Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 13: Bạn Gái Của Cố Trường Giang (1)
Bắt đầu nhập định tu luyện, linh khí trong thể nội của Cố Trường Giang dần dần quấn lấy nhau, tạo thành một vòng tiểu chu thiên trong thể nội. Vùng tiểu chu tiên ở dưới đan điền không ngừng xoay tròn, lần lượt thắp sáng ba điểm thượng, trung, hạ vị trong thể nội, tạo thành ba điểm chu thiên khác.
Hạ vị, linh khí bài xích tạp chất ra khỏi cơ thể.
Trung vị, linh khí hoà lẫn với huyết mạch, gia tăng cường độ nhục thể.
Thượng vị, linh khí khai tâm, minh mẫn, sáng suốt…
Cố Trường Giang khai hai điểm chu thiên hạ, trung hết sức thuận lợi, tưởng chừng có thể đạt được thành tựu Trúc Cơ kỳ đến nơi, nhưng cho đến khi hắn tu luyện tới thượng vị lại gặp nút thắt, không thể phá giải.
Thấy một đường thắp sáng hai vòng chu thiên kia quá mức thuận lợi, Cố Trường Giang thấy Trúc Cơ ngày càng gần, nên hắn không còn e dè do dự như bình thường nữa, mà vận hết linh khí trong thể nội, truyền hết lên thượng vị.
Linh khí trong kinh mạch của hắn dần dần suy kiệt. Từng sợi linh khí mỏng như tơ nhện ở trong thượng vị ngày càng dày đặc hơn, bọn chúng từ từ kết nối với nhau, dần dần hình thành lên một vòng tuần hoàn linh khí trong thượng vị.
Ngay khi tiểu chu thiên trong thượng vị được luyện thành, ý thức của Cố Trường Giang xuất hiện vô số vết nứt to như tơ nhện, rồi vỡ nát thành vô số mảnh nhỏ như gương mỏng.
…
Không biết trải qua thời gian bao lâu, những mảnh vỡ ý thức của Cố Trường Giang dần dần gắn lại, làm cho Cố Trường Giang tỉnh lại khỏi trạng thái nhập định.
Nhưng thay vì ở trong khu biệt phủ xa hoa, lộng lãnh, có vô số đệ tử tu luyện đi qua đi lại, thì Cố Trường Giang lại thấy bản thân mình đang ở trong một căn phòng nhỏ, với một mùi hương sả thoang thoảng vô cùng quen thuộc.
Hắn kinh ngạc nhìn mọi thứ xung quanh. Toàn bộ mọi thứ y hệt trước khi hắn c·hết, từ cái tủ sách để cất những con mô hình người máy, đến cái giường nhỏ được hắn xếp gọn gàng vào mỗi buổi sáng. Tất cả, đều y hệt như trong trí nhớ của hắn.
Không thể nào tin vào mắt mình, Cố Trường Giang cố gắng dụi mắt, mong bản thân chỉ là mệt mỏi quá độ nên mới sinh ra ảo giác. Nhưng không, cái khung cảnh quen thuộc này không phải ảo giác của hắn, mà là hắn thực sự đã trở lại kiếp trước.
Cố Trường Giang không thể nào kìm nén được sự kinh ngạc của mình, mà tự nói:
- Ta… Ta… Thế mà lại một lần nữa trở về?
Để chứng thực bản thân mình có thực sự đã trở về hay chưa, thì Cố Trường Giang vớ ngay điện thoại của mình, lục tìm trong dạ bạ cái số điện thoại quen thuộc kia, rồi bấm gọi.
Điện thoại rung lên vài tiếng, phát ra nền nhạc chuông quen thuộc, rồi sau đó một giọng nói thân thuộc vang lên:
- Trường Linh? Gọi mẹ có gì không?
Tên kiếp trước của Cố Trường Giang là Trần Trường Linh, nên khi nghe giọng nói, ngữ điệu quen thuộc ấy, hắn không khỏi xúc động nói:
- Mẹ…? Là… mẹ thật à?
Diêu Hồng Hà đang nấu ăn trong bếp, thì bị thằng con của mình gọi một cuộc điện thoại đến nói nhảm, nên bà bực bội mắng hắn:
- Mẹ không phải mẹ của con thì mẹ là mẹ của Đại Phong đúng không? Nhìn Đại Phong người ta đi, mới năm ba thôi đã được nhận vào một doanh nghiệp có tiếng rồi, còn con thì sao? Suốt ngày chỉ có đòi tiền mẹ, với lông bông bên ngoài thôi. Thật bực hết cả mình! Thôi cúp máy đây!
Cố Trường Giang chưa nói được mấy câu, thì mẹ hắn đã cúp máy một cái bụp.
Nhưng hắn không những không giận, ngược lại còn nhìn cái số điện thoại kia, bằng một ánh mắt hết sức trìu mến. Người mẹ lúc nào cũng hung dữ, luôn so sánh hắn với Đại Phong cạnh nhà, thì quả thực chính là mẹ hắn rồi, không thể nào lệch đi đâu được nữa.
Điều này chứng minh là hắn bằng một cách nào đó thực sự đã xuyên không trở về trước khi bản thân mình c·hết.
Cố Trường Giang nhìn lại lịch cùng với thời gian, hôm nay là ngày mười một tháng ba, năm hai ngàn ba mươi, cách thời điểm hắn bị bạn gái đầu độc c·hết là gần một tháng.
Lần này trở về, Cố Trường Giang hạ quyết tâm rằng mình sẽ dùng cố gắng học hết sức, đạt được học bổng, và chia tay với người bạn gái kia, để tránh m·ất m·ạng một lần nữa.
…
Khi đồng hồ trên điện thoại điểm sáu giờ bốn mươi, đã thấy Cố Trường Giang có mặt trên giảng đường, đang lật xem những quyển tập cũ của mình, ôn lại bài hôm trước.
Tuy pháp lực mất hết, nhưng đầu óc của Cố Trường Giang lại không trở về trạng thái phàm nhân, mà vẫn giữ được sự minh mẫn khi hắn bắt đầu tu tâm.
Nên những kiến thức khô khan, khó hiểu mà lúc trước hắn đọc hàng trăm lần cũng không thấm nỗi, bây giờ đọc qua một lượt, dễ dàng nhớ được, nắm hết được toàn bộ tinh tuý bên trong đó.
Ngồi được một lúc, thì Vương Đại Dũng béo mập đi đến, ngồi bên cạnh hắn. Vương Đại Dũng cười nói:
- Ha ha, Trường Linh, mày đoán thử xem tối hôm qua tao gặp được gì nào?
Cố Trường Giang trêu đùa, trả lời:
- Để tao đoán nhé? Một con c·h·ó mặc váy chạy ngoài đường?
- Phì! Lão tử nhổ vào ấy! Tối hôm trước khi tao đang ngồi một mình ở gần công viên thì có một chị gái khoá trên của trường mình bước đến, xin mạng của tao. Tao thì cũng rộng rãi, tuỳ ý để cho chị ấy sử dụng. Mà mày biết có điều gì bất ngờ không? Trong khi chị ấy chờ bạn đến chở chị ấy đi, thì tao với chị ấy có nói chuyện. Tao với chị gái khoá trên nói chuyện hợp nhau, nên khi chị ấy đi, chị ấy có xin số của tao để về nói chuyện nữa đấy!
Cố Trường Giang nghe thế thì cười lớn nói:
- Người khác gọi mày là Trư Bát Giới quả thực không sai mà, ha ha. Không chừng chị gái khoá trên kia là mấy tay l·ừa đ·ảo đang giả dạng đấy, đầu tiên sẽ kết thân với mày, sau khi mày tin tưởng đủ rồi sẽ chào đón, kêu mày học cùng mấy khoá học gì gì đấy!
Vương Đại Dũng đáp:
- Tao chưa thấy ai bán khoá học nào, mà suốt ngày rủ một con heo như tao đi chơi thể thao cả.
Cố Trường Giang vuốt bộ râu vô hình của mình, nói:
- Không nghe lời Lượng, chủ công ắt bị Tào Tháo c·ướp mất nương tử.
- Mẹ nó, Gia Cát Lượng nào nói thế?
Giảng viên đi vào, hai người ngừng nói chuyện, bắt đầu lấy sách ra nghiên túc học bài. Tâm pháp Cố Trường Giang luyện hơn một năm nay đã có đất dụng võ, hắn không chỉ có thể tập trung nghe giảng, còn có thể nhớ hết từng câu lời từng chữ mà giảng viên nói nữa, đến cả những câu hỏi phức tạp, phải giải qua hàng trăm bước, làm cho tất cả sinh viên trong lớp môn này phải giơ tay chào thua, thì Cố Trường Giang chỉ nhẹ nhàng ghi dòng là đã tính ra được kết quả.
Tiết học kết thúc, Cố Trường Giang cất sách vào balo, chuẩn bị đi về thì thấy Vương Đại Dũng mặt mày tái nhợt như vừa ăn phải trứng thối, ngồi bên cạnh.
Vương Đại Dũng ôm đầu nói:
- Trường Linh ơi! Tao rớt môn này mất thôi! Thầy giảng gì, tao không hiểu một chữ nào hết! Bố tao đánh tao c·hết mất!! Hay là tao với mày cùng nói dối là lần này qua môn đi, rồi hè ở lại đây trả nợ môn?
Cố Trường Giang cất tập sách vào hững hờ nói:
- Nợ môn? Sao tao phải nợ môn cơ chứ?
- Trình độ của mày với tao thì ai trong trường cũng đều biết hết rồi, không cần phải giấu lão tử đâu con trai.
- Phì! Lượng khinh! Lượng đây học rộng tài cao, mấy cái môn này sao làm khó được Lượng?
- Hả? Mày thực sự hiểu được hả?
Cố Trường Giang nhìn Vương Đại Dũng bằng con mắt đầy ý cười, nói:
- Đúng vậy thì sao?
Không ngờ Vương Đại Dũng không để mặt mũi của mình vào đâu, mà nắm lấy vạc áo khoác của hắn, khóc ròng nói:
- Đại ca ầ, chiếu cố tiểu đệ, tiểu đệ thực sự không hiểu một câu nào cả, hu hu!
Cố Trường Giang tặc lưỡi vài cái, rồi đưa hai ngón tay lên.
Vương Đại Dũng thấy thế thì hỏi:
- Đại ca à, đại ca làm biểu tượng hoà bình làm cái quái gì thế?
- Biểu tượng hoà bình cái gì? Bao ông nội ngươi hai bữa cơm, ông nội ngươi sẽ chỉ.
- Được được, chỉ cần giúp cháu qua được môn này, ông nội nói gì thì cháu cũng đáp ứng được hết.
Cố Trường Giang sau khi học xong tiết buổi sáng đầu tiên thì hắn hẹn Vương Đại Dũng cùng nhau đi ăn sáng.
Mặc dù đã từng ăn qua thiên tài địa bảo, nhưng gia vị, nước sốt của hiện đại vẫn là một thứ gì đó không thể nào thay thế được. Nên sau khi ăn được bữa cơm đầu tiên sau khi xuyên không trở về, thì Cố Trường Giang không thể nào kìm được mà khóc trong hạnh phúc.
Vương Đại Dũng thấy thế thì nói:
- Ông nội à, ông sao thế? Sau một đêm thông minh lên, rồi bị điên à? Hay là từ trước đến giờ ông nội vẫn luôn không có tiền ăn suất đặc biệt? Nên mới khóc đến như thế?
Cố Trường Giang nói:
- Cái gì mà tao không có tiền ăn suất này cơ chứ? Chỉ là ngon quá, tao không kìm được mà khóc thôi.
- Hả? Ngon? Ông nội sống ở rừng mấy chục năm hay sao mà bảo suất cơm này ngon? Hay là vị giác của ông nội có vấn đề rồi?
- Phì, vị giác của mày mới có vấn đề ấy.
- À đúng rồi, Trường Linh, khi ăn tao mới nhớ ra một việc.
- Việc gì thế?
Vương Đại Dũng lấy từ trong cặp mình ra một cái hộp nhỏ màu nâu đưa cho Cố Trường Giang, chán nản nói:
- Thiên thần nhỏ bé của mày sáng hôm nay không gặp được mày, nên thông qua cái tên Trư Bát Giới tao, gửi cho mày này.
Cố Trường Giang lần đầu tiên nghe đến cái tên Vương Đại Dũng này gọi ai đó là thiên thần nhỏ bé, thì nghi hoặc hỏi:
- Thiên thần nhỏ bé? Là ai thế?
Vương Đại Dũng đáp:
- Mày bị mất trí nhớ rồi đúng không? Đến cả bạn gái mình cũng không nhớ nữa à? Dạ Minh Nguyệt đấy! Haiz, tiểu tiên nữ xinh đẹp như thế mà không hiểu sao lại quen mày nữa. Đúng là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.
Cố Trường Giang nghe thấy tên gọi quen thuộc thì không khỏi kinh ngạc. Hắn lắp bắp hỏi lại:
- Dạ… Dạ… Minh Nguyệt? Bạn gái tao tên là Dạ Minh Nguyệt?
Thấy biểu hiện kỳ lạ này của hắn, Vương Đại Dũng chồm người tới, đưa tay đặt lên đầu hắn, nghĩ ngợi một chút nói:
- Hừm, cái trán của tên này cũng không nóng, thế nhưng mà tại sao hắn lại nói ra những câu nghe ngu thế nhỉ?
Cố Trường Giang nghe tới bạn gái mình, thì liền mất kiên nhẫn với Vương Đại Dũng.
Hắn phủi bàn tay của Vương Đại Dũng ra, bực bội nói:
- Mày làm cái trò gì thế? Tao đang thực sự nghiêm túc hỏi mày mà? Bạn gái tao thực sự tên Dạ Minh Nguyệt ư?
Thấy hắc bực bội như thế, Vương Đại Dũng cũng không mảy may khó chịu một chút nào, ngược lại còn cười đùa nói:
- Bạn gái mày không tên Minh Nguyệt thì tao tên Minh Nguyệt chắc? Mày ngủ đến mức lú lẫn cả người rồi à?
Cố Trường Giang mặc dù không có nhớ bất kỳ thông tin nào liên quan đến bạn gái kiếp này của hắn, nhưng hắn chắc chắn rằng bạn gái của hắn nhất định không phải tên Dạ Minh Nguyệt.
Mặc dù không biết tại sao bạn gái của hắn tên Dạ Minh Nguyệt, nhưng Cố Trường Giang cảm thấy cái hộp quà màu nâu mà nàng ta tặng cho hắn, rất có thể là một thứ cực kỳ quan trọng.
Nhận lấy cái hộp màu nâu từ tay Vương Đại Dũng, Cố Trường Giang mang theo một tâm lý lo lắng, mà run rẩy mở chiếc hộp nhỏ ra. Bên trong chiếc hộp màu nâu nhỏ này không có bất kỳ thứ gì khác, ngoài một chiếc nhẫn giống như được làm từ cẩm thạch.
Cố Trường Giang cầm chiếc nhẫn lên ngắm nghía, nhưng không phá hiện điều gì quá đặc biệt. Nhưng Vương Đại Dũng thì lại khác, vừa nhìn thấy chiếc nhẫn nay, hắn ta đã nhận ra đây chính là một hàng hiếm.
Vương Đại Dũng vui vẻ nói:
- Mày sướng thật đấy, được bạn gái làm riêng một cái nhẫn tặng luôn.
Cố Trường Giang nghi hoặc hỏi:
- Mày biết thứ này là gì ư?
Vương Đại Dũng hất mặt lên trời, nói:
- Đương nhiên là biết rồi, tại sao không cơ chứ? Nhà tao bán chính là mấy thứ đồ chơi nhỏ này mà. Cái này thuộc bộ đồ chơi Thiên Sứ Tình Yêu, khá đắt đấy. Chất liệu được dùng là Thảo Hồng Thạch, khi mua được tặng kèm dụng cụ mài với đồ cắt đá nữa. Bọn tao bán thứ này chính là muốn để cho các cặp đôi thể hiện tình yêu của nhau đấy.
Cố Trường Giang nghi hoặc hỏi:
- Thảo Hồng Thạch thì liên quan gì đến nhẫn?
Vương Đại Dũng lắc đầu tỏ vẻ thất vọng nói:
- Trường Linh à, tao thực sự hoài nghi là mày vừa ở trong rừng sâu mới ra đấy. Món đồ chơi hot trend như thế mà cũng không biết là sao?
Cố Trường Giang nói:
- Phì, lão tử mới không thèm theo trend!
Vương Đại Dũng giải đáp:
- Bộ đồ chơi Thiên Sứ Tình Yêu này có một cách chơi, đó chính là dùng máy mài mà người bán tặng để mài Thảo Hồng Thạch. Thảo Hồng Thạch tuy cứng, rất bền, nhưng lại rất dễ mài mòn, mày có thể dùng Thảo Hồng Thạch để tạo ra những đồ trang sức nhỏ như mặt dây chuyền, khuyên tai,… rồi tặng cho người mình yêu, để thể hiện tình cảm.