Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 113: Ngả Bài
Sau cuộc gặp mặt ngày hôm nay Hoàng Vĩ đã hiểu ra bản chất của Trần Chí Hùng rồi! (đọc tại Qidian-VP.com)
Lần đầu chứng kiến cảnh tượng ma quỷ này, Trần Chí Hùng sợ kh·iếp vía. Nhưng gã vẫn giữ được bình tình
Chẳng có thông tin nào, cũng chẳng có ai là gian tế hết. Mọi thứ mà Hoàng Vĩ nói chỉ toàn là những lời bịa đặt.
"Anh đứng đó làm gì?"
Hoàng Vĩ trố mắt:
Mà mục đích thật sự của Phúc khi tự biến mình thành culi của Hoàng Vĩ chỉ đơn giản là muốn lấy lòng hắn. Phúc chỉ mong sao Hoàng Vĩ có thể bỏ qua cho gia đình gã. Nếu Phúc biết Hoàng Vĩ chỉ doạ dẫm gã thì chắc thái độ sẽ xoay ngoắt 180 độ.
[ Gã Trần Chí Hùng đó đúng là quá dễ mất bình tĩnh. ] Hắc Linh nói với Hoàng Vĩ thông qua giao tiếp sóng não.
Rốt cuộc tiền bỏ ra để mua xe của Trần Chí Hùng là tiền túi của gã hay tiền ăn chặn và bóc lột của các nhân viên đây?! Nếu là tiền ăn chặn thật thì đã có biết bao nhiêu người phải khổ sở vì thú vui của gã?
'Thằng này có nhờ đâu hở trời!' Hoàng Vĩ nghĩ thầm.
Khác với hai cái hệ thống bảo mật phức tạp khi nãy, két sắt chỉ cần nhập đúng mật mã là mở ra được.
Trần Chí Hùng giật mình, vội vàng đóng cửa két sắt lại rồi co rụm vào một góc tường. Gã móc s·ú·n·g ra như sẵn sàng bóp cò ngay khi có nguy hiểm.
Hết chương 113
Ngay tại vị trí trung tâm của căn phòng xuất hiện một người đàn ông đen từ đầu tới chân, đôi mắt đỏ lòm như máu phát sáng trong bóng tối nhìn chằm chằm vào Trần Chí Hùng.
Tuy nhiên, không vì vậy mà Hoàng Vĩ xem thường gã. Dù gì Trần Chí Hùng vẫn là một kẻ s·át n·hân. Đó là điều không thể thay đổi được.
Nếu Trần Chí Hùng là một kẻ khôn ngoan thật sự thì chắc hẳn chuyện này đã khó khăn hơn gấp bội phần rồi. May mắn gã khá đần độn.
Phúc khúm núm đáp:
Nhập mật mã, cắm chìa khoá vào ổ rồi vặn. Ổ khoá bật mở, Trần Chí Hùng đẩy cửa vào trong.
Trong két sắt là hàng sa số những tập tài liệu được xếp chồng lên nhau nhiều không kể siết. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy đối phương chẳng thèm để mình vào mắt. Trần Chí Hùng không chút chần chừ nào, bóp cò s·ú·n·g muốn g·iết c·hết Hoàng Vĩ.
Choang, choang, choang,...
Trần Chí Hùng chĩa xuống về phía trước, nói:
"Xe của Trần Chí Hùng là loại như thế nào?"
Phúc nói, gã chỉ tay vào một chiếc xe mui trần trắng muốt đậu trên đường. Hoàng Vĩ không rành về xe cộ nên chẳng biết đó là xe của hãng nào:
Chương 113: Ngả Bài
Trong căn biệt thư này lớn cũng không kém ngoài vườn, có tất cả 12 phòng riêng biệt. Rộng rãi với đầy đủ tiện nghi.
[ Bây giờ chắc lão hói đó đã cho người đi điều tra về anh rồi đó. Định ứng phó sao đây? ] Hắc Linh nói.
Không nói đến cái ngoại hình hung tợn kiểu "lưu manh giả danh tri thức" của gã, mọi hành vi cử chỉ của Trần Chí Hùng đều cho thấy gã là một kẻ mưu mô nhưng chưa tới. Dễ dàng bị kích động, sẵn sàng chĩa s·ú·n·g ra hăm doạ dù bản thân chưa biết kẻ đó ra làm sao, có mưu ma quỷ kế gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Dạ, đợi cậu."
"Đó, chiếc Maybach màu trắng kia kìa. Anh ấy mới mua hồi đầu tuần trước. Nghe nói giá gốc đâu đó là 322. 000 USD."
Đây là toàn bộ các ghi chép, bằng chứng về những tội lỗi mà Trần Chí Hùng đã làm trong quá khứ. Gã không lưu trữ tất cả chúng lên máy tính vì sợ sẽ bị h·acker mò được thông tin. Còn về phần lý do tại sao mà Trần Chí Hùng không tiêu hủy toàn bộ số bằng chứng này đi thì vẫn còn là bí ẩn.
Đoàng!
Đáp lại lời gã là sự im lặng của Hoàng Vĩ. Hắn tiến từng bước tới gần Trần Chí Hùng, cố ý dậm chân thật mạnh để gã có thể nghe thấy nhằm khủng bố tinh thần.
Còn nếu nghiêm trọng hơn thì Trần Chí Hùng chỉ cần đút lót cho quan trên một tí "lòng thành" là mọi chuyện sẽ đâu lại vào đó thôi!
Chiếc Maybach mui trần trắng vừa dừng bánh trước một căn biệt thự nằm sâu trong núi.
Hoàng Vĩ phải luôn thật cẩn trọng khi đối đầu với mọi loại kẻ thù. Mặc cho kẻ đó có là ai đi chăng nữa.
Loại ổ khoá này cần phải có mật mã kết hợp chữ cái, số và chìa khoá mới có thể mở ra được. Còn không thì có dùng bom nổ thì nó cũng sẽ chẳng mảy may suy chuyển.
Hơn 7 tỷ 600 triệu đồng! Một con số khủng kh·iếp!
Hoàng Vĩ nhận ra tên hói này còn đáng kinh tởm hơn những gì mà hắn tưởng tượng.
[ Không sao, bẫy đã được giăng xong. Nếu như anh tính toán không sai thì tối nay thôi chúng ta sẽ thu hoạch được thành phẩm và kết thúc chuyện này. ] Hoàng Vĩ đáp.
"Đợi tôi? Tôi đâu có bảo anh đợi!"
Đáng tiếc, đối thủ của gã lại không phải là kẻ mà s·ú·n·g đ·ạ·n thông thường có thể đối phó được!
Brummm
"Đéo trả lời? Mày khinh thường tao đấy à?"
Mấy cái mà toàn bộ thông tin được hắn lưu trữ trên máy tính và sau 24 giờ mà không có ai nhập mật mã sẽ tự động công khai trên internet, hay gợi ý cho gã về "gián" (gián điệp, kẻ hai mang) trong nội bộ băng đảng thì xin thưa. Tất cả đều là xạo lìn hết!
Trần Chí Hùng đi qua khu vườn toàn là các loại cây cảnh mắc tiền rồi đứng trước cửa nhà. Hệ thống bảo mật sau khi xác nhận dấu vân tay và quét võng mạc thành công thì mới mở cửa cho gã vào trong.
_ _ _ _
Hoàng Vĩ xoa cằm tính toán. 322. 000 USD, nếu quy đổi ra tỉ giá tiền VND thì sẽ rơi vào khoảng...
Hoàng Vĩ nheo mắt, hỏi Phúc:
Trần Chí Hùng mở cửa bước ra, gã châm điếu thuốc, rít một hơi thật sâu rồi nhả khói. Sau đó tiến vào trong căn biệt thự.
Một loạt những tiếng nứt vỡ của các bóng đèn khiến căn phòng bỗng chốc tối om. Theo sau đó là tiếng đổ vỡ của chiếc camera gắn cố định ngay góc phòng.
Và đó cũng là sai lầm ngu xuẩn nhất mà Trần Chí Hùng làm trên đời!
"Mày là thứ gì hả? Sao lại ở trong nhà tao?"
Căn biệt thự này rất lớn, chỉ tính riêng phần sân vườn thôi đã rộng ngang với một sân vận động rồi! Trần Chí Hùng có nó trong một sàn đấu giá bất động sản.
Trước khi bước lên xe, Hoàng Vĩ quay sang hỏi Phúc:
Trong bóng tối, những con bọ nhỏ xíu chui ra từ cổ áo Trần Chí Hùng rồi bay tới giữa phòng. Tất nhiên Trần Chí Hùng không thể nhìn thấy nó.
Bên trong chẳng có gì nhiều ngoài một chiếc giường ngủ, tủ quần áo và một cái két sắt.
Ban đêm.
Trần Chí Hùng bước lên cầu thang, đứng trước cửa một căn phòng bị khoá bằng một loại ổ khoá đặc biệt được gã đặt làm, không có cái ổ khoá thứ hai giống nó cả.
Hoàng Vĩ lúc này đã đứng đối diện với Trần Chí Hùng. Hắn vẫn im lặng không đáp.
Cả ba quy tắc khi đối mặt với địch thủ mà Maika dạy cho Hoàng Vĩ đều đã được hắn áp dụng rất tốt. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cậu không bảo, nhưng tôi vẫn đợi. Tôi sẽ làm tài xế đưa cậu về."
Vì chỗ này khá kín đáo nên Trần Chí Hùng quyết định chọn chỗ này làm nơi cất giấu và lưu trữ các loại hồ sơ quan trọng của gã. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai người bảo vệ đứng gác cổng vừa nhìn thấy vóc dáng to béo của Trần Chí Hùng liền nhanh chóng mở cổng. Gã đưa chìa khoá xe cho một trong hai người.
Ngay khi Hoàng Vĩ vừa dợm chân bước ra khỏi toà nhà thì đã thấy Phúc đứng đợi sẵn ở đấy.
Vì Hoàng Vĩ đã đột nhập vào nhà gã trước cho nên đây chỉ là hành vi tự vệ hợp pháp.
[ Ờ, anh cũng thấy vậy! Có lẽ gã ta cũng không nguy hiểm như anh tưởng. ] Hoàng Vĩ đáp.
...
Trần Chí Hùng có lẽ sẽ không tin, nhưng điều này sẽ dấy lên lòng nghi ngờ của gã về sự tin cậy của đám đàn em dưới trướng.
Cùng là anh em (mặc dù chỉ là anh em họ) nhưng Trần Chí Hùng lại khác xa so với Phúc. Phúc chỉ được cái mã ngoài hung hăn, còn bên trong thì nhát cáy, chả được tích sự gì.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.