Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 8: Vĩnh Nguyệt Sơn
Phi thuyền bay lập lờ trên mặt nước, rồi dần dần bay khỏi mặt hồ, chạy dọc theo dòng thác, ngược dòng đi lên Vĩnh Nguyệt Sơn. Vĩnh Nguyệt Sơn cao vạn trượng, là một tòa thái sơn đâm xuyên qua vô số tần mây. Phi thuyền cũng như thế, ngược dòng đâm qua vô số tầng mây, leo l·ên đ·ỉnh thái sơn rét lạnh.
Cố Trường Giang mặc dù sống trên núi, nhưng Tịch Sơn của hắn chỉ là một cái ngọn đồi nhỏ, căn bản là không thể nào so sánh được với Vĩnh Nguyệt Sơn cao vời vợi này. Nên khi vừa mới lên được tám phần mười ngọn núi này, cả người của hắn đã lạnh buốt, thân thể Hư Kim Đan kỳ không thể kìm được mà run rẩy.
Dạ Minh Nguyệt thấy hắn như thế, thì nhìn hắn bằng đôi mắt đẹp chứa đầy sự lo lắng, nàng hỏi:
- Tiểu ca ca lạnh à?
- Phù phù…. ta… ta… chưa…. quen……!
- Uý hàn dạ bão hoả lô miên.
Dạ Minh Nguyệt nhắm mắt, niệm pháp.
Linh lực chuyển thành màu vàng, ngưng tụ lại thành vô số sợi lớn, bệnh thành một chiếc lồng đan bao bọc lấy người của Cố Trường Giang. một luồng khí ẩm nóng dịu nhẹ, lang tỏa ra khắp bên trong, khiến cơn buốt lạnh thấu xương của hắn tiêu biến đi mất.
Cố Trường Giang nhìn chiếc lồng đan ấm áp bao xung quanh mình, rồi nhìn lại bàn tay đã không còn lạnh đến phát run nữa, nói:
- Đây là phép gì thế? Ta nhớ Kính Tuyền Môn làm gì có loại pháp môn này?
Dạ Minh Nguyệt đưa tay che nụ cười duyên, nói:
- Hi hi, tiểu ca ca không phải đã từng nói muội là siêu cấp thiên tài có một không hại trên đời hay sao? Muội tinh thông mấy pháp môn này cũng đâu phải chuyện lạ?
Cố Trường Giang nghĩ lại cũng đúng. Mấy bài toán cấp 2, từng khiến hắn phải bứt đầu bứt tóc mới có thể làm được, nhưng khi rơi vào tay của Dạ Minh Nguyệt lúc mười tuổi, chỉ là những bài toán đáng yêu, lật tay cũng có thể làm được.
Nhớ đến đấy, Cố Trường Giang không khỏi ganh tị mà thầm than một câu:
- Haiz, đúng là tiểu yêu nghiệt.
Thính lực của Dạ Minh Nguyệt rất nhạy, nên những lời nói nhỏ chưa thành lời trong miệng của Cố Trường Giang, nàng đều có thể nghe rõ ràng.
Nàng nhíu mày, trừng mắt, nhìn về phía Cố Trường Giang nói:
- Tiểu ca ca, xấu tính. Hừ!
- Ách? Muội nghe được?
- Trừ phi tiểu ca ca không nói, muội sẽ không nghe được. Chuyện đừng muốn người khác biết, trừ phi mình không nói, mình không làm.
- Ha ha, ta chỉ đùa thôi.
- Hừm! Tiểu ca ca đáng ghét, nói muội là yêu nghiệt. Đúng, muội là đồ yêu nghiệt đấy, thì sao?
Cố Trường Giang dỗ dành nói:
- Yêu nghiệt nào? Ta nào thấy yêu nghiệt nào, ta chỉ thấy một mỹ nhân xinh như hoa, đẹp như ngọc mà thôi.
- Thật sao?
- Đương nhiên là thật, ta làm sao mà lừa muội được. Muội luôn là biểu muội dễ thương nhất của tiểu ca ca.
- Phì, tiểu ca ca đáng ghét. Muội không còn nhỏ nữa!
Dạ Minh Nguyệt quay mặt ra chỗ khác, không nhìn Cố Trường Giang nữa. Cố Trường Giang chỉ biết gượng cười, gãi đầu, đối với mấy chuyện dỗ dành nữ nhân này, hắn thực sự không có một chút tài năng nào. Nhưng Cố Trường Giang không để ý, trên dung mạo tuyệt sắc đang hờn dỗi kia, lại thoáng lên một ý cười không rõ ràng.
Mỹ nhân quốc sắc thiên hương kia giấu đi nụ cười đầy ẩn ý của mình, thầm nói:
- Nếu tiểu ca ca đã khen muội dễ thương rồi thì muội cũng không so đo với tiểu ca ca nữa.
…
Rất nhanh, hai người đã đến đỉnh Vĩnh Nguyệt Sơn. Thực không hổ danh là Vĩnh Nguyệt Sơn, đỉnh núi đâm xuyên qua tất thảy màn mây mù, là một cột trời nối thông thiên địa. Ở đây không phân ngày hay đêm, vì nhật nguyệt đồng thời tồn tại phía trên bầu trời trên đầu Vĩnh Nguyệt Sơn, chia Vĩnh Nguyệt Sơn thành hai nửa sáng tối cực kỳ kỳ diệu.
Không chỉ có khung cảnh nhật nguyệt cùng tồn tại tuyệt đẹp, mà ở Vĩnh Nguyệt Sơn còn là một nơi bồng lai tiên cảnh. Từ Nguyệt Hồ một màu xanh biếc, toả ra quang lam màn mạc, đến Linh Nguyên Lâm xanh ngát, bao phủ hơn phân nửa Vĩnh Nguyệt Sơn. Kính Nguyệt Môn ở trên này được xây dựng vô cùng tráng lệ, chia làm sáu mươi tòa lầu, ở chính giữa những tòa lầu cao chục tầng kia, mà một đại biệt phủ hơn trăm mẫu, được trang hoàng vô cùng khang trang.
Mỗi thứ trên Vĩnh Nguyệt Sơn này cực kỳ vi diệu. Nguyệt Hồ sáng như gương, nằm bên nguyệt địa, nó hấp thụ hàn âm tinh khí nên sinh thành một hàn linh tinh thể. Tu sĩ khi tắm trong đây sẽ luyện thành thân cực hàn, có thể miễn nhiễm toàn bộ pháp thuật liên quan đến băng hàn, không chỉ thể có thể hấp thụ hàn khí mà chữa thương, phục hồi linh khí nội thể.
Linh Nguyên Lâm thì nằm ở nơi giao thoa của nhật nguyệt, tạo thành một môi trường sống vô cùng lý tưởng cho tất thảy vạn dược thảo sinh sôi, biến nơi này thành một mảng dược viên tự nhiên vô cùng tươi tốt.
Có dược thảo, có linh thụ ngàn năm, linh khí lại còn dồi dào, tất nhiên Linh Nguyên Lâm này chính là thánh địa của các loài linh thú sinh sống. Trong Linh Nguyên Lâm này ít nhất cũng có hơn trăm loài linh thú khác nhau, những chủng linh thú yếu ớt thì chỉ chiếm được vài gốc linh thụ nhỏ làm tổ, những chủng linh thú mạnh hơn thì đầu tiên là được Kính Tuyền Môn phục dụng làm linh sủng, thứ hai đó chính là chăm sóc các góc dược thảo ở trong dược viên tự nhiên này.
Nhiều con linh thú chăm sóc dược viên này khoảng chừng ba mươi bốn năm, đều sinh ra linh trí, hóa được b·án t·hân nhân loại.
Lại nói đến sáu mươi tòa lầu, nơi tu luyện của chúng đệ tử Kính Tuyền Môn trên Vĩnh Nguyệt Sơn. Sáu mươi tòa lầu cộng thêm tòa biệt phủ này không phải được xây dựng tùy ý, mà là đều sắp xếp theo một đại trận mang tên Linh Điêu Hóa Nhật Trận, tòa biệt phủ kia chính là mắt trận.
Linh Điêu Hóa Nhật Trận không chỉ là một trận pháp bảo hộ thông thường, mà còn là một đại trận tụ linh trận, chuyên hấp thu nhật dương thần khí phía trên, chuyển hóa thành linh khí cho các đệ tử tu luyện. Dưới sự nhúng tay của Dạ Minh Nguyệt, nàng đã dùng pháp thuật biến Linh Điêu Hóa Nhật Trận trở thành một Đạo Vực của mình. Bên trong Đạo Vực không tồn tại Thiên Địa Quy Tắc, nên Dạ Minh Nguyệt đã viết lại thời gian ở trong Linh Điêu Hóa Nhật Trận, trôi nhanh hơn bên ngoài gấp một ngàn lần.
Nghĩa là đệ tử tu luyện bên trong Linh Điêu Hóa Nhật Trận một ngàn năm ròng, thì bên ngoài chỉ mới trôi qua vỏn vẹn có một năm mà thôi.
Trước vẻ đẹp không thể nào diễn tả được bằng lời này của Vĩnh Nguyệt Sơn, Cố Trường Giang không thể nào kìm lại được mà kinh ngạc nói:
- Nơi này…. có phải tiên giới không thế?
Dạ Minh Nguyệt cười hi hi nói:
- Nếu tiểu ca ca nói nơi này là tiên giới thì đây là tiên giới.
Cố Trường Giang nghi hoặc hỏi:
- Muội không có chính kiến gì sao? Dù sao ta nói cũng là tiên giới trong truyền thuyết đấy.
- Đối với muội tiên giới là nơi có tiểu ca ca, còn những nơi khác, dù có đẹp cỡ nào thì cũng không phải là tiên giới với muội.
Lần gặp lại này với Dạ Minh Nguyệt, Cố Trường Giang cảm thấy nàng vô cùng kỳ quái. Tựa như thể Dạ Minh Nguyệt đang cố tình quyến rũ hắn vậy.
Nhưng những suy nghĩ ấy chỉ kịp xoẹt qua trong đầu của Cố Trường Giang, rồi không lưu lại một chút gì nữa. Hắn tự nói với mình, biểu muội lâu ngày gặp lại, thì việc khó xử là chuyện không thể nào tránh khỏi. Thân là một phàm phu tục tử, làm sao có thể lọt vào mắt xanh của chưởng môn cao cao tại thượng được cơ chứ?
Nàng đưa Cố Trường Giang xuống khỏi phi thuyền, dẫn hắn đi vào biệt phủ kia tìm phòng. Nhưng cả hai người đi hết nửa ngày, kết quả tất cả những đường chủ, trưởng lão, đại đệ tử sống ở trên Vĩnh Nguyệt Sơn đều lắc đầu nói không còn phòng.
Lúc này đây, Cố Trường Giang và Dạ Minh Nguyệt đã đi đến Đan Đường trên Vĩnh Nguyệt Sơn. Cố Trường Giang đứng trước mặt trưởng lão Đan Đường là Ly Tử Phong, mà nói:
- Trưởng lão à, nếu không còn phòng thì ta có thể xin tá túc ở lại luyện đan phòng được không? Ta là người dễ sống, không mền nệm đều được.
Ly Tử Phong xua tay, run rẩy nói:
- Tiên sinh, tiên sinh đừng nói như thế. Tuy rằng Vĩnh Nguyệt Sơn chúng ta đang tu bổ phòng ốc, phòng cho khách nhân tá túc thực sự không còn, nhưng không thể nào làm trái đạo, để cho khách nhân phải ngủ trong phòng khác được. Với lại Dược Phòng chứa đầy dược liệu, đan dược, nhiều loại chúng ta chỉ mới luyện qua được một lần, còn chưa biết nó là dược hay là độc nữa. Tiên sinh ở đấy, khác nào tự chui đầu vào chỗ c·hết?
Dạ Minh Nguyệt nghe thế cũng bực bội, nàng lạnh nhạt nhìn Ly Tử Phong, nói:
- Hừ, từ khi nào mà Vĩnh Nguyệt Sơn chúng ta thiếu phòng? Các ngươi không coi trọng tiểu ca ca của ta à? Cái chức trưởng lão của các ngươi chắc là không cần đâu nhỉ?
Ly Tử Phong nhìn thấy ánh mắt chứa đầy hàn ý này của nàng, thì cả thân già của hắn, run lên bần bật vì sợ. Hắn đáp:
- Chuyện này trưởng lão chúng ta cũng chỉ có thể giơ tay chịu trận mà thôi, thưa chưởng môn. Linh Điêu Hóa Nhật Trận xây dựng chưa lâu, nhiều điểm trận chưa hoàn chỉnh, có thể gây nguy hiểm cho các đệ tử tu hành, chúng ta chỉ có thể tu sửa lại mà thôi.
- Mà theo lão phu được biết, phòng của chưởng môn khi này không có ai dám đụng vào. Lại rất rộng, bình thường ở một người thì cảm giác rất trống vắng. Nên theo lão phu, chi bằng chưởng môn ngài mời tiên sinh ở cùng với ngài đi.
Dạ Minh Nguyệt tới đây mới tỏ được tâm ý của Kính Tuyền Môn. Thì ra bọn họ sớm đã biết nàng đã có tình ý với Cố Trường Giang, thế nên mới sắp xếp người dựng nên một màn kịch này, để kéo hắn lại gần với nàng hơn.
Nàng hiểu ý, cười nhẹ nói Ly Tử Phong:
- Ta thấy cũng hợp lý. Dù sao cũng là tiểu ca ca của ta, ta không thể nào để tiểu ca ca mình sống ở một nơi tạm bợ được.
Ly Tử Phong nghe thế, trong lòng thở phù một cái nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng giải thích rõ ràng rồi, nếu không với tính cách của chưởng môn bọn hắn, thì kể cả mồ mả mười tám đời của Ly Tử Phong, cũng sẽ bị Dạ Minh Nguyệt nàng đào lên cho heo ăn mất.
Cố Trường Giang nghe vậy thì vội kéo ống tay của Dạ Minh Nguyệt nói nhỏ với nàng:
- Ta ở chung với muội không được tiện lắm nhỉ? Con nam quả nở ở chung một phòng, thì dù chúng ta là huynh muội đi chăng nữa, cũng không cách nào tránh khỏi dị nghị.
Dạ Minh Nguyệt đáp:
- Cô nam quả nữ? Tiểu ca ca lúc nào chả xem muội là tiểu nha đầu, làm sao tính muội là quả nữ được. Muội cùng lắm là một tiểu nha đầu hơi lớn một chút mà thôi. Hi hi… Từ khi nào tiểu ca ca lại để ý đến mấy chuyện này ấy nhỉ.
Ngẫm lại, lời nàng nói cũng hợp lý. Dù sao Cố Trường Giang chỉ xem nàng là biểu muội của mình, và hắn là người hiện đại, mấy tư tưởng cổ hủ như thế này, Cố Trường Giang cũng ít khi nào để ý. Tuy hợp lý là vậy, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy nếu mình làm ngược lại thì sẽ thu lại được kết quả tốt hơn.
Vẻ do dự hiện rõ trên khuôn mặt của Cố Trường Giang, hắn nhất thời không biết nên nghe theo trực giác của bản thân, hay là nghe theo lý trí của hắn. Dù sao Dạ Minh Nguyệt cũng là biểu muội mà hắn yêu thương, hắn cũng không muốn nàng nghĩ hắn lạnh nhạt với nàng.
Thấy vậy, Dạ Minh Nguyệt bước tới, tóm lấy cánh tay của Cố Trường Giang nói:
- Tiểu ca ca, tiểu ca ca chê muội, không muốn ở cùng muội sao? Thú thực với tiểu ca ca, hằng đêm muội đều chỉ chăm chăm tu luyện, hoàn toàn không dám ngủ chút nào. Tại vì muội sợ… muội sợ trong khi ngủ bất kỳ ai ở đây cũng có thể làm hại muội.
Câu cuối cùng Dạ Minh Nguyệt cố tình hạ giọng mình xuống, tránh để cho các đệ tử, trưởng lão nghe thấy, nhưng nó vừa đủ để Cố Trường Giang nghe được hết.
Trên đời này người hiểu Cố Trường Giang nhất, không phải là hắn, mà chính là biểu muội này của hắn. Từng lời nói nhẹ nhàng, trong trẻo phát ra từ đôi môi hồng của Dạ Minh Nguyệt, khi đến tai hắn lại trở thành những lời nói trách móc, sắc nhọn. Từng câu từng chữ như đâm thẳng vào lương tâm của hắn, khiến Cố Trường Giang cắn rức không thôi.
Hắn thở dài một cái rồi nói:
- Được rồi… là lỗi của ta… tất cả là lỗi của ta được chưa? Haiz….
- Vậy tiểu ca ca sẽ ở cùng với muội đến khi trận pháp được sửa xong ư?
- Haiz, ta cũng không còn cách nào khác.
Dạ Minh Nguyệt nghe hắn nói vậy, thì khuôn mặt buồn bã của nàng mau chóng biến mất, thay vào đó là một nụ cười tươi vui, đầy mong chờ. Nàng nhanh nhẹ dẫn Cố Trường Giang đến phòng của mình trong biệt phủ.