Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 24: Tẩu Tẩu
Chiến Linh Cơ Giáp sau khi sử dụng chiêu địa tuyệt của mình thì tan biến, hoá thành vô số điểm quang nhỏ, trả lại linh khí cho khu rừng. Nhưng vì sử dụng Hồng Tiêu Thủ quá độ, dẫn đến linh khí thể nội cạn kiệt, nên khi Chiến Linh Cơ Giáp tan biến, thì Cố Trường Giang đã ngã bệch xuống đất, chìm vào hôn mê.
Đẳng Phong cùng Thập Bát thấy vậy thì quay qua nhìn nhau một cái, rồi ăn ý gật đầu. Hai người cùng nhau nhảy xuống dưới, c·ấp c·ứu cho Cố Trường Giang.
Đẳng Phong lần mò người Cố Trường Giang, lấy ra chiếc nhẫn trữ vật mà Dạ Minh Nguyệt đã đưa cho hắn lúc trước. Nhìn thấy chiếc nhẫn mang theo ấn ký của vị đại nhân đó, Đẳng Phong không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng bất an, nên hắn đặt chiếc nhẫn xuống dưới đất, dập đầu ba cái, nói lời cực kỳ tôn kính, rồi mới lấy đan dược từ bên trong chiếc nhẫn ra.
Dù đã sống hơn ngàn năm, đan dược tuyệt thế cũng từng nhìn qua được hết một bàn tay, nhưng khi thấy đan dược do Dạ đại nhân chuẩn bị cho vị tiên sinh này, Đẳng Phong cũng không thể kìm được sự kinh ngạc của mình. Toàn bộ đan dược trong nhẫn trữ vật này đều là đan dược sử dụng dược liệu đỉnh cấp, phương thức luyện đan đỉnh cấp làm ra, mỗi một viên khi xuất thế cũng đủ khiến cho giới tu hành chìm vào một trận tranh đấu khốc liệt.
Đẳng Phong cầm lấy cả một cái gia tài trên tay, nhẹ nhàng đưa vào miệng Cố Trường Giang. Thân thể của Cố Trường Giang được sinh cơ nồng đậm bao phủ lấy, tạo nên một tầng lục quang nhè nhẹ. Lục quang ấy sáng đến đâu thì những v·ết t·hương của hắn liền lại đến đấy. Tốc độ phục hồi như thế, mà chẳng mấy chốc thân thể của Cố Trường Giang đã hồi phục lại trạng thái hồng hào, như chưa từng trải qua một trận chiến nào.
Chữa trị cho Cố Trường Giang xong, Đẳng Phong nhìn Hồng Tiêu Thủ ở tay trái của hắn, tò mò, nói với Thập Bát:
- Lão bát, ngươi có tò mò về cái pháp bảo này không?
Thập Bát khoanh tay lạnh nhạt nói:
- Tò mò cái gì, đây là pháp bảo của tiên sinh, ngươi nghĩ chúng ta có quyền chạm vào không?
Đẳng Phong nghiêm trọng nói:
- Ngươi không tò mò thứ kia là thứ gì sao? Thú thực đi, ta và ngươi đều biết thứ đó!… Không thuộc về thế giới này.
Thập Bát đeo mặt nạ quỷ nghe Đẳng Phong mang mặt nạ thần nói như thế thì cũng không đáp, chỉ khoanh tay, dựa vào cành cây mà thôi.
Biết được tâm ý từ bạn đồng hành, Đẳng Phong căng thẳng đưa tay ra, chạm nhẹ vào Hồng Tiêu Thủ. Đột nhiên Hồng Tiêu Thủ loé lên huyết quan kỳ quái, bắn thẳng vào tay của Đẳng Phong. Thập Bát thấy biến, liền nhanh tay rút ra một thanh đoản đao, chém một nhát dứt khoát, cắt phăng bàn tay của Đẳng Phong đi.
Bàn tay Đẳng Phong rơi xuống đất, thì hoá thành vật sống, từng ngón tay biến dị trở thành vô số cái chân nhỏ, ở giữa mu bàn tay mọc ra một con mắt lớn, nhìn chằm chằm vào hai người Đẳng Phong và Thập Bát.
Cái bàn tay ấy mọc ra một cái miệng, lởm chởm đầy răng nhọn, rồi nó nói bằng một chất giọng của một đứa bé gái:
- Các ngươi là ai? Sao dám động vào cha của ta?
Đẳng Phong nhìn cái tạo vật kỳ dị trước mặt, chỉ biết cầm lấy cánh tay bị cụt mất một bàn tay của mình, đứng ngây ngất tại chỗ.
Thấy hắn không phản ứng, Hồng Hồng tức giận đến mức nổi gân hết cả lên, gầm gừ nói:
- Các ngươi dám không trả lời ta? Vậy là các ngươi chính là người muốn hại cha ta đúng không?
Ý niệm kinh khủng toả ra, làm biến đổi cả một vùng không gian, làm nó trở nên vặn vẹo quái dị. Đẳng Phong thấy chuyện này không ổn, liền lập tức kết ấn, giam cái bàn tay của mình lại vào một phong ấn hình cái hộp.
Hồng Hồng tiếp nhận ý niệm kinh khủng của a di nàng, dần dần sinh sôi mất kiểm soát, phá vỡ lớp phong ấn của do Đẳng Phong tạo nên. Trong lúc Hồng Hồng chuẩn bị ra tay kết liễu hai người thì nhẫn trữ vật bên dưới đất đột nhiên sáng lên, bay đến trước mặt nàng,hoá ra một thân ảnh mờ mờ ảo ảo của Dạ Minh Nguyệt.
Hồng Hồng thấy được mẹ mình thì vui vẻ kêu lên:
- Mẹ! Mẹ! Mẹ đến thăm con sao?
Dạ Minh Nguyệt sau khi xuất ra hoá thân, định nhẹ nhàng ôm Hồng Hồng một cái, nhưng khi thấy tình trạng bộc phát ý niệm kinh của Hồng Hồng, thì khuôn mặt Dạ Minh Nguyệt bỗng dưng trầm lại, sát ý toả ra, khiến nàng trông vô cùng đáng sợ.
Dù đã dùng thể chất Thiên Linh Minh Chi Thể, nhưng Dạ Minh Nguyệt cũng không thể kiểm soát hoàn toàn ý niệm kinh khủng của chiếc nhẫn kia. Việc này làm cho con gái yêu dấu của nàng cùng với tiểu ca ca bị ảnh hưởng, làm cho Dạ Minh Nguyệt nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Nàng nhìn Hồng Hồng với ánh mắt sắc lạnh, chứa đầy sát ý, hỏi:
- Hồng Hồng, con lấy đâu ra năng lực này thế?
Hồng Hồng được tạo ra chưa được một tuần, mặc dù đã sinh ra linh trí, nhưng linh trí vẫn chưa hoàn chỉnh, nên nàng không nhận ra được sự chán ghét đến từ mẹ của mình, vì vậy Hồng Hồng vẫn vui tươi đáp lại:
- A di cho con đấy mẹ! A di rất tốt với con, a di tặng con rất nhiều tinh lực, còn cho con cả linh khí nữa!
- A di? Vậy đó là chức danh ả ta tự đặt cho mình sao? Hừ, đúng thật là một nữ nhân ảo tưởng.
Dạ Minh Nguyệt nói một cách hững hờ, đầy vẻ xem thường. Tất nhiên là chả xem cái người bạn gái thần bí của tiểu ca ca mình chả ra người gượm gì.
Huyễn ảnh của nàng hỏi rõ tình hình xong thì đưa tay, hút hết những ý niệm kia khủng kia vào trong lòng bàn tay. Ý niệm kinh khủng bị hút hết ra, Hồng Hồng tách khỏi bàn tay của Đẳng Phong, trở về lại hình dáng của một tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu.
Dạ Minh Nguyệt nhìn thấy Hồng Hồng bây giờ rất thuận mắt, nên nàng nở ra một nụ cười ấm áp, ngồi quỳ xuống, xoa nhẹ đầy Hồng Hồng nói:
- Hồng Hồng à, con từ nay đừng tiếp xúc với a di nữa nhé. A di không phải người tốt đâu, a di sẽ dành cha con với mẹ và con đấy. Con không muốn thấy mẹ buồn, với cha con đi khỏi đúng không?
Hồng Hồng nắm chặt tay, nói:
- Hồng Hồng không muốn thấy mẹ buồn đâu!
Huyễn ảnh Dạ Minh Nguyệt mỉm cười, xoa nhẹ lấy đầu của Hồng Hồng nàng, khen ngợi:
- Hồng Hồng ngoan lắm.
Đột nhiên Hồng Hồng nghĩ ra điều gì đó, nên xụ mặt xuống, nói:
- Nhưng mà, nếu không có linh khí của a di thì con sao có thể giúp được cha đây? Hồng Hồng muốn bảo vệ cha!
Tưởng chuyện gì to tắt, khiến con gái mình phải phiền lòng, Dạ Minh Nguyệt nghe xong vấn đề này của Hồng Hồng liền ân cần nói:
- Không sao đâu, con không cần lo đâu, chuyện này đã có mẹ lo rồi.
Nói rồi, Dạ Minh Nguyệt mở tay ra, truyền ý niệm của mình vào trong đầu của Hồng Hồng. Ý niệm điên cuồng đầy sự hỗn loạn xâm chiếm toàn bộ ý niệm của Hồng Hồng, làm cho nàng ôm đầu đau đớn kêu lên:
- Mẹ ơi!… Con… con đau quá… đau quá mẹ ơi!
Chứng kiến cảnh tượng này, Dạ Minh Nguyệt không vội vã một chút nào, ngược lại còn bình thản, “ân cần” chỉ dẫn:
- Hồng Hồng à, đừng cố kháng cự nữa, nó không khiến con trở thành mẹ đâu. Chỉ cần con thả lỏng tiếp nhận mà thôi, hệt như là con khi tiếp nhận ý niệm của ả a di kia vậy.
Hồng Hồng làm theo lời của mẹ mình, thả lỏng bản thân ra, để cho ý niệm điên cuồng của Dạ Minh Nguyệt hoà làm một với mình. Tình yêu phụ mẫu đơn thuần dành cho Cố Trường Giang của Hồng Hồng dần dần biến đổi, trở thành một loại cảm xúc bản năng điên cuồng mãnh liệt, nó làm cho nàng cảm thấy cực kỳ tức giận, đe doạ, sợ hãi mỗi khi có thứ gì đó tiếp cận với cha nàng.
Ý niệm này của Dạ Minh Nguyệt không chỉ ban cho Hồng Hồng một loại năng lực siêu việt, vượt trên vạn pháp, mà còn làm thay đổi cả cảm xúc, nhận thức của nàng, gián tiếp truyền thụ cho Hồng Hồng những ký ức, nhận định của mình về Cố Trường Giang.
Trải qua một đoạn thời gian ngắn, ý niệm của Dạ Minh Nguyệt đã hoàn toàn truyền thụ cho Hồng Hồng. Hồng Hồng bây giờ biến đổi hoàn toàn, có thể nói là thay đổi một trăm tám mươi độ. Nàng từ một tiểu nha đầu ngây thơ, vô tư, lúc nào cũng tò mò về thế giới bên ngoài, biến trở thành một tiểu ma đầu với khuôn mặt đầy sát ý tựa như con thú hoang bị nhốt trăm ngàn năm trong giới chiến loạn tu la địa ngục, và một ánh mắt sắc bén tràn ngập sát niệm, làm cho người khác cảm thấy bản thân mình đang nhìn thấy một tên yêu nghiệt khát máu điên cuồng, đã tàn sát không biết bao nhiêu là sinh mạng.
Nhìn thấy Hồng Hồng lạnh lùng, vô tâm như thế, Dạ Minh Nguyệt không khỏi lộ lên ý cười. Đây mới đúng là con gái của nàng, chứ không phải là cháu của con ả kia.
Dạ Minh Nguyệt hỏi:
- Hồng Hồng, bây giờ con tưởng tượng hai tên kia là a di của con thì sao?
Hồng Hồng liếc mắt, nhìn theo ngón tay của mẹ mình chỉ về phía Thập Bát, Đẳng Phong. Thập Bát và Đẳng Phong nhìn thấy ánh mắt g·iết người của Hồng Hồng liền bị doạ sợ, nhảy dựng lên, mồ hôi lạnh chảy ra khắp tráng, ướp đẫm cả mặt nạ.
Nàng nhìn thấy hai người đó, tưởng tượng đến a di của mình, lạnh nhạt nói:
- Con… sẽ không để ai làm hại cha… Người làm hại cha… con sẽ g·iết hắn!
Hồng Hồng nhấn mạng từ g·iết, làm lộ rõ sát tâm của nàng, khiến Đẳng Phong, Thập Bát cảm nhận được nàng thực sự có ý định kết liễu bọn hắn.
Thấy được chuyện này, Dạ Minh Nguyệt hài lòng xoa đầu của nàng nói:
- Hồng Hồng ngoan, con lớn rồi, mẹ yên tâm lắm.
Nhận lấy lời khen của mẹ mình, Hồng Hồng đáp lại bằng một ánh mắt lạnh nhạt, rồi cúi đầu nói:
- Cám… ơn mẹ.
Giải quyết xong chuyện ý niệm kinh khủng từ Hồng Tiêu Thủ, huyễn ảnh Dạ Minh Nguyệt nhìn lại Cố Trường Giang bằng một ánh mắt thân tình, chất chứa đầy sự ân tình ấm áp.
Nàng nói:
- Tiểu ca ca à tiểu ca ca, muội không biết nên trừng phạt tiểu ca ca như thế nào nữa. Tại muội yêu tiểu ca ca quá mà, muội không muốn nhìn tiểu ca ca b·ị đ·au một chút nào cả.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Đẳng Phong và Thập Bát không hẹn nhau, nhưng cùng lúc rợn người, lông gà lông vịt trên cơ thể gì cũng dựng đứng hết cả lên. Hai người đều có chung một suy nghĩ: “Không phải người phái yêu quái đánh bầm dập tiên sinh là đại nhân hay sao? Sao giờ lại lật mặt nhanh như thế hả”
Đúng lúc đó, Tấn Phi sau khi thấy Chiến Linh Cơ giáp của Cố Trường Giang đánh bại Nhiên Cô Thi thì lật đật chạy đến, vừa hay bắt gặp đám người Đẳng Phong, Thập Bát, Hồng Hồng và Dạ Minh Nguyệt đang ở đó.
Tấn Phi khi thấy dung nhan tuyệt sắc của Dạ Minh Nguyệt, thì lật mặt còn nhanh hơn cả lật bánh tráng, từ một tên béo nhớt nhát chạy trốn kẻ địch, biến trở thành một tên béo đẹp trai gặp một nhành hoa trên miệng đầy quyến rũ.
Hắn tiến tới chỗ huyễn ảnh Dạ Minh Nguyệt, rồi lấy cành hoa trên miệng của mình, tặng cho nàng, nói:
- Mỹ nữ, nàng, tên, gì, thế?
Nhìn thấy hành động hoa trương đầy màu mè của Tấn Phi, Đẳng Phong và Thập Bát thì sợ mất cả mật, sợ rằng vị đại nhân của bọn hắn ngứa mắt đ·ánh c·hết tên béo này. Nhưng kỳ lạ thay, đáp lại hành động đó của tên béo Dạ Minh Nguyệt chỉ tuyệt tình bóp nát bông hoa mà hắn tặng cho nàng, thành vô số hạt bụi li ti mà thôi.
Nàng dằn mặt, nở ra một nụ cười đầy “thân thiện” ẩn chứa sát ý vô tận, nói:
- Xin lỗi, không biết Tấn huynh muốn nói gì cơ?
Nhìn thấy khuôn mặt “thân thiện” này của Dạ Minh Nguyệt, Tấn Phi cảm thấy mình vừa bị g·iết mấy trăm lần, nên lập tức nhảy lùi lại, nói:
- Cô nương, Tấn mỗ chỉ là muốn hỏi tên cô nương mà thôi, hoàn toàn không có ý định gì cả.
Hắn vội vàng giải thích như sợ rằng cái mạng của mình sắp tiêu đến nơi:
- Tấn mỗ chỉ là muốn biết tên họ của cô nương để tiện trả ơn việc cô nương đã cứu huynh đệ của Tấn mỗ mà thôi, hoàn toàn không có ý định gì khác.
Chưa nói đến một Dạ Minh Nguyệt sỡ hữu thủ đoạn cao minh, lòng dạ hẹp hòi, những lời nói vô liêm sỉ này của Tấn Phi khi nói với những cô nương khác thì tám chín phần hắn sẽ bị những cô nương đấy kêu người đánh cho một trận, nếu không thì cũng bị các nàng cầm giày đập một trận bầm dập. Nhưng hôm nay Dạ Minh Nguyệt nàng rất lạ, nàng nghe những lời nói này của Tấn Phi, không những không đem bắn hắn xuống Âm Tỳ, giáng xuống mười tám tầng địa ngục, xẻ thịt lọc xương, nung trong chảo dầu, bò lên núi đao mà còn nhẹ nhàng nói:
- Tấn huynh, mai mốt huynh nhớ giữ cái miệng một chút, đừng thấy cô nương nào cũng tỏ ra muốn qua đêm với người ta nữa.
Nói đến đây Tấn Phi mới nhận ra điểm bất thường. Rõ ràng hắn chưa từng giới thiệu tên của mình, làm sao giai nhân tuyệt mỹ này có thể biết được?
- Làm sao… làm sao cô nương có thể biết được họ của ta? Rõ ràng là ta chưa từng nói với cô nương mà? Cô nương… cô nương rốt cuộc là ai thế?!
Dạ Minh Nguyệt nhìn Tấn Phi, rồi nở ra một nụ cười đầy âm hiểm nói:
- Tấn huynh à, huynh không cần biết đâu, chỉ là ta và tiểu… à không, và lang quân chỉ là tâm ý tương thông mà thôi. Những chuyện chàng ấy biết, ta cũng biết.
Tấn Phi nghe thế trố mắt nhìn Cố Trường Giang nằm sống dở c·hết dở trên mặt đất, rồi nhìn lại huyễn ảnh Dạ Minh Nguyệt đang nhìn Cố Trường Giang băng ánh mắt yêu thương đầy trìu mến, rồi hít một hơi lạnh, nghĩ:
- Kiếp trước của Cố huynh rốt cuộc đã tu được cái gì thế? Sao mà kiếp này lại có được một vị nương tử xinh đẹp đến như thế? Ngưỡng mộ quá, Tấn mỗ ta ngưỡng mộ c·hết đi được!
Hắn lắp bắp hỏi:
- Cô nương thực sự… thực sự là nương tử của Cố huynh hay sao?
Dạ Minh Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Tấn Phi, cười một cái xã giao đầy thân thiện, nói:
- Đúng vậy đấy, chỉ là lang quân của ta có hơi kín tiếng một chút, nên chưa từng công khai mối quan hệ này với người bên ngoài mà thôi.
Tấn Phi nói:
- Vậy à? Cố huynh thật tệ, để chừng nào ta nữ nhân khác đến bắt chuyện với Cố huynh, ta nhất định sẽ khai tẩu tẩu ra!
Dạ Minh Nguyệt nghe Tấn Phi nói như thế thì che tay cười khúc khích nói:
- Không cần làm như thế đâu, lang quân của ta có da mặt mỏng lắm, Tấn huynh không cần phải làm thế đâu. Ta chỉ cần Tấn huynh để mắt đến lang quân của ta một chút là được rồi, nếu có nữ nhân nào bắt chuyện với chàng ấy, được thì nói với ta, không được thì thôi cũng được.
Nghe Dạ Minh Nguyệt nói như thế, Tấn Phi càng ghen tị với Cố Trường Giang hơn. Rốt cuộc Cố huynh của hắn đã làm chuyện gì kiếp trước, mà đến kiếp này lại sỡ hữu được một vị nương tử vừa đẹp, vừa dịu dàng đến như thế?
Tấn Phi cười cười, xoa đầu mình hệt một tên ngốc nói:
- Ha ha, được tẩu tẩu giao phó nhiệm vụ là phúc đức của cả đời Tấn mỗ.
Nhưng Tấn Phi nào ngờ được, cái tay che nụ cười kia vốn dĩ không phải là hành động giữ kẽ của một nữ nhân đã có người thương, mà là che đi kế hoạch, che đi cái hành động đầy âm hiểm, độc ác của mình.
Nhìn thấy cuộc trò chuyện của hai người, Đẳng Phong và Thập Bát đều lạnh cả người, hai người đều tự hỏi là sáng sớm hôm nay vị đại nhân này có uống nhầm thuốc hay không mà lại tha cho con heo béo này thế?
Trò chuyện với Tấn Phi xong, Dạ Minh Nguyệt cười, chào tạm biệt mọi người một cái đầy thân thiện rồi hoá thành một dải nặng lượng, biến mất.
Vị đại nhân của mình biến mất, tất nhiên đồng nghĩa với việc vị đại nhân ấy đã ra lệnh cho hai người không cần thả đám yêu quái cấp bậc Kim Đan kỳ ra nữa, nên nhiệm vụ của Đẳng Phong và Thập Bát đến đây cũng kết thúc, hai người cũng không tiện ở lâu nữa.
Nhưng trước khi rời đi thì hai người đưa chiến nhẫn trữ vật của Dạ Minh Nguyệt tặng cho Cố Trường Giang cho Tấn Phi, rồi dặn dò:
- Tấn tiên sinh, nếu Cố tiên sinh kia có tỉnh dậy thì đừng nói với ngài ấy là đại nhân đã cứu Cố tiên sinh, mà hãy nói là Tấn tiên sinh đã cứu ngài ấy.
Tấn Phi cầm nhẫn trữ vật thắc mắc hỏi:
- Tại sao thế?
Đẳng Phong đáp:
- Đại nhân chúng ta đã nói rồi, mối quan hệ của ngài ấy và Cố tiên sinh là một mối quan hệ kín đáo. Chuyện này ngài ấy không muốn Cố tiên sinh truyền ra bên ngoài.
Nói rồi Đẳng Phong gạch nhẹ một đường trong không gian, mở ra một cánh cửa ba động. Trước khi hai người kịp rời đi, thì Tấn Phi đã hỏi thêm một câu nữa:
- Rốt cuộc tẩu tẩu là ai vậy?
Đẳng Phong nói:
- Chuyện này… tốt nhất là tiên sinh không nên biết. Tấn tiên sinh chỉ cần biết rằng đại nhân là người ai ai cũng biết, nhưng đồng thời không ai biết rõ được. Vậy thôi.
Nói rồi thân ảnh của hắn biến mất vào trong không gian ba động, để lại Tấn Phi với một câu hỏi to đùng về thân phận thực sự của Dạ Minh Nguyệt.