0
- Con khốn kia, mày lại dám bỏ trốn nữa hả? Lần này lão tử không đánh què chân mày, lão tử không họ Sơn!
Một đứa bé nhỏ yếu, với mái tóc bù xù, mặc một mảnh áo rách nát, cả người bốc lên mùi h·ôi t·hối vì chưa được tắm gần cả tháng, bị đá ngã nhào trên mặt đất.
Tiểu nha đầu lấy tay che đầu cầu xin:
- Đừng, đừng đánh! Đau. Đau lắm….
- Mẹ kiếp, con tiện nhân này!
Một tiếng vụt thanh thúy vang lên, tiểu nha đầu bất lực, nằm dưới đất nhắm chặt lấy hai mắt, chờ cơn đau điến của đòn roi đánh truyền đến thân thể nhỏ yếu của mình. Nhưng cơn đau không truyền đến, mà một giọng nói của một đứa trẻ lại vang lên:
- Này này, lão trung niên à, ngươi cao lớn như thế này, cái bụng bia bự như mang bầu, mà lại dùng roi để đánh một đứa nhóc còn chưa cao ngang đến hông ngươi ư? Ngươi có còn là nam nhi không thế?
Lão trung niên Sơn Viễn tức giận gầm lên:
- Thằng nhõi, ngươi là ai mà dám ngăn ta đánh con tiện nhân này? Có tin ta thay phụ mẫu ngươi, dạy dỗ ngươi luôn không?
Tên nhóc kia hừ một tiếng, rồi phun một bãi nước miếng lên mặt Sơn Viễn, sỉ nhục hắn, nói:
- Ngươi? Chỉ bằng đám phàm phu các ngươi mà cũng dám thay sư phụ ta dạy dỗ ta sao?
- Mẹ kiếp! Thằng nhãi! Xem roi!
Cái roi vùn vụt, xé gió mà đánh đến như một con mãn xà cường ngạnh. Nhưng tên nhóc kia không thèm né tránh, cứ để một roi kia quất lên người mình, xé đi một mảnh áo màu vàng đất trên người hắn.
Roi dài đánh qua, kéo rách cả một bộ y phục, dễ dàng đánh lòi cả thịt đỏ từ bên trong ra, thế nhưng khi quất lên người thiếu niên này thì lại giống ngãi ngứa, đến cả một vết đỏ cũng không gây ra được.
Thiếu niên kia bẻ khớp cổ kêu răng rắc, nói:
- Này lão trung niên, ta đã nói rồi, đám phàm phu các ngươi làm sao có đủ tư cách dạy bảo ta được.
Sơn Viễn lần đầu tiên thấy người có thể đỡ được một roi này của mình mà không hề xi nhê gì, thì kinh hãi ra mặt.
Hắn lắp bắp nói:
- Ngươi… Ngươi… Là võ giả?
- Võ giả hành hiệp trượng nghĩa, trừ gian diệt ác ở trong giang hồ. Nhưng ta không phải là võ giả. Thiện, tất có thiện báo, ác, tất có ác báo. Phàm là vật trong thiên địa, thì nhất phải tuân theo thiên địa. Ta tuân theo thiên địa, nhưng cũng đồng thời nghịch thiên mà làm. Thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ! Ta!….! Tu hành giả của…!
Sơn Viễn nghe thế thì kinh hãi quỳ rạp xuống dưới đất nói:
- Ta thật có mắt như mù, không biết đạo gia đến chơi còn dám mạo phạm đạo gia. Ta đáng c·hết, ta đáng c·hết! Tội ta đáng muôn c·hết!
Thiếu niên kia hừ lạnh nói:
- Hừ, tội ngươi không những đáng c·hết, mà còn đáng bị biến vào luân hồi ở trong súc sinh đạo!
- Vâng, vâng, đạo gia dạy phải, đạo gia dạy phải. Tiểu nhân phàm phu, phạm quá nhiều tội nghiệp, c·hết cũng không rửa hết tội. Tiểu nhân đáng c·hết, tiểu nhâng đáng c·hết.
Vừa nói Sơn Viễn vừa tát thật mạnh vào mặt của mình, vang lên vô số tiếp bốp bốp đầy chói tai, làm mặt hắn sưng thành hai khối, nhằm để khiến cho thiếu niên trước mặt hạ lửa giận.
Thiếu niên kia cũng không phải loại người tàn nhẫn gì, nên thấy Sơn Viễn làm như thế thì lòng thương người của hắn cũng nổi lên, thiếu niên kia nói:
- Được rồi, con người tội lỗi như ngươi nếu xuống dưới Âm Ty thì cho đến vạn năm sau cũng không chuộc hết được tội lỗi. Chi bằng ở lại nhân gian, làm nhiều việc tốt hơn một chút, không chừng có thể chuộc được tội lỗi của mình.
- Đa tạ thượng tiên tha mạng, đa tạ thượng tiên tha mạng!
- Vậy ta dẫn tiểu nha đầu này đi, ngươi có ý kiến gì không?
- Thưa thượng tiên, tiểu nhân không dám ý kiến.
Thiếu niên dẫn tiểu nha đầu rời khỏi chỗ đó. Hắn thấy tiểu nha đầu này tội nghiệp quá nên hỏi:
- Này tiểu muội tên gì thế? Sao lại bị cái tên kia bắt đi?
Tiểu nha đầu kia yếu ớt nói:
- Muội…. muội không có tên. Từ khi muội biết chuyện thì muội đã ở đây rồi.
Hai người đi ngang qua một quán mì chay, cái mùi hương thơm phức thoang thoảng bay xung quanh quán khiến cho tiếng ọc ọc phát ra từ trong bụng của tiểu nha đầu. Đã ba ngày rồi mà nàng vẫn chưa ăn được một thứ gì, nên giờ nàng rất đói.
Thiếu niên kia thấy vậy thì cười ngây ngô nói:
- Muội đói thì chúng ta vào ăn được không?
- K… Không được… Muội không có tiền… Ăn… sẽ b·ị đ·ánh…..
- Ha ha, vừa hay tiểu ca ca đây cũng đang đói. Ta ăn một mình thì buồn lắm, không có người chuyện trò gì, muội ăn với ta được không?
Tiểu nha đầu thấy tiểu ca ca trước mặt nhiệt tình như thế thì nàng cũng không tiện từ chối nữa, mà cùng với hắn bước vào quán mì thơm phức mùi mì tươi kia.
Thiếu niên kia vừa bước vào thì kêu lớn:
- Tiểu nhị! Cho hai tô mì đậu phụ, nấm rơm, nhiều mì, nhiều đậu phụ!
- Vâng khách quan, có ngay đây!
Hai người chờ một chút, tiểu nhị bưng ra hai bát mì lớn, đầy ngập đậu phụ với nấm rơm thơm phức cả mũi.
Tiểu nhị nói:
- Chúc khách quan ngon miệng.
Tiểu nha đầu thấy bát mì chay lớn như vậy thì lo lắng nói:
- Tiểu… ca… ca, như vậy… có nhiều quá hay không? Hay muội không ăn nữa. Để tiết kiệm bạc cho tiểu ca ca….
Thiếu niên kia hào phóng nói:
- Thân là nam nhi nên ta thường hay gọi phần ăn lớn mà, muội không cần để ý đâu, hai bát mỳ chay tính là bao nhiêu tiền? Lần này ta xuất sơn, bạc sư phụ cho ta đủ để cho ta ăn hơn cả tháng lận, nên là muội hãy thoải mái ăn đi.
- Cám ơn… tiểu ca ca….
Tiểu cô nương cầm đũa lên, gắp từng đũa mỳ lớn đưa vào trong miệng, nàng vừa ăn mỳ, vừa bưng to mỳ chay lớn lên, vừa ăn vừa húp nước mỳ, trong vô cùng ngon miệng.
Thiếu niên kia cũng không động đũa, nhìn nàng mà cười mỉm. Tiểu cô nương này rất ngoan, nếu hắn không động khẩu thì nàng nhất định sẽ không gắp một đũa nào của mình.
Tiểu nha đầu kia lần đầu được ăn một thứ ngon đến như vậy. Tô mì chay lớn như thế mà nàng ăn hết toàn bộ mỳ, tàu hủ, nấm rơm bên trong, còn húp cạn hết nước mỳ, làm cho cái bụng nhỏ của nàng to lên hẳng mấy vòng.
Ăn xong, thiếu niên kia nói:
- Nếu muội không có tên, vậy để ta đặt tên cho muội có được không? Người khác gọi muội là tiện nhân, tiểu nha đầu thì có vẻ không được thuận miệng cho lắm.
Tiểu nha đầu nghe thế thì hai mắt sáng rực lên nhìn thiếu niên không rõ dung mạo trước mặt, nàng nói:
- Ước mơ của cả đời muội là được mang tên đấy tiểu ca ca. Muội nghe nói rằng, chỉ khi nào muội trưởng thành thì mới được có tên thôi.
Thiếu niên không rõ dung mạo kia cười phì nói:
- Muội thật ngây thơ, bị người khác lừa gạt rồi. Trẻ nhỏ được sinh ra thì ai cũng đều có tên cả.
- Muội… muội bị lừa sao?
- Chuyện này tạm không cần nói nữa. Nếu muội đã chấp nhận tiểu ca ta đặt tên cho muội thì ta nhất định sẽ cố hết sức. Tháng này là ngày trăng lên cao, muội lại ăn một bát mỳ tròn lớn như trăng, vậy lấy một chữ Nguyệt làm tên đi. Mà mặt trăng là thứ nổi bậc trong buổi tối, vậy mấy Dạ là họ, Minh làm tên đệm. Cái hàm ý của cái tên Dạ Minh Nguyệt này có nghĩa là trăng sáng trong đêm tối, muội thấy thế nào? Có hợp với muội không?
Tiểu nha đầu nghe thế thì hai mắt lấp lánh, thiếu điều muốn nổ tung vì vui sướng nói với thiếu niên không rõ nhân dạng ra sao:
- Muội… muội có tên rồi! Muội không phải con tiện nhân, hay đầu xù nữa, muội là Dạ Minh Nguyệt!
Thấy một đứa trẻ vui sướng vì được đặt tên như thế, trong lòng của thiếu niên kia cũng ấm áp không ít.
Sau đó hắn lại dẫn Dạ Minh Nguyệt đi dạo phố. Thiếu niên kia rất chiều nàng, không những dùng tiền xuất sơn lần này sư phụ đưa cho để mua quần cho Dạ Minh Nguyệt, mà còn mua rất nhiều kẹo, hoa cho nàng nữa.
- Tiểu ca ca, đây là thứ gì thế?
- Đây à? Đây là một cây ngọc bội kiếm. Cái này chuyên dùng để đeo cho trẻ con, hàm ý là chúc cho đứa trẻ luôn mạnh khỏe, xua đuổi điềm xấu. Muội muốn không?
- Nó… đẹp quá…
- Vậy lấy một cái đi.
…
- Tiểu ca ca, tại sao tiểu ca ca lại đánh hắn thế?
- Không được nhìn nha, trẻ con dù sao cũng là trẻ con, muội qua bên quán nước kia uống nước đi, để tiểu ca ca làm việc.
- Vâng!
…
- Tiểu ca ca, ngươi b·ị t·hương rồi….
- Không sao, v·ết t·hương nhỏ thôi, đắp thuốc là khỏi ấy mà.
- Hức hức, là Minh Nguyệt vô dụng, không giúp được tiểu ca ca.
- Nào, Minh Nguyệt đừng khóc, là tiểu ca ca bất cẩn, không liên quan đến muội.
…
- Tiểu ca ca, muội muốn giúp tiểu ca ca bắt c·ướp.
- Không được, chuyện này quá nguy hiểm, ta không thể để muội mạo hiểm làm việc này được. Chuyện này là chuyện của giang hồ, chuyện của thiên địa, ta không thể nào để một tiểu cô nương như muội dính vào chuyện này được.
- Không được, muội muốn giúp tiểu ca ca bắt c·ướp. Tiểu ca ca rất bất cẩn, hành động quá thiếu suy nghĩ, nếu muội giúp được tiểu ca ca, tiểu ca ca nhất định sẽ không b·ị t·hương nữa.
- Không được…
- Hu hu, hu hu!
- Nào, Minh Nguyệt, muội đừng khóc giữa đường như thế, ta rất có thể bị quan phủ bắt đi đấy. Được! Ta hứa với muội, ta sẽ chỉ muội bắt c·ướp, chỉ cần muội không khóc nữa là được.
- Hi hi, vẫn là tiểu ca ca thương muội nhất.
…
- Ha ha! Tiểu ca ca nhìn xem, muội có lợi hại không? Muội giúp huynh bắt được vài t·ên c·ướp rồi! Chúng ta lần này sẽ có thịt ăn.
- Ngoan lắm Minh Nguyệt, ta không ngờ muội lại giỏi đến như vậy!
- Hi hi, nhờ tiểu ca ca chỉ dạy.
…
- Tiểu ca ca, ta nghe nói làm nương tử thì sẽ xuống đời ở bên cạnh người mình yêu đúng không?
- Có thể nói là như vậy, nếu hai người họ thuận hòa với nhau thì có thể sống đến răng long đầu bạc. Thiên địa cũng vì thế mà cảm động, kiếp sau có thể cho bọn họ trở thành chim uyên ương, lại một lần nữa ở bên nhau mãi mãi.
- Minh Nguyệt cũng yêu tiểu ca ca, Minh Nguyệt cũng muốn làm nương tử của tiểu ca ca, suốt đời suốt kiếp ở bên cạnh tiểu ca ca, làm chim uyên ương với tiểu ca ca.
- Nha đầu ngốc, muội nói như thế thì vài khắc nữa quan môn sẽ phái quan sai ra còng cổ tiểu ca ca ta vì tội dụ dỗ trẻ vị thành niên đấy.
- Trẻ vị thành niên là gì thế tiểu ca ca?
- Từ này… từ này…. Ý là dụ dỗ trẻ nhỏ đấy, như cái tên đáng ghét Sơn Viễn kia lừa muội là trẻ con không có tên đấy.
- Vậy à? Vậy khi muội lớn lên, nhất định sẽ làm nương tử của tiểu ca ca.
- Ạch, này Minh Nguyệt, ta nói như thế muội còn chưa hiểu hay sao? Tiểu ca ca ta không muốn vào tù đâu. Mấy tội liên quan đến trẻ vị thành niên, mấy lão đầu trong tù nhất định sẽ không tha cho tiểu ca ca đâu.
- Ước định như này đi, tiểu ca ca có một nửa ngọc bội kiếm, muội cũng có một nửa ngọc bội kiếm, vậy ngọc bội kiếm này sẽ là tính vật định tình của chúng ta. Chờ muội lớn, muội sẽ dùng mảnh ngọc bội kiếm này để thành hôn với tiểu ca ca.
- Haiz, ta chưa muốn đi tù!!!!!!!!
…
- Minh Nguyệt, muội như thế mà sỡ hữu toàn bộ ngũ hành linh căn?! Hình như không phải. Cái thứ này căn bản chỉ đo được tới ngũ hành linh căn, những thứ hữu thực như kiếm căn, đao căn, cầm căn,… không thể đo được, những thứ vô thực như sinh, hận, tử, diệt,… cũng không thể đo được. C·hết tiệt! Muội là đại đại siêu cấp thiên tài à?!
- Như thế này có gọi là tốt không tiểu ca ca?
- Tốt không? Lấy một sợi tóc của muội cũng đủ để lấy mạng tiểu ca ca ta mười vạn lần rồi!
- Một sợi tóc của muội là lấy mạng tiểu ca ca mười vạn lần? Vậy thì muội đáng giá bao nhiêu tiểu ca ca thế?
- Chắc chắn là nhiều đến mức nguyên cả vũ trụ toàn là ta thì cũng không đổi được muội.
- Vũ trụ là gì thế tiểu ca ca?
- Vũ trụ à? Trên thiên, chính là vũ trụ!