Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 22: Nhiên Cô Thi

Chương 22: Nhiên Cô Thi


Nghĩ lại bây giờ xuất phát hay là sau khi dùng bữa sáng xuất phát, cũng chả khác gì nhau. Nên Cố Trường Giang cũng xuôi theo Tấn Phi, cùng hắn đi đến một quán màn thầu bên dưới quán trọ, mua vài cái màn thầu rồi tấp vào một quán nước gần đó, vừa ăn vừa nói chuyện.

Tấn Phi nói:

- Cố huynh nói Cố huynh lần này trở về là trở về Nhâm Điạ Môn đúng không?

Cố Trường Giang gật đầu đáp:

- Đúng, lần này ta trở về chính là về Nhậm Địa Môn.

Tấn Phi vui vẻ nói:

- Vậy thì Cố huynh dẫn đệ đi đi. Lần này đệ ra ngoài chính là đi du sơn ngoạn thuỷ, giải khuây vài tháng, khi đi tới Vĩnh Nguyên trấn này rồi lại chẳng biết đi đâu nữa.

Tấn Phi cười hề hề, mặt đầy ngờ nghệch. Dù lấy bất kỳ lý do gì, hắn nhất định phải đi theo được Cố Trường Giang, bám chặt cái đùi này, thì Tấn gia của hắn mới có cơ hội phát triển được.

Thấy lý do hợp lý, Cố Trường Giang cũng không tiện từ chối, mà đáp:

- Nếu đệ không có chỗ nào đi thì đi cùng ta cũng được, chỉ có điều là Hà Gia trấn không phồng hoa bằng Vĩnh Nguyên trấn đâu, nên chỗ chơi, cảnh đẹp cũng ít, đệ thực sự muốn theo sao?

Tấn Phi cười lớn nói:

- Ôi trời Cố huynh, ta đi là ta đi thưởng cảnh, cảnh dù đẹp dù xấu thì cũng là cảnh mới lạ cả. Huynh chưa từng nghe câu nhân gian, đi một ngày đàng học một sàn khôn hay sao? Đệ đi vì cảnh lạ, chứ vì cảnh đẹp bao giờ.

Bằng miệng lưỡi trơn tru của mình, Tấn Phi đã thuyết phục thành công Cố Trường Giang cho hắn bám theo.

Vì bây giờ hai người đều là người có tiền cả, Tấn Phi lại chả phải người tu luyện, nên Cố Trường Giang mua một con ngựa cùng một cỗ xe để hai người đi đường.

Trong lúc Cố Trường Giang đang trả giá với chủ xe ngựa thì tên béo Tấn Phi lại không giúp đỡ, mà lại lật đật chạy đi khắp chợ, mua hết món này đến món khác. Đến khi Cố Trường Giang trả giá xong rồi, Tấn Phi mới trở lại với một đống đồ ăn, phù văn ở hai cái giỏ lớn, xách trên tay.

Tấn Phi vui vẻ hỏi:

- Cố huynh, Cố huynh xong rồi đấy à, đệ cũng vừa mua đồ xong đây!

Cố Trường Giang nhìn đống đồ của Tấn Phi mang theo, nhíu nhẹ mày nói:

- Ngươi mang nhiều đồ như thế làm gì?

Tấn Phi nói:

- Đồ ăn ở Vĩnh Nguyên trấn này rất ngon, nên đệ mang theo một chút để đi trên đường có cái mà ăn. Cố huynh có muốn ăn không?

Cố Trường Giang lắc đầu nói:

- Ta không cần, ta bây giờ đã là tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã có thể ích cốc được rồi, không cần ăn.

Tấn Phi nhìn hắn với ánh mắt ngưỡng mộ nói:

- Đúng là tu sĩ có khác, thật bá đạo quá đi!

Hai người sau đó cùng nhau bước lên xe ngựa, rồi men theo một con đường mòn từ từ đi đến Nhậm Địa Môn.


Tiếng xe ngựa lóc cóc vang lên trên con đường mòn, khung cảnh từng hạt tuyết trắng rơi, gợi lên một vẻ yên bình kỳ lạ. Tận hưởng khung cảnh yên bình ấy, Tấn Phi cuộn một lớp chăn dày bên trong xe ngựa, ngủ ngáy khò khò vô cùng ngon giấc, còn Cố Trường Giang thì khẽ mỉm cười nhìn khung cảnh tuyết trắng xoá phủ hết đường này, mà tận hưởng vẻ đẹp đơn sơn của thiên nhiên lúc trở đông.

Bất tri bất giác, Cố Trường Giang nhớ lại thời gian trăm năm trước kia, hắn cũng từng đi trong rừng tuyết như thế này, chỉ có điều bên cạnh hắn không phải là một tên Tấn Phi vừa lười vừa lắm lời, nhiều chuyện, mà là một tiểu nha đầu cực kỳ nhút nhát.

Năm đó Dạ Minh Nguyệt vừa mới được cứu ra khỏi, thế giới bên ngoài là một thứ gì đó vô cùng lạ lẫm, vô cùng xa lạ đối với nàng, nên Dạ Minh Nguyệt cực kỳ nhút nhát, sợ hãi tất cả mọi thứ mà nàng thấy được, sờ được, chỉ trừ Cố Trường Giang.

Trong mùa đông ấy, hắn đã dạy cho nàng về tuyết hình thành như thế nào, tại sao nàng lại cảm thấy lạnh khi sờ vào chúng. Hai người bọn hắn không chỉ học, mà còn chơi rất vui, với những trò nặn người tuyết, nắm bóng tuyết. Dạ Minh Nguyệt khi đấy không còn là một tiểu nha đầu nhút nhát nữa, mà nàng giống như một tiểu công chúa, đang cười đùa, tận hưởng kỳ nghỉ của mình vậy.

Nhớ lại khung cảnh đó, Cố Trường Giang không khỏi nở ra một nụ cười thầm. Tiểu nha đầu Dạ Minh Nguyệt đó, thực sự đã lớn rồi…

Trong lúc hắn đang nghĩ vẩn vơ thì một tia sát ý một loé ngang qua đầu. Cố Trường Giang trừng mắt nhìn về phía trước. Một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, mặc bộ y phục giản dị, tay cầm một giỏ đồ ăn nóng hỏi, đi về phía xe ngựa của hai người.

Nàng cất cái giọng trong trẻo đầy ma mị, như muốn hút hồn của mình lên:

- Hai vị khách nhân… không biết đi đâu mà lại vào chốn này thế? Không biết hai vị khách nhân có đói hay không, tiểu nữ vừa mới hấp một xửng bánh bao nóng hỏi đây.

Nghe cái giọng trong trẻ như rót vào bên tai ấy, tên béo mập Tấn Phi cũng tỉnh ngủ, mà ló đầu ra bên ngoài, xem thử xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp đang cầm một túi đồ ăn đang tiến gần đến xe ngựa của hai người, thì mắt Tấn Phi sáng rực như sao, hắn nói:

- Quao! Mỹ nữ mang mỹ thực đến kìa. Cố huynh, có lẽ chúng ta không cần bận tâm đến bữa trưa ngày hôm nay rồi.

Cố Trường Giang trừng mắt nhìn hắn, thiếu điều muốn nói hoặc toẹt ra: “Muốn c·hết à?”. Nhưng Tấn Phi cứ như không nhìn thấy, mà cứ chìm sâu vào vẻ đẹp mê người của yêu nữ đó.

Mỹ nhân sơn dã kia thấy hai mắt Tấn Phi sáng rực hình trái tim, thì nở ra một nụ cười khẽ, rồi ngại ngùng dùng tay che lại, nàng nói:

- Tiểu công tử thật biết trêu chọc, th·iếp thân nào dám nhận là mỹ nhân, th·iếp thân chỉ là một nữ tử nơi thôn dã bình thường mà thôi. Nếu công tử đã muốn dùng bữa như thế, thì th·iếp thân cũng tình nguyện hầu hạ các công tử. Các công tử đi theo thiếu thân, chúng ta dùng cơm trong nhà.

Tấn Phi cười tươi đáp:

- Vâng~

Ngay khi nữ nhân ấy xoay người, tiến lên phía trước, Cố Trường Giang đã quay vào, nắm lấy cổ áo của Tấn Phi nhấc lên nói:

- Đệ bị gì vậy? Không nhìn ra điểm bất thường của ả ta hay sao hả? Lại còn muốn đâm đầu vào bên trong?

Tấn Phi khó khăn gỡ tay Cố Trường Giang ra nói:

- Cố huynh bình tĩnh, bình tĩnh, nghe đệ nói đã, nghe đệ nói đã! Đệ thừa biết ả ta là yêu quái đang cải trang thành người, nên đệ mới làm như thế!

Nghe Tấn Phi nói hắn biết nữ nhân kia chính là do một con yêu quái hoá hình thành, Cố Trường Giang mới buôn cổ áo của hắn ra, để Tấn Phi nói tiếp:

- Khục khục, Cố huynh, huynh ra tay cũng hơi nặng tay rồi đấy. Cố huynh không thấy lạ hay sao? Cố huynh dù gì cũng là một tu sĩ hàng thật giá thật, dù yêu quái có bị điên đi chăng nữa, chắc chắn nó cũng sẽ không tốn sức mà đối đầu trực diện với Cố huynh.

- Mà ả yêu nữ này lại khác. Cố huynh không thấy ả ta đi một đường đến thẳng xe ngựa của chúng ta hay sao? Điều này chỉ có nói lên rằng ả ta không sợ Cố huynh một chút nào, với thực lực của ả thừa sức g·iết c·hết hai chúng ta ngay tại chỗ này. Đệ nói như thế là để kéo dài thời gian, đợi đến khi nào ả yêu quái bị phân tâm khi chuẩn bị ăn chúng ta, thì chúng ta nhân cơ hội đó mà bỏ đi!

Nghe thấy suy đoán, cùng lời giải thích của Tấn Phi như thế, Cố Trường Giang không khỏi không đồng tình mà gật đầu một cái.

Nếu hắn thực sự trở mặt với con yêu quái ngay lúc đó, thì hắn chắc chắn sẽ c·hết không thể nghi ngờ được. Cách tốt nhất để đối đầu với ả bây giờ, chỉ còn là cách nghi binh, chờ thời cơ chạy trốn mà thôi.

Làm theo cách Tấn Phi bày ra, Cố Trường Giang đi theo nữ nhân kia đến nhà của ả. Đúng như lời của Tấn Phi nói, một khi hai người đã bước vào nhà của ả yêu quái, thì ả đã không còn toả ra cỗ sát khí ngút trời như trước kia nữa, mà lại giữ một thái độ vô cùng bình tĩnh, đón tiếp bọn hắn.

Yêu nữ kia yểu điệu nói:

- Khách nhân ngồi ở đây đi, để th·iếp thân chuẩn bị thức ăn cho hai người.

Ngay khi con yêu nữ đi vào bên trong phòng bếp, Tấn Phi thì thầm với Cố Trường Giang:

- Cố huynh, chúng ta đi thôi. Chúng ta đã vào sào huyệt của ả, đây chính là thời khắc mà ả chủ quan nhất.

Cố Trường Giang gật đầu, bắt đầu thủ ấn, niệm quyết. Một cỗ khí trắng xanh nhạt bóc ra từ giữa thái dương của hắn, ngưng động lại dưới chân hai người, nhẹ nhàng nâng lên một khoảng vô cùng nhỏ.

Lợi dụng tinh thân lực làm thành một cái giày bông, Cố Trường Giang cùng Tấn Phi cùng nhau rón rén lùi lại. Ả yêu nữ kia cũng không để ý, để cho hai người thuận lợi đi ra khỏi nhà.

Vừa mới bước chân ra khỏi nhà, Cố Trường Giang vác Tấn Phi lên, chạy một mạch thẳng về phía xe ngựa của bọn hắn. Khoảng cách giữa bọn hắn vốn không xa, nhưng không hiểu sao con đường này như kéo dài đến vô tận, dù Cố Trường Giang có cố gắng như thế nào cũng không thể nào thoát được.

Một giọng nói âm trầm, đầy quái dị vang lên từ phía sau lưng bọn hắn:

- Khách nhân… các ngài định đi đâu thế?

Nghe cái giọng nói bị móp méo đầy quái dị này, cả Tấn Phi và Cố Trường Giang đều bị kinh hãi.

Tiếng bước chân vang lên đều đều, thân ảnh nhỏ xíu dần dần to ra. Ả yêu quái cực kỳ quái dị, với một nửa là làn da xám nhợt của người đ·ã c·hết, một nửa là một thân thể đang thối rữa, với nấm mốc mọc tứ tung, ruồi muỗi bu đầy cả. Linh khí màu xám nhàn nhạt toả ra, tạo thành một cỗ uy áp cực kỳ lớn, khiến cả người Cố Trường Giang cứng đờ không cách nào di chuyển được.

Ả yêu nữ ấy yểu điệu khẽ vuốt tay qua miệng mình, thèm thuồng nhìn Cố Trường Giang nói:

- Khách quan à… ngài thực sự không phải phép đấy…

Vụt một tiếng, những cái móng tay vừa dài vừa sắc như dao cạo đột nhiên phóng tới, đâm thẳng vào ngực trái của Cố Trường Giang. Cố Trường Giang chảy mồ hôi lạnh, vội đá Tấn Phi ra xa, rồi giơ tay trái mình lên, đỡ lấy một vuốt.

Móng tay đen dài như lưỡi dao cạo chạm với Hồng Tiêu Thủ, toét lên tia lửa, vang lên vô số tiếng keng keng như lưỡi kiếm. Yêu nữ thấy hắn đỡ được đòn này của nàng, liền lùi lại phía sau. Nàng ta há miệng, phóng ra một cỗ tử khí h·ôi t·hối, xông thẳng vào giữa mặt Cố Trường Giang.

Cố Trường Giang bấm Độn Phong Ấn, toang thổi bay đám tử khí này đi, nhưng tử khí này vô cùng đặc thù, nó không những bị phong nhuận thổi bay đi, ngược lại còn bay nhanh, phả thẳng vào mặt Cố Trường Giang.

Tử khí xông vào thất khiếu, làm thân thể Cố Trường Giang yếu nhược, lão đảo, mấy lần xém ngã xuống đất.

Giọng nói của hắn chứa đầy vẻ mệt mỏi, tựa như một lão già sắp c·hết đến nơi:

- Đây… đây là pháp thuật gì thế?!

Yêu nữ kia cười khúc khích nói:

- Pháp thuật này ngươi không cần biết đâu. Một Trúc Cơ tu sĩ bình thường lại có thể đỡ được một chiêu của Đông Hoa Mẫu ta, thực sự hiếm có đấy, ha ha…

Đông Hoa Mẫu thường gọi là Nhiên Cô Thi, là t·hi t·hể của người bị c·hết oan bị nấm ký sinh, mọc lên trên. Oán khí từ t·hi t·hể tu tính, linh khí từ thiên địa tu căn, sau trọn vẹn hai trăm tám mươi năm, nấm tu luyện thành tinh, điều kiến t·hi t·hể sống dậy, trở thành một con yêu quái vô cùng cường đại, chuyên gieo rắc d·ịch b·ệnh cho người.

Hai trăm tám mươi năm, hai thế kỷ, nên từng con Nhiên Cô Thi khi xuất thế đều sỡ hữu thực lực Trúc Cơ hậu kỳ vô cùng cường đại, tu sĩ Trúc Cơ thông thường chính là loại đồ ăn thường ngày của nó.

Thực lực cường đại là như thế, không thể trách được Cố Trường Giang phải chật vật khi đối đầu với con yêu quái này.

Nhiên Cô Thi đột nhiên xuất hiện từ phía sau lưng của Cố Trường Giang, vung nhẹ vuốt của mình đâm xuyên qua bụng của hắn. Máu tươi trào ra, từng bào tử nấm dần dần đi vào trong nội thể Cố Trường Giang, bắt đầu hút lấy linh khí của hắn, mà phát triển.

Con ả yêu quái đó nói:

- Tuy thịt ngươi rất ngon, nhưng thực lực cũng không tồi một chút nào, rất phù hợp với khẩu vị của ta, hay là ngươi cũng làm Nhiên Cô Thi đi. Ngươi sẽ cùng ta… đi g·iết hết những kẻ bạc tình ở thế gian này!

Dứt lời, con yêu quái kia nâng vuốt mình lên, nhấc phỏng Cố Trường Giang lên không trung, từ từ để móng đen dài như vuốt của mình găm thật sâu vào bên trong. Cố Trường Giang đau đớn hét lên, hắn cố gắng vùng dậy, dùng sức nắm chặt lấy móng vuốt của Nhiên Cô Thi, tránh để nó đâm sâu vào bên trong nữa.

Thấy hắn chống cự như thế, Nhiên Cô Thi càng thích thú hơn. Ả ta vận lực, dùng oán khí của mình kích phát móng vuốt phát triển, đâm thật sâu vào xương cốt của Cố Trường Giang, hệt như một rễ cây nấm đang phát triển.

Bị chọc xuyên qua người như thế đã là một loại đau đớn không thể nào kể xiết được, thế mà giờ còn bị rễ nấm đâm sâu vào bên trong, xuyên qua từng dây thần kinh, thì cơn đau càng không cách nào đong đếm được. Bị dồn đến đường cùng, Cố Trường Giang sử dụng hết sức bình sinh của mình, dùng tay trái mang Hồng Tiêu Thủ chặt thẳng xuống một cái bụp.

Chương 22: Nhiên Cô Thi