Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 14: Bạn Gái Của Cố Trường Giang (2)

Chương 14: Bạn Gái Của Cố Trường Giang (2)


Cố Trường Giang nghe vậy thì tấm tắc khen:

- Món đồ chơi này thú vị thế.

Vương Đại Dũng ghé miệng vào tai Cố Trường Giang, thì thầm:

- Mà mày biết bộ đồ chơi nhỏ này có giá bao nhiêu không?… Đấy chỉ là bộ đồ chơi cơ bản thôi, hàng của bạn gái mày là hàng đặc biệt, không dùng Thảo Hồng Thạch bình thường, mà dùng Phỉ Hồng Thạch, loại đá tượng trưng cho tình yêu vĩnh đại, vượt qua cả thời gian, nên giá là… đấy!

Nghe xong giá của chiếc nhẫn nhỏ trên tay mình này, Cố Trường Giang không khỏi kinh ngạc:

- Cái quái gì thế? Tiền này đủ nuôi nguyên một tiểu đoàn (300-1500 người, theo wiki) vũ trang đầy đủ trong suốt cả ba tháng rồi?!

Vương Đại Dũng vỗ vỗ lưng của Cố Trường Giang nói:

- Bạn gái của mày còn giàu hơn cả nhà tao đấy. Mày mà cưới được minh nguyệt, thì cả đời sau của mày chẳng cần cố gắng nữa rồi! Làm một chạn vương cũng không tồi đâu.

Mặc dù những ký ức về bạn gái kiếp này của hắn không còn rõ ràng nữa, nhưng Cố Trường Giang nhớ rõ lần đầu hắn và nàng gặp nhau, đó là khi hai người ở trong chung một khu ký túc xá. Về sau, khi hắn cùng nàng đã bắt đầu đi làm thêm, mới chuyển sang thuê một căn hộ nhỏ để sống cùng nhau.

Hai người sống chu như thế, thì tại sao nàng không để chiếc nhẫn này ở trong căn hộ của hai người, mà phải đưa cho Vương Đại Dũng, để cho hắn ta đưa cho Cố Trường Giang hắn? Chuyện này nhất định có vấn đề!

Càng ngày càng thấy thế giới này càng xuất hiện nhiều sự kiện sai lệch liên quan đến bạn gái của mình, Cố Trường Giang ngày càng không thể ngồi yên nữa. Hắn khẳng định việc bản thân mình có thể xuyên không trở về, nhất định liên quan đến bạn gái thần bí kia của hắn. Chỉ khi nào hắn thật sự phá giải được bí mật này, thì hắn mới có thể chính thức trở về thế giới cũ của mình được.

Càng nghĩ, Cố Trường Giang càng cảm thấy hợp lý. Hắn đã không thể chờ đợi được nữa, mà yêu cầu Vương Đại Dũng:

- Đại Dũng, mày biết bạn gái của tao đâu không? Tao nhận được món quà quý giá như thế này, tao nhất định phải cảm ơn cô ấy mới được.

Vương Đại Dũng nói:

- Nào nào, còn chưa ăn xong nữa mà, mày đòi đi gặp bạn gái của mày làm cái gì cơ chứ?

Cố Trường Giang nghiêm túc nói:

- Không được, món quà này quá mức quý giá, nếu không lập tức cám ơn cô ấy thì lòng tao không yên được.

Nhìn thấy ánh mắt vội vã đầy quyết tâm của Cố Trường Giang, thì Vương Đại Dũng khó hiểu nói:

- Mày vội vã thế làm gì cơ chứ? Mày lúc nào cũng có thể về nhà mà cảm ơn cô ấy mà, đâu nhất thiết phải cảm ơn bây giờ đâu?

Cố Trường Giang không nói gì, lấy điện thoại ra, bật ứng dụng định vị vị trí củ cặp đôi lên. Và quả thực đúng như hắn đoán, vị trí bạn gái của hắn phát ra tín hiệu, nhưng hoàn toàn không hề tồn tại trên ứng dụng. Điều này chứng tỏ hai điều, một là thế giới này căn bản không phải trái đất mà Cố Trường Giang đã từng sống, hai là hắn không cách nào có thể tìm được bạn gái thần bí của mình.

Nhưng đối với Vương Bảo Dũng thì khác, hắn ta trong có vẻ biết rất rõ bạn gái thần bí này đang ở đâu

Đoán vậy, Cố Trường Giang thở dài một tiếng nói:

- Đại Dũng à, xin mày đấy, chỉ có mày mới giúp được tao tìm bạn gái thôi.

Thấy được ánh mắt chân thành của Cố Trường Giang, Vương Đại Dũng không còn nói nhiều nữa, mà đáp ứng:

- Được rồi, nếu mày khăng khăng muốn gặp Minh Nguyệt như thế thì đi cùng tao đi. Giờ này chắc Minh Nguyệt đang ở quán nước đợi mày rồi.

Vương Đại Dũng trước khi dẫn Cố Trường Giang đi gặp bạn gái của hắn thì còn tham lam, đẩy hết phần đồ ăn mình chưa ăn hết vào miệng, rồi mới dẫn Cố Trường Giang đi. Quán trà sữa mà Minh Nguyệt thường hay ngồi cách không xa trường của Vương Đại Dũng và Cố Trường Giang, nên rất nhanh Vương Đại Dũng đã đẫn Cố Trường Giang đi tới.

Khi chuẩn bị bước vào của, thì đã có một cô gái xinh đẹp đẩy cửa bước ra bên ngoài. Vừa nhìn thấy cô ấy, Cố Trường Giang có thể khẳng định đây chính là bạn gái của mình.

Nhưng bạn gái của hắn, trong mắt hắn lại rất… kỳ quái. Khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, nhưng lúc nào cũng mờ mờ ảo ảo, bị một lớp sương đen bao phủ không thấy được, nhưng màn sương đen ấy cũng không phải vĩnh viễn tồn tại để che khuất đi khuôn mặt của bạn gái hắn, mà đôi khi khuôn ấy lại hoà làm một với khuôn mặt của Dạ Minh Nguyệt trong trí nhớ của hắn. Dung mạo của người bạn gái kia, cứ như thể luôn tồn tại ở hai trạng thái, che khuất và là dung mạo của biểu muội Dạ Minh Nguyệt vậy.

Kỳ quái hơn cả chuyện đó nữa, đó chính là Cố Trường Giang không cảm thấy chuyện này kỳ quái, mà còn rất thân thuộc, rất tự nhiên, như thể đây chính là dung mạo bạn gái mà hắn thường nhìn thấy.

Cố Trường Giang lên tiếng gọi, nhưng chợt nhận ra mình không nhớ được tên người bạn gái này của mình, nên hắn chỉ đành gọi theo Vương Đại Dũng:

- Minh… Minh Nguyệt!

Bạn gái thần bí kia của hắn ngẩn đầu lên nhìn Cố Trường Giang, rồi nở ra một nụ cười kỳ quái nói:

- Hi hi, em không phải tên là Minh Nguyệt đâu, anh yêu à.

Nhìn thấy nàng, Vương Đại Dũng nói:

- Minh Nguyệt, bà nói gì thế? Bà không phải Minh Nguyệt thì ai tên Minh Nguyệt???

Bạn gái thần bí kia không đáp lại lời của Vương Bảo Dũng, mà đưa tay lên cằm, tựa khuôn mặt xinh đẹp của mình lên, rồi nhìn về phía Cố Trường Giang, cười khúc khích:

- Anh yêu à, bây giờ em chưa chuẩn bị gì hết cả, nên giờ anh gặp em thì có lẽ hơi sớm rồi.

Bầu trời như bị một tấm màn đen bao lấy, khiến cho cả thành phố chìm vào trong bóng tối. Vô số tiếng đùng đoàn của sấm vang lên, hệt như bầu trời đang bị nứt ra vậy. Từ trên màn đêm ấy, vô số cánh tay màu đỏ xuất hiện, nắm lấy những toà nhà chọc trời rồi nhấc lên khỏi mặt đất. Trong màn đêm vô tận ấy, vô số con mắt đỏ như máu mở ra, tròng mắt của bọn chúng cứ như cái hố đen, hút toàn bộ cây cối, mặt đường bay khỏi mặt đất.

Những người qua đường cứ như thể một con rối, bọn họ đều nhìn lên trời bằng đôi mắt trống rỗng, rồi giơ tay lên, cầu nguyện bằng một thứ ngôn ngữ gì đó cực kỳ quái dị, đầy khó hiểu.

Khung cảnh này còn kinh khủng hơn cả khung cảnh khi cả một thế giới diệt thế.

Chứng kiến cảnh tượng đầy kinh dị này, Vương Đại Dũng không giấu nổi sự kinh hoàng của mình, mà lây người của Cố Trường Giang nói:

- Trường Linh, Trường Linh! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế? Sao mọi người lại bay lên trời hết rồi?

Đến chính Cố Trường Giang cũng không thể nào hiểu nỗi, rốt cuộc cái thế giới này bị cái gì nữa, hắn chỉ biết rằng thế giới này nhất định không phải thế giới thực, mà liên quan rất lớn đến bạn gái thần bí này của hắn mà thôi.

Bạn gái của hắn tiến lại gần hắn, đưa bàn tay xinh xắn của mình khẽ vuốt lên khuôn mặt thô ráp của Cố Trường Giang, cười nói:

- Anh yêu cứ yên tâm, đây không phải là một thế giới thực sự đâu. À không, cũng không hẳn không phải thế giới thực sự cho lắm. Nhưng anh yêu cứ yên tâm là khi thế giới này bị như thế này, thì cũng không vi phạm bất kỳ quy chuẩn đạo đức nào của anh yêu đâu.

Cố Trường Giang cố gắng giữu bình tĩnh, nhìn vào cô bạn gái không rõ dung mạo kia của mình, hỏi:

- Vậy rốt cuộc đây là thế giới gì thế?

Cô bạn gái thần bí kia, nở ra một nụ cười đầy ẩn ý nói:

- Nói sao nhỉ? Thế giới tinh thần? Hay em nên nói là… Tâm Giới của Cố Trường Giang?

Thấy nàng biết đến danh tự của mình ở thế giới bên kia, Cố Trường Giang không khỏi lo lắng mà lùi lại, trong lòng trào lên một nỗi bất an không dứt.

Nhìn hắn như vậy, bạn gái thần bí kia không khỏi cười trêu, nói:

- Anh yêu yên tâm đi, tuy em vẫn là chính em, nhưng em không phải thực sự là em đâu, anh yêu không cần sợ. Việc em tồn tại trong chính tâm thức của anh yêu cũng đâu phải chuyện gì lạ đâu ♡

Câu nói này của nàng, khiến Cố Trường Giang đứng hình. Hắn như thể đang chìm sâu vào trong chính suy nghĩ của mình vậy.

Khi này, Vương Đại Dũng cũng nhận ra được điều bất thường của cô bạn gái thần bí kia, nên quát lớn:

- Minh Nguyệt! Tại sao, tại sao cô lại không sợ hãi?! Hay là… hay là chính cô mới là người gây nên chuyện này!

Cô bạn gái thần bí kia không đáp lại, chỉ nhìn Vương Đại Dũng giữ một nụ cười đầy hoà nhã.

Thấy cô bạn gái thần bí kia càng lúc càng kỳ lạ, Vương Đại Dũng lập tức nắm lấy cổ áo của Cố Trường Giang, rồi bật hết tốc lực của mình, chạy ngược về đằng sau.

Hắn nói:

- Trường Linh, đồ ngốc! Sao mày vẫn còn đứng đó? Minh Nguyệt chắc chắn đang bị thứ gì đó điều khiển rồi! Chạy mau lên!

Cố Trường Giang không đáp lại Vương Đại Dũng, cữ mãi chìm sâu vào trong suy nghĩ của mình.

Lúc này một bàn tay to lớn từ trên trời mọc ra, vô tình hướng về phía Vương Đại Dũng đập xuống.

Vương Đại Dũng thấy vậy thì hét lớn:

- Mẹ nó! Gia gia còn chưa ăn hết mỹ vị nhân gian, chưa từng ngủ cùng với mỹ nữ mà đã sắp c·hết rồi sao? Con mẹ nó! Gia gia các ngươi không muốn sống trong hồi quang phản chiếu đâu!

Câu nói hồi quang phản chiếu này cứ như sợi dây thừng quấn lấy Cố Trường Giang, lôi hắn ra khỏi biển bờ suy nghĩ.

Cố Trường Giang reo lên:

- Ta hiểu rồi! Đây không phải thế giới nào cả, mà chính là tâm thức của ta! Là thế giới quan của ta!

Vương Đại Dũng thốt lên:

- Hả?!

Ý thức của Cố Trường Giang lại một lần nữa vỡ vụn thành vô từng mảnh.

Thế giới bị màn đêm bao phủ này cũng dần dần xuất hiện vô số vết nứt, những cánh tay màu đỏ bị xé ra nát vụn, những con mắt màu đỏ liên tục chảy ra huyết dịch, tạo thành một cơn sóng màu đỏ phủ lên cả thành phố.

Trước khi thế giới hoàn toàn bị vỡ vụn theo ý thức của Cố Trường Giang, thì bạn gái thần bí kia phẩy tay với hắn, nói:

- Anh yêu nên nhớ, không có thứ gì có thể chia rẽ được tình yêu của đôi ta, cho dù là thời gian, không gian, triết lý, chân lý, hay… kể cả c·ái c·hết ! Tạm biệt anh yêu!

Sau câu nói này của nàng, chính nàng cũng vỡ vụn theo thế giới quan của Cố Trường Giang.


Ý thức vụn vỡ của hắn lại một lần nữa ghép lại. Cố Trường Giang lại một lần nữa thoát khỏi trạng thái nhập định. Nhưng giờ hắn đã không còn ở trong thế giới hiện đại, nằm trong cái căn hộ nhỏ xinh của mình nữa rồi, mà đang ở trong hậu viện của toà biệt phủ lộng lẫy xa hoa.

Thời gian bế quan của hắn đã không biết trải qua bao lâu, nhưng trên người hắn đã bị bọc một lớp dây leo dày cộm rồi.

Cố Trường Giang đứng lên, gỡ đám dây leo trên người ra, lại nghe thấy tiếng hát:

- Đông đi, xuân đến, lại tròn một năm. Một năm không ít, cũng không nhiều, nhưng lại khiến lòng người lại buồn đi một chút. Một năm không thấy người, cơm ăn cũng không nổi, hai năm không thấy người, hoa nở, nhưng lòng vẫn không vui. Tiểu ca ca… chúc mừng xuất quan!

Dạ Minh Nguyệt cất cây đàn tranh của mình đi, rồi đứng lên, hái một quả hồng đã chín trên cây, đưa cho Cố Trường Giang.

Cố Trường Giang hỏi:

- Minh Nguyệt, ta… ta đã bế quan bao lâu thế?

- Hồng này của muội mất một năm để lớn lên, mất một năm để kết quả đấy. Tiểu ca ca vừa bế quan xong là cây hồng này cũng vừa cho ra đợt trái đầu tiên.

Cố Trường Giang kinh ngạc nói:

- Ta thế mà bế quan được hai năm rồi sao?

Chương 14: Bạn Gái Của Cố Trường Giang (2)