay làm bất cứ điều gì đó chính là một điều không thể thiếu mỗi ngày.
Chỉ cần Thiên Nam vui, hai cô sẵn sàng dùng đủ mọi loại biện pháp để thực hiện. Còn nếu ai làm hắn buồn, các cô cũng sẽ tìm đủ mọi cách để hủy diệt kẻ đó. Đối với hai cô, Thiên Nam là tất cả, hắn đã cứu hai cô, vậy nên các cô cũng sẽ che chở hắn.
Tuy nhiên, Tiểu Mai lúc này lại có chút miệng đắng lưỡi khô, nhìn Thiên Nam vẻ mặt vui vẻ như kia, ánh mắt cô lại trở nên đê mê một cách kỳ lạ. Một cảm giác thèm khát kỳ lạ bắt đầu lan dần trong người.
“ Nếu anh ấy mãi mãi ở đây thì nó là điều tốt phải không?” Tiểu Mai bắt đầu lẩm bẩm, vẻ mặt dần trở nên khát tình.
Tiểu Trúc dường như còn khá ngây ngô, cô nghi hoặc nhìn chị của mình, hỏi:
“ Chị…chị… cậu chủ không ra ngoài nữa sao?”
Thấy em gái của mình nói như vậy, cô cũng không muốn làm vấy bẩn tâm hồn ngây ngô của em gái mình, một tay sờ nhẹ chiếc nơ mà Thiên Nam tặng, tay còn lại xoa xoa má của em ấy, vẻ mặt thâm cơ nói:
“ Em có muốn được cậu chủ tự tay tặng em thật nhiều món đồ, vui chơi cùng em cả ngày hay là muốn được bế em đi chơi khắp nơi không ?”
Toàn là những thứ vô cùng ma mị, mê hoặc đối với Tiểu Trúc. Ánh mắt em ấy sáng lên, vẻ mặt vô cùng kích động bắt lấy tay Tiểu Mai, giọng nói giống như không thể tin được nói:
“ Thật…thật sao chị!!! Cậu chủ sẽ bế em đi chơi khắp nơi sao? Rồi còn cả mua quà cho em nữa, rồi còn…”
Do quá kích động, Tiểu Trúc bắt đầu nói lắp bắp, thế nhưng cũng không thể ngăn nổi sự vui sướng trên khuôn mặt của em ấy.
Thậm chí, Tiểu Mai còn kinh ngạc khi nhìn thấy chính em gái mình sung sướng đến mức này. Trong ánh mắt ngây ngô đó ẩn chứa một ngọn lửa khát khao đang rực cháy. Dường như đối với Tiểu Trúc, việc được Thiên Nam chiều chuộng chính là ước mong lớn nhất của em ấy.
Đâu ai biết được thiếu nữ nghĩ gì, thế nhưng có một điều có thể chắc chắn đó là các cô gái thường rất coi trọng hạnh phúc của bản thân. Tiểu Mai cười nhẹ, vẻ mặt bắt đầu lộ rõ sự quyết tâm hứa với em gái:
“ Tiểu Trúc, chúng ta cần phải nhanh chóng để cậu chủ hiểu được tâm ý của hai chúng ta. Em cũng biết cậu chủ vô cùng soái khí đúng không? Liệu em muốn thấy có một ai khác chiếm lấy cậu chủ không?”
Nghe thấy điều này, vẻ mặt Tiểu Trúc liền thay đổi 360 độ, ánh mắt rơm rớm nước mắt, vẻ mặt uất ức giống như b·ị c·ướp lấy thứ quý giá nhất, nghẹn ngào nói:
“ Không…không…Tiểu Trúc sẽ không để bất kỳ ai chiếm lấy cậu chủ. Cậu chủ phải là của em, của em cơ. Em không chịu đâu!”
Nghe thấy em gái mình nói như thế, Tiểu Mai bắt đầu bày ra một kế hoạch, cô nhẹ giọng thì thầm vào tai của em gái.
Vẻ mặt em gái lúc đầu còn ngơ ngác, sau đó dần dần đỏ lên, cuối cùng, hai má em ấy đỏ bừng như hai quả cà chua, xấu hổ đến mức sắp b·ốc k·hói. Khi này, em ấy mới nhẹ giọng đáp:
“ Em…em phải làm vậy sao?”