Trong đêm tối đó, không biết bao nhiêu người đã phải kinh hồn kh·iếp vía, gia tộc họ Băng ẩn mình bấy lâu nay chính thức xuất hiện.
Ngồi trên ghế chủ vị, Tiểu Mai rất bình tĩnh nhâm nhi cho mình tách trà. Khi này, cô chính thức quay trở về vị trí hiện tại nên có. Ánh mắt đảo chung quanh, chờ đợi tất cả mọi người ổn định vị trí.
Bên dưới, không ít ánh mắt tò mò, sùng bái, khinh miệt… đủ các loại đang nhắm đến cô. Cũng dễ hiểu thôi, Tiểu Mai rất ít khi xuất hiện, thậm chí từ lúc về gia tộc đến hiện tại, đây là lần đầu tiên cô ấy tập hợp mọi người một cách nghiêm túc như vậy.
Hơn nữa, so với An Nhã thì Tiểu Mai trông vô cùng non trẻ, giống như một thiếu nữ đôi mươi, khó có thể làm cho người ta kính sợ như An Nhã. Thế nhưng, vì thể diện, không một ai nói bất cứ câu nào cả, tất cả mọi người đều ngồi xuống, yên lặng chờ Tiểu Mai phát biểu.
Một số công tử trong gia tộc dùng ánh mắt thèm muốn khi nhìn Tiểu Mai ngồi ở vị trí đó. Thật sự Tiểu Mai quá xinh đẹp, xinh đẹp tới nỗi làm bất cứ điều gì cũng làm cho người ta siêu lòng. Thân hình mảnh mai, làn da trắng nõn, đôi môi đỏ mọng cùng với ánh mắt long lanh như hạt ngọc, có thể nói không thể tìm ra bất cứ khuyết điểm nào.
Hơn nữa, có thông tin tình báo rằng cô ấy còn rất thích mặc bộ hầu nữ, thử nghĩ xem, với dáng hình nóng bỏng ấy, khuôn mặt hút hồn đó mà mặc thêm bộ hầu nữ thì chẳng khác nào bưu vật trời sinh cả. Các vị công tử không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt kìm chế sự xúc động, thậm chí một số người còn nhìn đỏ cả mắt khi tưởng tượng Tiểu Mai khi mặc trang phục như vậy.
Thế nhưng, bọn họ đâu có biết rằng người mà bọn họ đang phải kính nể, ước mong, thèm nhỏ rãi đó lại là hầu nữ ngày ngày chăm sóc cho một nam nhân khác.
Hắt xì!!!
Thiên Nam đang làm thì không tự chủ hắt hơi, hai tay nhẹ nhẹ xoa chiếc mũi của mình, lẩm bẩm:
“ Ai đang nhắc tới mình vậy!”
Nhìn chồng văn kiện dày như núi phía trước, hắn lại cảm thấy nhức đầu. Nhìn chiếc điện thoại, hắn quyết định bấm một số điện thoại, rất nhanh đầu bên kia đã truyền đến một giọng nói vô cùng rụt rè nhưng lại đầy lo lắng:
“ Cậu chủ… cậu chủ…em…em chào ngài ạ!”
Nghe thấy giọng nói này, không hiểu sao trong lòng hắn lại ấm áp lạ thường. Hắn cố gắng dành chút thời gian ít ỏi, hỏi thăm sức khỏe của cả hai chị em.
Dù cho Tiểu Trúc bên kia giọng nói đầy rụt rè, xấu hổ nhưng từng câu hỏi em ấy đều trả lời một cách kính cẩn, lễ phép, thậm chí ân ẩn trong đó hắn có cảm giác em ấy còn rất vui vẻ.
Mặc dù em ấy không hề có quan hệ máu mủ, thậm chí hiện tại còn là hầu nữ cho hắn, thế nhưng trong thâm tâm, hắn coi cả hai chị em giống như em gái. Cả hai nói chuyện được tầm mười năm phút, lúc này Thiên Nam mới bắt đầu nói vấn đề chính:
“ Đêm nay anh không về đâu, em cùng với chị gái Tiểu Mai ngủ trước đi nha! Không cần phải chờ anh về!”
Tiểu Trúc giống như nghe được tin gì đó động trời, giọng nói em ấy tràn đầy sự lo lắng, nói:
“ Em…em lo cho cậu chủ lắm! Huhu…”
Nghe được tiếng khóc thút thít, Thiên Nam giật mình, vẻ mặt không tự chủ trở nên lo lắng, ân cần dỗ dành:
“Tiểu Trúc, đừng khóc, xong việc anh nhất định sẽ về dẫn hai chị em đi chơi! Có được không nào?”
Vừa nói, hắn vừa cố gắng dùng giọng nói đầy ngon ngọt để dỗ dành. Không hiểu từ bao giờ, hắn đã mất đi sự uy nghiêm trước hai chị em Tiểu Mai và Tiểu Trúc. Mỗi lần một trong hai em ấy buồn, hắn sẽ cố gắng dành thời gian dẫn cả hai đi chơi, coi như là một cách để hắn cảm thấy dễ chịu hơn.
Và dường như lời nói trên có hiệu nghiệm, Tiểu Trúc mặc dù vẫn chưa hết buồn, thế nhưng trong giọng nói của em ấy không còn tiếng nức nở, thay vào đó chính là tràn đầy chờ mong:
“ Ngài hứa với em đó nha! Em nhất định sẽ chờ ngài trở về!”
“ Haha, được rồi được rồi, ngủ đi nào!” Thiên Nam mỉm cười đáp.
Rất nhanh, cả hai đều vui vẻ cúp máy, hắn lại phải cày đầu vào trong đống tài liệu chất như núi trước mắt. Dù vậy, hắn vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, trong đầu quyết tâm phải giải quyết được chuyện trên. Bởi vì hắn là một kẻ vô cùng giữ chữ tín, nhất là với hai chị em Tiểu Trúc và Tiểu Mai.
Còn Tiểu Trúc, sau khi ngắt máy, vẻ mặt cô vô cùng lo lắng, bối rối, dường như cô có thể cảm nhận được Thiên Nam đang có sự việc khó giải quyết.
Ngay lập tức, cô bấm điện thoại gọi cho Tiểu Mai, rất nhanh đầu bên kia bắt máy, cô gấp gáp nói:
“Chị…chị…em rất lo lắng cho anh ấy. Liệu có phải anh ấy đang xảy ra chuyện gì không chị. Em lo quá…”
Thế nhưng, chưa kịp nói xong, đầu dây bên kia, Tiểu Mai cố gắng trấn an em gái mình:
“ Chị biết rồi, nhất định chị sẽ giúp anh ấy, em đừng lo…”
Nói đến đây, dường như nghĩ đến điều gì đó, Tiểu Mai vẻ mặt có chút âm dương quái khí, nhẹ giọng dụ dỗ:
“Anh ấy đang ở công ty đúng không. Chị có để gói cafe trong phòng cùng với bịch “kem” màu trắng, em giúp chị pha cafe, cho thêm bột đó rồi đưa đến công ty nha. Nhớ là chính em phải đưa tận tay và nhìn thấy anh ấy uống đó nha!”
Tiểu Trúc nghe xong thì nhíu mày, không hiểu sao giọng của chị ấy lại trở nên cổ quái như vậy. Thế nhưng, do cô hiện tại rất lo lắng, vậy nên cũng chẳng suy nghĩ nhiều, khuôn mặt gật đầu lia lịa, nhanh chóng nói:
“ Dạ, em sẽ làm ngay!”
“ Được rồi, nhớ lời chị dặn đó, à mà em hãy ăn mặc đẹp một chút, dù sao thì anh ấy cũng thích em mà, phải không?”
Khuôn mặt Tiểu Trúc đỏ bừng như hai quả cà chua khi nghe được câu nói này, cô nhanh chóng phản bác:
“ Chị nói cái gì chứ? Anh ấy chắc chắn sẽ không thích mấy đứa ngu ngốc như em đâu! Em…em đi pha cà phê đây!”
Càng nói càng nhỏ, đến cuối câu, do quá xấu hổ, cô nhanh chóng ngắt máy, hai má nóng bừng chạy thẳng vào phòng.
Thấy em gái mình ngắt máy, Tiểu Mai không tự chủ nở một nụ cười hiền hòa. Cũng nhân dịp này, cô sẽ cho em gái biết mùi vị tình yêu là như thế nào?
Hơn nữa, cô cũng không muốn danh phận mình bị lộ vào tai anh ấy, vậy nên khi nghĩ ra kế này, cô tự đánh giá mình thật là thiên tài. Một mũi tên trúng hai con chim.
Nếu được, cô rất mong mình có thể xong việc sớm, sau đó có thể đến công ty, làm những điều thật là mờ ám.
Nghĩ đến đây, không hiểu sao cổ họng lại trở nên khô khốc, cô nhanh chóng uống một ly nước, hơi thở gấp gáp tự hỏi:
“ Thiên Nam, sau vụ này anh nhất định phải đền bù cho em.”
Nói xong xuôi, cô kìm nén hơi thở gấp gáp, cố gắng bình phục tâm tình, quay trở lại vẻ mặt lạnh lùng lần trước. Nhìn toàn bộ người dường như đã đến đông đủ, cô tự tin đứng dậy, tự giới thiệu:
“ Tất cả mọi người đã đến đông đủ rồi nhỉ? Vậy thì chúng ta nhanh chóng vào chủ đề chính ngày hôm nay thôi!”
Nói xong, cô nở một nụ cười vô cùng kỳ lạ, nụ cười này tràn đầy sự ngạo mạn, giống như tất cả mọi người ở dưới chỉ là sâu kiến.
“ Xin tự giới thiệu, tôi tên Bạch Tuyết Mai, cũng chính là người tiên nhiệm gia tộc họ Băng!”
0