Thiên Nam giống như một ngôi sao sáng lu mờ toàn bộ tất cả những người ở đây.
Là một thiếu gia của một gia tộc lừng lẫy, từng động tác, cử chỉ của hắn chính là bộ mặt của gia tộc. Vậy nên trong mắt những người bình thường, chuyện hắn nổi bật như vậy cũng không có gì xa lạ.
Hơn nữa, may mắn hắn trời sinh cũng vô cùng anh tuấn, làn da trắng nõn, so với con gái còn trắng hơn nhưng lại không hề cho người ta cảm thấy một chút yếu đuối nào. Tất cả chính là do cơ thể được hắn kiên trì tập luyện một cách chăm chỉ. Vậy nên rất khó có một ai có thể bắt bẻ được nhan sắc của hắn.
Thế nhưng, cũng vì vậy hắn lại cảm thấy vô cùng phiền hà. Vì nhan sắc quá vượt trội mà không biết đã thu hút bao nhiêu sự chú ý của nữ nhân, làm cho hắn lâm vào tình huống dở khóc dở cười.
Nhớ một lần, một nữ nhân vì si mê hắn mà không ngại mạng sống lao thẳng ra đường chặn xe khiến cho tim hắn lúc đó như ngừng đập.
Lại một lần khác, không hiểu sao khi hắn ra về lại phát hiện có một nữ nhân luôn luôn theo dõi hắn từ phía sau. Nghĩ đến những cảnh đó thôi đã khiến hắn đổ mồ hôi hột. Thật sự nữ nhân hiện đại điên rồ như vậy sao?
Đó là lý do, hắn luôn luôn mang theo vệ sĩ ra bên ngoài. Mặc dù cách này khá cực đoan nhưng dù sao cũng đem đến cho hắn một cuộc sống yên ổn.
Đang lúc ngắm trăng, trên đường xuất hiện một bóng hình.
Đó là một cô bé dáng vẻ gầy gò, vẻ mặt nhem nhuốc, đầu tóc bù xù, ăn mặc thiếu vải, rách rưới cùng với bàn chân trần đang cầm trên tay hai khăn len, đi một cách tập tễnh đến từng người dùng ánh mắt cầu xin mong muốn người lạ sẽ mua giúp mình.
Cả thân thể run run vì lạnh, thế nhưng trong ánh mắt ấy tràn đầy sự chờ mong, giống như đang cố gắng tin là chỉ cần mình cố gắng là chắc chắn sẽ được hồi đáp.
Tuy nhiên, dường như niềm tin của cô bé đó đã bị hiện thực đánh cho tơi tả. Mọi người đều không cho cô bé sắc mặt đẹp, ai ai cũng dè bỉu, xua đuổi, thậm chí kêu gọi bảo vệ.
Thế nhưng, dù cho bị đối xử như thế, cô bé vẫn không bỏ cuộc, giữa trời đông giá rét, trên thân lại ăn mặc rách rưới, em ấy vẫn cố gắng lấy tim gan của mình để có thể mong có một ai đó sẽ mua chiếc khăn của mình.
Từ chối, từ chối rồi lại từ chối. Cô bé bắt đầu biết là tối nay mình không bán được hàng, vậy nên cũng đành chấp nhận, vẻ mặt buồn tủi chuẩn bị rời đi. Dường như chính cô bé ấy cũng biết tối nay, mình sẽ phải chịu cơn đói.
Thế nhưng, ngay lúc cô bé ấy chuẩn bị xoay người thì…
“ Anh rất hứng thú với chúng, em có thể bán nó cho anh không?”
Thiên Nam từ xa bước đến, đi tới trước mặt em gái ấy, vẻ mặt vô cùng ân cần.
Thế nhưng có vẻ như cô bé này nhận ra Thiên Nam không giống người bình thường, vậy nên sắc mặt em ấy đã xanh xao thì càng trở nên trắng bệch, cả thân thể run rẩy lùi lại phía sau, bờ môi khô khốc cố gắng nói một cách đầy cung kính:
“ Em…em…không dám làm phiền ngài! Xin…xin ngài đừng đánh em!”
Trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi, kh·iếp đảm. Có vẻ như chính em ấy cũng đã trải qua rất nhiều chuyện không tốt. Điều này càng làm Thiên Nam thương xót thêm bội phần.
Từ nãy, hắn đã quan sát cô bé rất lâu. Dù cho bản thân vô cùng nghèo khó, thậm chí ăn còn chẳng đủ no nhưng cô bé nhất quyết không chịu ăn xin của người khác một xu nào. Toàn bộ những gì em ấy muốn chính là sự công bằng, và hai chiếc khăn len được chính em ấy tự đan chính là vật muốn trao đổi.
Hắn cố gắng dùng hành động hòa ái nhất, nở một nụ cười hiền hòa đến gần, cầm lấy chiếc khăn len ấy. Mặc dù chiếc khăn có chút bẩn, vải vóc cũng không thể so được với những chiếc khăn mà hắn từng thấy nhưng hắn vẫn không hề ghét bỏ, thậm chí là có chút quý trọng.
Dường như thấy Thiên Nam chính xác có hứng thú với hai chiếc khăn của mình, hơn nữa người này còn có vẻ vô cùng hòa ái với cô. Vậy nên cô cũng mạnh dạng nói:
“ Dạ…dạ thưa ngài, chiếc khăn này em bán với giá 3 đồng… à không…chỉ 2 đồng thôi!!!”
Thiên Nam cũng chẳng nghĩ ngợi tới giá, nhanh chóng rút trong tay một sấp tiền, sau đó đưa cho cô bé. Vẻ mặt đầy trìu mến xoa đầu em ấy, nói:
“ Anh cho em chỗ tiền này. Tuổi của em không phù hợp để làm như vậy đâu, cố gắng học hành cho tốt để cha mẹ tự hào về em!”
Cầm trên tay một sấp tiền, cô bé dường như không thể tin vào mắt mình. Nó giống như một giấc mơ vậy, chính cô cũng không thể ngờ rằng lại có một người đàn ông tốt bụng đến như vậy.
Thế nhưng, khi cô nhìn trên tay mệnh giá tờ tiền, cô hốt hoảng dúi lại vào tay Thiên Nam, vẻ mặt hoảng sợ lắc đầu nói:
“ Số…Số tiền này quá lớn… Em…em không dám nhận!”
Dáng vẻ cô bé hiện tại khiến cho Thiên Nam suýt chút phì cười. Đúng là đối với cô bé, chỗ tiền đó rất rất lớn, thậm chí lớn tới nỗi chính cô bé cũng không nghĩ ra được nhưng thật sự nó chẳng là gì so với một kẻ như hắn cả. Thế nhưng, chính vì hành động này, hắn lại càng muốn cứu giúp cô bé.
Hắn cũng không ngại ngùng mà nhận lại số tiền, tuy nhiên, khi này hắn lại hỏi về lai lịch, nhân thân và lý do tại sao cô bé lại ra đến nỗi này.
Cô bé dường như cũng đã tin tưởng Thiên Nam, vậy nên rất nhanh hắn cũng biết sơ lược cuộc sống của em ấy.
Em ấy tên là Tô Ngọc Nhi, sinh ra trong trại mồ côi. Sau đó được một cặp vợ chồng già nuôi nấng. Tuy nhiên hoàn cảnh của cặp vợ chồng cũng rất khó khăn, hơn nữa tuổi cao sức yếu nên rất nhanh đã ra đi. Ngọc Nhi khóc suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng lưu lạc tới thành phố Đông Hải làm mọi việc để kiếm sống.
Rửa bát, bưng chén rồi đến cả quét rác… chỉ cần có việc là em ấy chắc chắn sẽ làm. Khác với những kẻ còn lại, Ngọc Nhi lại có lòng tự trọng vô cùng cao. Dù cho bản thân mình có c·hết, em ấy cũng sẽ không bao giờ xin xỏ bất kỳ ai. Dường như điều này đã ngầm từ trong máu của em ấy từ lúc sinh ra.
Thiên Nam nghe xong, hắn bắt đầu hô bảo vệ đổi ra đồng xu, sau đó bắt đầu một cuộc trao đổi tính toán:
“ Được rồi, nếu như em muốn công bằng thì anh sẽ tính như vậy: Công em chạy hơn mười cây tìm đủ nguyên liệu làm khăn là ba mươi đồng, công em đan hai ngày trời là năm mươi đồng, rồi còn công em tỉ mỉ cắt tỉa…”
Ngọc Nhi nghe thấy Thiên Nam bắt đầu tính công với mình, cô chỉ biết ngơ ngác nghe. Thật sự đây là lần đầu tiên, cô gặp trường hợp tiêu tiền như vậy. Tuy nhiên, từng số liệu anh ta đưa ra đều dựa theo lương công nhân tại đây, vậy nên cô không thể nào phản bác được bất kỳ điều gì.
Cô có thể nhìn thấy rõ trong mắt Thiên Nam, đây không phải trang bức hay muốn khoe cho bàn dân thiên hạ mà thay vào đó, đây chính là ánh mắt của sự trìu mến. Anh ta đang muốn giúp cô, giúp cô bằng cả tấm lòng.
"Tại sao? Trên đời lại xuất hiện một con người tốt bụng như vậy? Chẳng lẽ đây là cứu tinh trên trời rơi xuống để soi rõ cuộc đời cô sao? Ánh mắt ấy, thật sự rất đẹp!" Ngọc Nhi tự hỏi tự trả lời, trong lòng loạn thành từng nhịp.
Lần đầu tiên, sau bao nhiêu năm trời, cô lại cảm nhận được tình thương đến từ một kẻ xa lạ.
Lần đầu tiên, cô biết thế nào là quan tâm, không xa lánh.
Con người thật lạnh nhạt, thế nhưng anh ấy thì khác!
Nhìn từng đồng xu trên bàn tay mình cùng với nụ cười ấy, nó làm cô lần đầu tiên bị mê hoặc.
Chính Ngọc Nhi cũng không biết, khi này trong tâm hồn đã chôn xuống một hạt giống, từ nay, ngoài cha mẹ nuôi, cô chỉ có duy nhất người đàn ông trước mặt.
Chưa bao giờ, trong đời cô hứa với bất kỳ ai. Nhìn Thiên Nam hiện tại, cô lần đầu tiên thề độc với chính mình: Bản thân nhất định sẽ nhớ kỹ người này, sau đó sẽ báo đáp anh ta thật tốt. Nếu không trời tru đất diệt.
Thế nhưng, có một điều Thiên Nam không hề biết. Chính việc làm ngày hôm nay lại khiến cho bản thân hắn sau này phải lâm vào cảnh khốn đốn.