Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Truyện Chữ Hay Nhất & Game Tu Tiên Miễn Phí tại Qidian-VP

Qidian-VP là nền tảng mở trực tuyến, miễn phí đọc truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, truyện hay, vietphrase, vp được đóng góp nội dung từ các tác giả viết truyện và các dịch giả convert, dịch truyện, rất nhiều truyện hay và nổi bật được cập nhật nhanh nhất với đủ các thể loại tiên hiệp, kiếm hiệp, huyền ảo ...

Bên cạnh đó, bạn cũng có thể tham gia hệ thống tu luyện để đạp vào tiên lộ: Lịch Luyện, Luận Đạo, Tụ Bảo Trai, Chinh Phạt, Bái Thiên, Đột Phá, Hoán Mệnh,.....

Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Điều khoản dịch vụChính sách bảo mậtVề bản quyềnTu tiên thường thứcGiới thiệu Qidian-VP

Ta Lọt Vào Mắt Xanh Của Nữ Ma Đầu

Unknown

Chương 4: Hữu Duyên Rồi Sẽ Gặp Lại

Chương 4: Hữu Duyên Rồi Sẽ Gặp Lại


Không ngoài dự đoán, khi nhìn thấy máu tươi của Cố Trường Giang, hai mắt của con xà tinh long xọc lên, lộ rõ vẻ thèm thuồng. Nó đã sống hơn bốn mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên nó ngửi thấy được một mùi hương thơm ngon như thế. Chỉ cần nuốt được hắn thôi, thì xà tinh nó cũng đủ khả năng đạt được kích thước như loài người rồi.

Xà tinh phi người về phía Cố Trường Giang, há cái miệng, lộ ra cái răng nanh chứa đầy nước dãi, c·hất đ·ộc bên trong. Cố Trường Giang bấm một ấn, thi triển Đột Quyết, khiến mặt đất dưới chân trở nên nhúng nhảy, đàn hồi. Hắn dùng thân pháp nhanh nhẹ của mình, cộng thêm sự đàn hồi của mặt đất đến từ Đột Quyết, nhẹ nhàng nhảy lên cao, tránh được một táp này của con xà tinh.

Cứ như thế, Cố Trường Giang chạy, con xà tinh điên cuồng đuổi theo. Hai người chạy mãi đến khi rời xa trấn nhỏ hơn chục dặm thì Cố Trường Giang mới xoay người lại chiến đấu với xà tinh.

Từng tiếng đạp đùng đùng, tiếng kiếm thanh thúy, tiếng vùn vụt vang lên. Mặc dù không có linh trí, hay yêu đan, nhưng con xà tinh này vẫn vô cùng lợi hại, khiến cho Cố Trường Giang chịu thiệt không ít. Nó đánh tan hết cả cái áo vàng đất trên người Cố Trường Giang, để lại vô số v·ết t·hương rớm máu trên người hắn. Cố Trường Giang cũng không vừa, hắn đã dùng kiếm của mình, chia con rắn ra làm ba đoạn.

Bỏ vào miệng viên đan màu đen vàng, Cố Trường Giang mặc cho cái hương vị dở ẹc của nó mà cố nuốt xuống. Đây đã là viên độc đan cuối cùng dùng để trị độc xà tinh rồi, hắn không còn bất kỳ viên độc đan nào cả. Không chỉ đan dược, mà cả phù chú, cái nào dùng được thì Cố Trường Giang cũng đều đem ra sử dụng hết, thế nhưng ngoại trừ cho hắn vài khoảng khắc chiếm thế thượng phong trước con xà tinh to hơn con c·h·ó nhỏ này một chút, thì không còn một chút tác dụng nào cả.

Nhưng những đan dược, phù chú này cũng không phải tiêu tốn vô ít. Con xà tinh này đã thấm mệt rồi, chỉ cần Cố Trường Giang cố lên một chút thì có thể hạ sát được nó rồi.

Cố Trường Giang lại nâng kiếm, hét lớn:

- Xà tinh! Nộp mạng!

Hai tên, một người, một yêu, lại một lần nữa lao vào nhau, đại chiến, kéo nhau đi hơn vài dặm đường nữa. Lần này không giống với những lần trước, mặc dù xà tinh b·ị t·hương cũng rất nặng, nó cũng thấm mệt, nhưng Cố Trường Giang lại thảm hơn rất nhiều. Phù chú đã dùng hết, đan dược không còn một viên, không chỉ những v·ết t·hương do xà tinh gây ra, mà còn là một tự trảm của chính mình khi nãy. Nhưng quan trọng hơn hết đó chính là hắn đang hết thọ nguyên!

Tu hành giả cũng giống như người bình thường, càng tới gần giới hạn thọ nguyên thì thực lực sẽ liên tục giảm sút, linh khí tiêu hao rất nhanh. Cho dù không thấy rõ dấu hiệu lão hóa, nhưng nó vẫn diễn ra liên tục bên trong cơ thể, khiến cho tu hành giả không cách nào thể hiện ra hết thực lực của mình.

Nhất là đối với những người không thường xuyên giao chiến như Cố Trường Giang, khi đến gần đại nạn thọ nguyên thì hắn không có cách nào để ước lượng thực lực chân chính của mình cả.

Xà tinh nhanh chóng chiếm thế thượng phong, nhân lúc Cố Trường Giang lỡ đi một nhịp vì cạn kiệt linh khí thì nó lao lên, dùng thân thể của mình cuộn lấy người hắn, làm hắn mất thăng bằng rơi thẳng xuống đất.

Một yêu, một người cùng nhanh rơi xuống một con đường nhỏ dưới núi, tạo nên một tiếng bịch đầy nặng nề.

Rắn không giống trăn, bọn nó không có sức lực lớn đến như thế, nên Cố Trường Giang tạm thời không phải gặp sát chiêu, nhưng đám này lại có một cái miệng có thể nói là cực kỳ nguy hiểm, mà hắn bây giờ lại cạn kiệt toàn bộ đan dược rồi, chỉ cần dính phải một đòn thôi thì cũng đủ m·ất m·ạng.

Tuy vậy, Cố Trường Giang lại là một rất cẩn thận, hắn biết bản thân có ngày sẽ rất có thể gặp phải nguy hiểm khi chiến đấu với đám yêu thú này, nên cũng đã chuẩn bị hậu chiêu trốn thoát.

Đúng lúc hắn chuẩn bị bấm Địa ấn, thì một chiếc xe ngựa lại đi ngang qua. Với tình tình trách nhiệm, cương trực, quyết tâm để người khác bị liên lụy, thì Cố Trường Giang hét lớn:

- Quay đầu lại! Quay đầu lại đi! Ở đây có xà tinh!

Như hiểu được tiếng người, con xà tinh không định cắn hắn thêm một lần nữa, mà nó thả hắn ra, lao vùn vụt về phía xe ngựa. Cố Trường giang thấy thế thì kinh hãi. Hắn không suy nghĩ gì nữa mà niệm:

- Thiên khởi, địa dưỡng. Xuân sinh, hạ nhiệt, thu hoài, đông hàn. Xuân là phước lành của thiên địa, khi xuân đến vạn vật đều linh, vạn vật đều sinh. Phượt Xuân!

Sinh cơ từ trong khung rừng dần dần hội tụ trên người Cố Trường Giang, hồi phục lại toàn bộ linh khí của hắn. Không những thế sinh cơ dồi dào liên tục chảy trong người của Cố Trường Giang đã giúp hắn đột phá lên cảnh giới Luyện Khí tầng 9 đỉnh phong.

Cố Trường Giang kéo tay phải của mình về hông, sinh cơ dưới hình dạng những lá cây xanh tươi hư hư ảo ảo dần dần hội tụ ở trong lòng bàn tay hắn, ngưng luyện hóa thành thanh Diệp Kiếm với sinh cơ vô cùng vô tận.

Để g·iết con xà tinh này, Cố Trường Giang không còn cách nào khách, ngoài phục dụng bí pháp của Nhậm Địa Môn, hi sinh mười lăm năm tuổi thọ của mình, đổi lại sinh cơ cường đại đến từ thiên địa.

Cố Trường Giang hét lớn:

- Địa Tuyệt!

Thân ảnh của hắn biến mất, kéo theo một dải hư ảnh dài hơn chục thước.

Vụt một tiếng, đầu con xà tinh kia bị một chiêu Địa Tuyệt của hắn xẻ làm hai nửa, rồi nổ tung, tạo thành một cơn mưa tươi tưởi rơi lả chả xuống đất.

Cố Trường Giang đáp xuống, hai giây sinh cơ trôi qua, cơ thể của hắn lão hóa nhanh thấy rõ. Mái tóc của hắn từ đen láy biến trở thành một mái tóc hoa râm, rồi trở thành một màu trắng bạc. Khuôn mặt anh tuấn của thanh niên dần dần xuất hiện những nếp nhăn, đồi mồi bắt đầu mọc lên, che phủ gần như là nửa khuôn mặt của hắn. Một thân thể cường tráng cũng dần dần tiêu biến tiều tụy.

Mặc dù khuôn mặt anh tuấn của thanh niên vẫn không thay đổi, nhưng hơi thở của Cố Trường Giang lại yếu ớt hệt như một ông lão chín mươi mấy tuổi, gần đất xa trời.

Cố Trường Giang yếu ớt đến mức không cầm nổi cây kiếm của mình, mà nằm vật ra đất. Hắn ngước lên trời, một lần nữa thấy khung cảnh quen thuộc kia. Nhưng hắn bây giờ không phải người đi cứu giúp nữa rồi.

Hắn cười khổ:

- Cô nương… đêm tối…. nguy hiểm…. khục khục…. tại sao lại ra ngoài? Ở… đây…. có yêu quái…. nguy hiểm……. khục khục. Tiểu đạo….. xin tạ tội….. đã làm bẩn mắt cô nương rồi.

…

Bên trong tiếng xe ngựa vang lên một tiếng hỏi:

- Chuyện gì xảy ra thế?

Tuyền Linh Trúc đang lái xe ngựa nói:

- Thưa chưởng môn, là một tiểu bối Luyện Khí kỳ đánh nhau với một con xà tinh.

- Luyện Khí kỳ còn chật vật với một con xà tinh ư?

- Hình như hắn sắp cạn thọ nguyên rồi, nên mới yếu đến như thế.

Tiếng hét của Cố Trường Giang vang lên:

- Quay đầu lại! Quay đầu lại đi! Ở đây có xà tinh!

Giọng nói bên trong vang ra, lộ rõ ý vị vui vẻ:

- Một Luyện Khí kỳ mà còn lo lắng cho chúng ta ư? Tiểu bối kia có lẽ có chút thú vị đấy, Linh Trúc, ngươi dừng xe ngựa lại đi, ta muốn xem thử một chút.

Tuyền Linh Trúc nói:

- Chưởng môn, chỉ là một Luyện Khí kỳ mà thôi, có gì đáng để xem chứ?

- Ta cảm thấy hứng thú.

Dạ Minh Nguyệt dừng xe lại, quan chiến trận chiến của Cố Trường Giang. Nàng thấy hắn dùng được bí pháp Phượt Xuân thì thoáng bất ngờ, bởi vì nếu chỉ biết phần Thuận thôi thì bí pháp này chả khác gì dùng mạng để đổi lấy chút thời gian đỉnh phong ít ỏi. Nhưng đến khi Cố Trường Giang dùng một kiếm Địa Tuyệt, thì nàng đứng im bất động, hai mắt mở to ra, không thể tin vào mắt mình được.

Dần dần, cái giọng nói hiền hòa kia lại vang lên một lần nữa:

- Haiz, ta chịu muội rồi đấy Minh Nguyệt. Nếu muội muốn khăng khăng muốn học kiếm pháp như vậy, để ta dạy muội một chiêu.

Vụt!

- Hử? Nó chỉ là đâm kiếm thôi ư? Này này, muội đừng xem thường một kiếm chiêu này. Kiếm này tên là Địa Tuyệt, tuy đơn giản, nhưng nó phát ra được uy lực mạnh nhất của kiếm, đó là nhỏ gọn, linh hoạt, và hơn hết, bất ngờ. Một chiêu nhất kích tất sát! Nhiều trường hợp khi đối phương bất cẩn, một chiêu Địa Tuyệt này đủ để hạ hắn rồi.

Nhớ đến đấy, Dạ Minh Nguyệt nước mắt lưng tròng, nàng thì thầm:

- Thì ra hắn ta chính là tiểu ca ca.

Nàng hận bản thân mình tại sao không sớm nhận ra, tiểu ca ca lại sống gần chỗ nàng như thế, hận tại sao nàng lại không cho rằng tiểu ca ca chỉ là một tu hành giả bình thường. Nàng hận bản thân mình nhận ra quá muộn, khi cuối cùng gặp lại tiểu ca ca thì hắn đã sử dụng Phượt Xuân rồi.

Dạ Minh Nguyệt lao tới, đỡ lấy Cố Trường Giang ngã nhào trên mặt đất. Nàng nhìn hắn, đôi mắt của nàng không thể chịu được đắng cay này, mà chảy dài hai hàng nước mắt nức nở.

Cố Trường Giang không hề nhận ra Dạ Minh Nguyệt, tưởng rằng nàng là một thương nhân xa lạ nào đến đi Thành trấn để buôn bán, nên hắn mới nói những lời như vậy.

Còn Dạ Minh Nguyệt khi nhìn cận mặt tiểu ca ca của nàng thì nàng đã nhận ra ngay lập tức. Dù cho bị xóa đi dung mạo, xóa đi hình dáng, giọng nói của tiểu ca ca, kể cả hắn có thay hình đổi dạng đi chăng nữa, một khi nàng hữu duyên gặp lại hắn, thì nàng nhất định sẽ nhận ra.

Dạ Minh Nguyệt nắm lấy bàn tay của hắn, đặt lên má của mình, nói:

- Tiểu ca ca…. là muội đây, Minh Nguyệt đây.

Cố Trường Giang nói:

- Minh Nguyệt? Ngươi là người thân của tiểu muội muội à?

- Không phải, muội là Minh Nguyệt, là Dạ Minh Nguyệt đây.

- Minh Nguyệt, là muội thật à? Vậy muội giúp ta chôn tại Nhâm Địa Môn ở Nhậm Tiền Sơn được không? Nếu là muội thì ta yên tâm rồi.

Dạ Minh Nguyệt siết chặt lấy tay của Cố Trường Giang nói:

- Tiểu ca ca yên tâm, muội đã không còn là muội của năm đó nữa, muội bây giờ đã là chưởng môn của Kính Tuyền Môn rồi. Muội có cách để cứu tiểu ca ca.

Nàng lấy từ trong túi trữ vật mình ra một viên đan vàng óng như vàng. Dạ Minh Nguyệt sử dụng thần thông Phương Xuân của mình, truyền vào trong viên bổ đan này một lượng lớn sinh cơ, thọ mệnh. Sinh mệnh trong viên này nhiều đến nổi nó tràn ra khắp nơi, khiến cho cây cối của một mảng rừng lớn lên trong thấy.

Dạ Minh Nguyệt cứ như thể mà nhẹ nhàng tạo ra một viên Tuyệt Thế đan dược, chỉ từ một viên bổ đan thượng phẩm tầm thường.

Chứng kiến bảo vật xuất thế, một tên tôm tép như Cố Trường Giang không tránh khỏi kinh ngạc.

Hắn thều thào nói:

- Minh Nguyệt… đây là thứ gì thế?

Dạ Minh Nguyệt nhìn hắn với ánh mắt đầy trìu mến nói:

- Tuyền Kim Đan, một loại đan dược chữa thương của Kính Tuyền Môn bọn muội. Nhưng viên đan này được muội dùng Phương Xuân, đưa sinh cơ của muội vào bên trong, nên không chỉ có tác dụng chữa thương, mà còn có tác dụng khôi phục thọ nguyên, kéo dài thọ mệnh.

- Là vật lấy thọ nguyên của muội luyện ra… Không được, muội là chưởng môn của Kính Tuyền Môn, thọ mệnh của muội còn quý giá hơn cái mạng c·h·ó này của ta gấp mấy chục lần, ta không thể nào nhận lấy nó được.

Quả nhiên tiểu ca ca vẫn là tiểu ca ca mà nàng biết, những thứ gì tốt hắn không bao giờ dám dùng cho bản thân mình, toàn bộ đều đưa hết cho Dạ Minh Nguyệt nàng cả.

Dạ Minh Nguyệt biết tiểu ca ca của mình cứng đầu, nên bỏ viên đan vào miệng mình, nhai nát. Rồi nàng bất ngờ hôn lấy Cố Trường Giang, dùng lưỡi đẩy hết những mảnh vụn của viên kim đan xuống miệng hắn.

Đan dược vừa đi qua cổ họng, trượt xuống dưới bụng liền phát huy ra toàn bộ dược tính của mình. Những v·ết t·hương trên người của Cố Trường Giang, được những hạt lính khí nhỏ màu vàng như con đom đóm chui ra từ bên trong cơ thể, lắp đầy, gần như tạo cho hắn một bộ thân thể hoàn toàn mới.

Mái tóc trắng bạc nhanh chóng rụng đi, để cho những sợi tóc đen nhánh thay thế vào. Nếp nhăn, đồi mồi trên mặt từ từ biến mất, trả lại vẻ điển trai cho Cố Trường Giang như lúc trước. Hơi thở của hắn cũng cường tráng lên, giống hệt như một thanh niên khỏe mạnh phi thường.

Cố Trường Giang lập tức đứng dậy, nhìn lại bàn tay to lớn, đầy gân guốc của mình mà không thể nào tin được. Hắn như thế mà chỉ dựa vào một viên đan dược mà trở thành một tên tu hành giả Hư Đan Kỳ?!

Chuyện này đến tiên đan cũng không thể làm được!

Ở trong thiên hạ này, chuyện lạ của những tu hành giả cũng không ít, trong số đó có một loại gọi là “mặt nai thân hổ” tuy tu vi thực chất rất yếu, nhưng thực lực chiến đấu lại siêu phàm, vượt qua cả tu vi. Những trường hợp này nhiều đến mức, các tu hành giả trong thiên hạ phải dùng loại cấp bậc riêng biệt để nói về bọn họ, đó gọi là Hư Cảnh Giới.

Nếu một tu sĩ Trúc Cơ kỳ khi dùng một loại bí pháp biến đổi hình dạng của mình, để có thể đánh ngang được với một tu hành giả Kim Đan kỳ, thì tu hành giả Trúc Cơ kỳ kia chính là một tên Hư Đan kỳ.

Bình tĩnh lại xong, Cố Trường Giang quay sang Dạ Minh Nguyệt, dùng đôi mắt tròn xoe, đầy vẻ kinh ngạc của mình mà hỏi:

- Muội… thực sự là Minh Nguyệt?! Là tiểu nha đầu kia?

Tuyền Linh Trúc nghe thế thì kinh hãi, thầm nói:

- Ngươi điên rồi sao? Dám nói chưởng môn là tiểu nha đầu? Không những thế còn gọi thẳng tên chưởng môn?! Đúng là tiểu bối, gan này của ngươi còn lớn hơn cả ông trời!

Dạ Minh Nguyệt bị hắn gọi là tiểu nha đầu, thì cũng không giận. Nàng đứng lên, tiến lại gần Cố Trường Giang, dùng hai tay của mình nắm lấy cổ tay hắn, rồi đưa lên mặt, để cho tiểu ca ca mà hàng trăm năm qua nàng luôn mong nhớ, nhớ rõ khuôn mặt, nước da này của nàng.

Nàng nói:

- Đúng, muội chính là tiểu nha đầu đó đây, tiểu ca ca ♡

Chương 4: Hữu Duyên Rồi Sẽ Gặp Lại