Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 20: Tiểu Ca Ca... Chỉ Có Thể Là Của Ta
Một tiếng hôn vang lên đầy thanh thuý, nhất là trong không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng gió lùa như ở bên trong cổng vào. Khuôn mặt của Cố Trường Giang không giấu nỗi sự bất ngờ, khi nhận một nụ hôn nhẹ nhàng của Dạ Minh Nguyệt ngay trên trán.
Thời gian ngưng trọng, như dừng hẳn lại, để cho cái cảm xúc đầy mạnh mẽ, bất ngờ ấy thoải mái tuôn trào cho đến đến đôi môi đỏ hồng mềm mại của mỹ nhân tuyệt sắc rời khỏi trán tiểu ca ca mình.
Dạ Minh Nguyệt hôn xong, nhìn hắn với đôi mắt chứa đầy tình ý nói:
- Tiểu ca ca… bảo trọng!
Cố Trường Giang ngơ ngác một chút, rồi lấy mu bàn tay vuốt lên trên trán, muốn lau đi nụ hôn đầy tình cảm của biểu muội mình.
Hắn dửng dưng nói:
- Muội đấy, có còn nhỏ nữa đâu mà làm những chuyện này. Đạo lữ của muội thấy thì sao? Lại hiểu nhầm ca ca tốt của muội.
Trên đời có hai việc mà Dạ Minh Nguyệt không chịu đựng được. Đầu tiên đó chính là nỗi đau năm nàng mười tám tuổi. Thứ hai đó chính là bị người mình yêu thương nhất, từ chối tình cảm của mình.
Sắc mặt của nàng bỗng trở nên trầm lặng, âm u đến đáng sợ. Đôi mắt nhợt nhạt, vô hồn hiện lên, nhìn Cố Trường giang một cách đờ đẫn đầy mỏi mệt. Nàng không thể nào tin được là người mà nàng yêu thương nhất, người nàng tin tưởng nhất lại nói ra những lời đáng hận đến như thế.
Tại sao lại như thế? Tại sao nàng phải dành tình yêu chân thành của mình cho ai khác mà không phải tiểu ca ca cơ chứ? Tại sao? Tại sao? TẠI SAO? Nàng đã chờ hắn một trăm năm, nàng đã vì hắn mà vô số lần phát điên, nàng đã vì hắn mà bất cứ chuyện gì cũng có thể làm ra được. Thế mà nàng đổi lại được gì? Đạo lữ khác? Hiểu lầm?
- Tiểu ca ca à, người muội yêu duy nhất chỉ có tiểu ca ca mà thôi. Hiểu nhầm? Ha ha, tiểu ca ca bị người khác hiểu nhầm là đạo lữ của muội ư?
Sau những lời nói trong lòng đó, ánh mắt vô hồn loé lên vô số tia lệ khí đầy hung bạo, đầy điên cuồng, như một con thú hoang bắt đầu hoá điên khi bị con mồi cắn ngược lại phát vậy.
Dạ Minh Nguyệt không bao giờ tha thứ cho hắn, nàng vĩnh viễn chỉ là biểu muội của Cố Trường Giang, là tiểu nương tử của hắn, và hắn vĩnh viễn chỉ có thể là ca ca của nàng, là tiểu ca ca của riêng nàng mà thôi!!!!!
Của riêng nàng! Của riêng nàng! Của riêng nàng! Của riêng nàng! Hắn vạn kiếp luân hồi, vạn lần vô lượng kiếp vẫn chỉ là của riêng Dạ Minh Nguyệt nàng mà thôi. Ngoài nàng, không ai được yêu thương hắn cả!!!
…
Trong khi Dạ Minh Nguyệt tức giận đến mức cả khuôn mặt trở nên âm u, vô hồn giống như một kẻ c·hết vì oán hận, thì Cố Trường Giang lại chẳng mảy may để ý. Sau khi hắn nói lời tạm biết thì thân ảnh cũng nhanh chóng chìm vào tuyết trắng, rồi mất hút, chả mảy may quay lại, chả để ý đến khuôn mặt tức giận đầy “đáng thương” của Dạ Minh Nguyệt lúc này.
Dạ Minh Nguyệt thấy hắn như thế, thì dù không nỡ, nhưng nàng vẫn hạ quyết tâm, âm trầm nói:
- Đẳng Phong, Thập Bát, các ngươi ra đây cho ta đi.
Không gian ba động, hai bóng đen mặc áo đen, đeo mặt mặt nạ thần, quỷ như ẩn sâu ở một không gian tách biệt mà bước ra. Hai bóng hình cao lớn hiện ra đằng sau lưng của mỹ nữ nhỏ bé, ôm tay tạo quyền, quỳ một chân xuống hành lễ nói:
- Đẳng Phong!
- Thập Bát!
- Đa tạ Dạ đại nhân triệu kiến! Không biết Dạ đại nhân muốn chúng thần làm chuyện gì. Bất kể điều gì chúng thần đều có thể vì Dạ đại nhân mà làm! Kể cả nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, leo lên núi đao cũng không từ.
Dạ Minh Nguyệt lạnh nhạt nói:
- Chuyện không cần rắc rối đến như thế. Trên đường từ Kính Tuyền Môn về đến Nhậm Địa Môn, các ngươi tranh thủ thả vài con yêu quái tu vi Kim Đan kỳ cho ta đi.
Đẳng Phong mang mặt nạ thần nghe thế run rẩy nói:
- Dạ đại nhân… cho tiểu thần hỏi mạo muội hỏi một câu, ngài định làm gì thế. Mặc dù chỉ là đám yêu quái tu vi Kim Đan kỳ không đáng nhắc đến, nhưng nếu thả ra thì đám hạ tầng làm sao chịu nỗi?
Dạ Minh Nguyệt hờ hững nói:
- Chuyện ta làm… cần các ngươi chất vấn hay sao?
- Chúng thần không dám!
- Hừ, gan bé như thỏ. Thôi, các ngươi lui ra đi.
Nghe theo sự sắp xếp của Dạ Minh Nguyệt, hai thân ảnh mặc đồ đen ấy lại tiến vào vùng không gian ba động, rồi biến mất.
Dạ Minh Nguyệt đứng một mình bơ vơ giữa tuyết trời đông lạnh giá, bỗng nở ra một nụ cười ma mị nói:
- Tiểu ca ca, đừng trách muội. Trách là trách tiểu ca ca quá mức bạc bẽo với muội thôi. Muội… hy vọng tiểu ca ca có thể hiểu thành ý này của muội, ha… ha… ha…
…
Giữa rừng rậm âm u, tối mịt đầy ẩm ướt. Bên dưới là vô số rễ cây của những cây đại cổ thụ hàng trăm năm tuổi trồi lên, như vô số con trăn đang đi săn mồi. Còn phía trên là những cành cây to nhưng cột nhà, đan cùng với những chiếc tổ chim khổng lồ được xếp bằng hàng nghìn tầng lá cây dày đặc, dệt lên một cái tấm vải xanh khổng lồ bao trọn lấy toàn bộ khu rừng, che lắp hết toàn bộ ánh sáng phía bên dưới.
Trong từng tiếng kêu của vô số loài côn trùng, bỗng nhiên vang lên một tiếng vùn vụt như gió lùa. Một thân ảnh nhẹ nhàng đạp lên những cành cây to như cột nhà ấy nhẹ nhàng lướt qua như con gió nhẹ, cái thân ảnh ấy nhanh đến mức khi nó đã biến mất rồi, thì những con côn trùng sống trên cái cành cây đó cũng chưa nhận ra được rằng hắn đã đến bên chúng.
Mặc dù chưa học được phép ngự khí phi hành, nhưng tốc độ của tu sĩ Trúc Cơ kỳ thực sự không tồi một chút nào, chỉ riêng tốc độ nhảy từ cành cây này sang cành cây kia thôi cũng nhanh bằng tốc độ của một báo hoa mai khi đuổi theo con mồi rồi.
Hắn vui đùa, tận hưởng tu vi Trúc Cơ kỳ thần kỳ mà không hề để ý đến trời đã sụp tối kể từ khi nào, đến khi Cố Trường Giang nhận ra thì đã quá muộn, mặt trời đã lặn xuống núi từ lâu rồi.
Dù đã là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, thân mang một món tuyệt thế bảo vật, thực lực chiến đấu Hư Đan kỳ, nhưng đối với trời đêm thì Cố Trường Giang vẫn rất nghi ngại. Hành tẩu giang hồ đã lâu, hắn hiểu rất rõ khi trời tối là thời điểm âm khí thịnh nhất, còn dương khí suy yếu, không chỉ có thể bắt gặp oan hồn, ngạ quỷ giữa đường, còn có thể xui xẻo bị một con yêu quái cường đại phát hiện, truy g·iết. Nên Cố Trường Giang quyết định không đi nữa, mà tìm kiếm một thôn làng gần đó để tá túc.
Hắn lần mò theo nơi âm thanh phát ra mà đi về hướng nam, cuối cùng bắt gặp được trấn mang tên Vĩnh Nguyên trấn vẫn còn đang sáng đèn tổ chức chợ đêm.
Nhìn thấy một trấn vào buổi đêm vẫn còn tổ chức họp chợ, Cố Trường Giang khỏi cảm thấy kỳ lạ. Nhưng rất nhanh hắn đã biết nguyên do vì sao.
Khác với những thành trấn bình thường mà Cố Trường Giang từng nhìn thấy, Vĩnh Nguyên trấn này lại toả ra vô số cỗ linh khí cường đại của tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Hắn căng mắt quan sát kỹ trong chợ đêm, thì thấy không chỉ có những người dân bình thường buôn bán với nhau, mà còn có vô số tu sĩ tay mang kiếm, cầm quạt, đang dạo chơi trong chợ cùng với nhau, nhiều hàng sạp cũng bày bán những loại đan dược, phù chú, pháp bảo cho tu sĩ nữa.
Thấy chuyện kỳ lạ như thế, nên Cố Trường Giang cũng tò mò thử đi vào Vĩnh Nguyên trấn xem thử.
Vĩnh Nguyên trấn thực sự rất náo nhiệt, nơi đây không chỉ có người nước Giang Tư nho nhã, mà còn có người Hồ Xuân mộc mạc chất phác, người Huý Châu hiền hoà giàu có, hàng hoá phong phú hệt như một thành phố kinh tế đang phát triển phồn thịnh vậy.
Cố Trường Giang đi vào một quán trọ nhỏ, nói:
- Tiểu nhị, ở đây còn phòng không thế?
Tiểu nhị trực quầy nhìn hắn, nở ra một nụ cười tươi đầy hiếu khách nói:
- Khách quan muốn thuê phòng nào? Ở quán trọ chúng tôi có ba loại phòng, bình dân, cấp, và thượng hạng, không biết khách quan muốn thuê phòng nào?
Cố Trường Giang tò mò hỏi:
- Ba loại phòng này có khác gì nhau?
Nghe câu hỏi này của hắn, tiểu nhị liền đoán ra ngay được khách nhân đứng trước mặt hắn là người lần đầu đến Vĩnh Nguyệt trấn, nên càng nồng hậu hơn nói:
- Phòng bình dân thì như là phòng trọ bình thường thôi, có một cái giường, nơi ở thoáng mát sạch sẽ. Phòng cao cấp thì ở chỗ chúng tôi thì rộng rãi hơn, có thêm nội thất, cùng chỗ tắm riêng cho khác nhân. Phòng thượng hạn thì chúng tôi có Khoán Phong Châu và Linh Nhiệt Châu, đảm bảo cho phòng của khách nhân lúc nào cũng mát mẻ, không nóng, không lạnh, lại còn có nhà vệ sinh riêng, cực kỳ sạch sẽ nữa.
- Giá cả thế nào?
- Phòng bình dân thì một vụn linh thạch hạ phẩm một đêm, phòng cao cấp thì năm vụn linh thạch hạ phẩm một đêm, phòng thượng hạng thì một viên hạ phẩm linh thạch một đêm. Nếu khách quan muốn ở lâu thì chúng tôi chỉ lấy của khách quan một tháng hai mươi vụn linh thạch hạ phẩm với phòng bình dân, một trăm ba mươi vụn linh thạch hạ phẩm với phòng cao cấp, và chỉ hai mươi tám viên linh thạch đối với phòng thượng hạng thôi.
Nghe thấy việc Vĩnh Nguyên trấn sử dụng linh thạch để làm tiền tệ giao chính, Cố Trường Giang bất ngờ nói:
- Các ngươi ở đây mà sử dụng linh thạch à? Không sợ hoàng đế xử tội hay sao?
Tiểu nhị nghe đến cái từ hoàng đế thì cợt nhã, cười nói:
- Khách quan có vẻ là người từ phương rất xa đến rồi, ngài thực sự không hiểu nơi này rồi. Mặc dù trên bản đồ thì Vĩnh Nguyên trấn vẫn nằm trên nước Sở, nhưng chính quyền nơi đây không thuộc nước Sở mà lại thuộc Kính Tuyền Môn.
- Vì thế mà Vĩnh Nguyên trấn không chỉ buôn bán đồ vật của người dân dùng bình thường, mà còn buôn các loại bảo vật, đan dược của tu sĩ, tiền tệ cũng không còn là vàng hay bạc nữa, thay vào đó là linh thạch. Trước kia Vĩnh Nguyên trấn nằm sâu trong rừng, cách biệt hẳn với các thành trấn khác, nên nghèo lắm, n·gười c·hết khắp nơi, đại phu cũng không có lấy một người. Từ khi Kính Tuyền Môn đến chiêu tuyển đệ tử ở đây, thì Vĩnh Nguyên trấn chúng ta mới khởi sắc, rồi hưng thịnh đến ngày hôm nay được
Khác với giọng điệu cợt nhã khi nhắc đến hoàng đế nước Sở, tên tiểu nhị này khi nhắc đến Kính Tuyền Môn lại tỏ ra hết sức tôn kính, tựa như Kính tuyền Môn chính là tín ngưỡng của cả đời hắn vậy.
Cố Trường Giang ngẩn người nói:
- Kính Tuyền Môn… thực sự lợi hại như thế sao?
Mặc dù đã biết Kính Tuyền Môn bây giờ khác hẳn với Kính Tuyền Môn trước kia, nhưng Cố Trường Giang vẫn không cách nào hoàn toàn thích ứng được.
Tiểu nhị cười nói:
- Ha ha, đương nhiên rồi! Đối với người ở Vĩnh Nguyên trấn này, Kính Tuyền Môn chúng là tông môn lợi hại nhất! Vậy khách quan muốn ở phòng nào?
Cố Trường Giang lấy ra một viên hạ phẩm linh thạch to bằng một quả chanh nhỏ, đặt lên bàn, nói:
- Vậy cho ta một đêm phòng thượng hạng đi.
Trước khi đi thì Dạ Minh Nguyệt cũng nhét cho hắn kha khá linh thạch thượng, trung, hạ phẩm, thế nên bây giờ Cố Trường Giang hoàn toàn không thiếu linh thạch, có thể mạnh tay chi một phen.
Thấy linh thạch sáng rực đặt trên bàn, tiểu nhị liền thu vào trong, rồi lấy từ bên dưới ra một chiếc chìa khoá sáng bóng, đưa cho Cố Trường Giang nói:
- Phòng khách quan là phòng số hai nằm ở lầu hai, chúc khách quan có một đêm thật tuyệt vời.
Cầm lấy chìa khoá, Cố Trường Giang gật đầu nói:
- Đa tạ.
…
Nhận lấy chìa khoá, Cố Trường Giang để hết đồ lên phòng rồi đi xuống, tham gia xem thử chợ đêm Vĩnh Nguyên trấn khác gì với chợ đêm trong ký ức của hắn.
Chưa đi chưa biết, đi rồi mới biết Vĩnh Nguyên trấn này phồng hoa đến mức nào. Cố Trường Giang lượn qua lượn lại hết một canh giờ mà vẫn chưa đi được hết chợ. Hàng hoá cực kỳ nhiều, cực kỳ phong phú, từ thổ cẩm để từ các vùng cao nguyên, đến cả hải châu đến từ các vùng hải ngoại đều có cả. Đến cả nhà đấu giá huyền thoại trong mấy bộ huyền huyễn mà hắn đọc cũng có hết.
Pháp bảo, đan dược được bày bán nơi đây có chất lượng không tồi, nhưng thực sự bây giờ dưới sự “bảo kê” của biểu muội mình, những món hàng này đã không còn mấy sức hấp dẫn đối với hắn nữa rồi.