Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 131: Sự Trưởng Thành Của Tần Tử. Akira Thua Độ
_ _ _ _
[ Thời gian trước khi trở về thực tại đã bắt đầu đếm ngược. Hai vị có 60 giây ]
"Cuối cùng cũng xong, đánh với chú em còn cực hơn ra trận nữa!" Carlyn thở phào, cô mệt mỏi ngồi bệch xuống đất chả quan tâm tới thể diện gì nữa.
"Nếu bà chị nghiêm túc ngay từ đầu thì đã không lan mang kéo dài như này rồi." Tần Tử nằm dưới đất, cười nói. Bộ võ phục vốn bền chắc nay đã rách toạt, chỉ còn lại vài miếng vải che thân. Hai cánh tay thì thôi khỏi phải nói, không thể nào gãy nát hơn được.
"Hửm? Sao tự dưng chú mày nói chuyện nghe hiện đại quá zậy!?"
"Ai mà biết!"
Carlyn đổ mồ hôi, Tần Tử đột nhiên thay đổi tâm tính 180 độ như này khiến cô đâm ra hoảng sợ. Tự hỏi không biết là do hiệu ứng từ [ Huyền Võ Chi Tâm ] vẫn chưa hết tác dụng hay do ban nãy Carlyn lỡ tay đánh vào đâu đó khiến Tần Tử đứt vài cái dây thần kinh.
Dường như đọc được cảm nghĩ của Carlyn, Tần Tử liền nói:
"Yên tâm, tôi hoàn toàn bình thường, trừ hai cánh tay coi như phế này ra thì còn lại chẳng sao cả."
Nghe vậy Carlyn ôm ngực thở phào.
Tần Tử nói tiếp:
"Dù sao thì sau trận này có lẽ tôi sẽ giảm bớt cái tính tự kiêu của mình lại. Phải biết chấp nhận rằng trên đời này còn rất nhiều kẻ mạnh, 'núi cao còn có núi khác cao hơn'. Con đường để tiến lên Võ Thần vẫn xa lắm. Nhưng cho đến lúc đó... tôi sẽ đường đường chính chính đánh bại bà chị, trả hết mối thù ngày hôm nay!"
Lời nói của Tần Tử lọt vào tay Carlyn khiến cô có cảm tưởng rằng thằng nhóc này đã thật sự trưởng thành rồi!
Một phút đã qua, cả hai bóng hình đều lần lượt biến mất khỏi sân đấu, Đấu trường giả lập cũng khép lại.
...
"A, đội trưởng đây rồi! Chị đã đi đâu vậy?" Lúc mà Carlyn vừa trở lại phòng thay đồ ở Tân Giới thì Tasty, đội phó đội 2 kiêm cấp dưới của Carlyn mở cửa bước vào. Thấy Carlyn ngồi trong phòng, Tasty hỏi.
"Tôi vắng mặt bao lâu rồi?"
Tuy hơi khó hiểu trước câu hỏi của Carlyn, Tasty vẫn đáp:
"Dạ, nủa tiếng rồi ạ!"
Nửa tiếng, vậy là ngang bằng với khoảng thời gian cô ở trong Đấu trường giả lập. Kiểm tra lại toàn bộ cơ thể, trên người Carlyn hoàn toàn chẳng có lấy một v·ết t·hương hay mệt mỏi gì sau trận đấu. Đến cả bộ giáp vốn đã tan tành nay đã về nguyên vẹn.
"Mọi thứ tưởng chừng như chỉ là mơ!" Carlyn tựa mặt mình vào tay, cười khẽ.
Riêng Tasty thì lại không hiểu chuyện gì, cô chỉ biết rằng sếp của mình hiện đang có một tâm trạng rất vui vẻ.
...
Thế giới Võ Hiệp.
Tần Tử mở mắt ra, hắn đã trở về gian phòng tu luyện của riêng mình được tông môn cấp cho các đệ tử. Thương thế trên thân thể cùng hai cánh tay bị phế đã phục hồi về nguyên trạng. Đúng như Thông Tuệ đã nói, mọi v·ết t·hương hay mệt mỏi trong Đấu trường giả lập đều sẽ biến mất khi trở về thế giới thật.
Một tên đệ tử trong lúc dự tiệc rượu mừng Tần Tử lại biến đi đâu mất thì vô tình đi ngang phòng và phát hiện Tần Tử đang ngồi thiền ở trong. Hắn hét lên:
"G·ay rồi, 'Hung thần' lại trở về rồi!"
...
[ - Hiền Triết Roland: Đặc sắc, quả là một trận đấu hay. Không uổng công ta bỏ thời gian ra theo dõi từ đầu tới cuối ]
[ - Stella: 10 điểm ]
[ - Elment: @Toji Akira đâu rồi, mau ra đây thanh toán tiền cược cho bọn này đi ]
[ - H: Đúng rồi, my debtor (con nợ của tôi). Không trốn được đâu ]
Hiện tại ở thế giới Samurai. Akira ôm đầu, miệng liên tục lẩm bẩm: "Xong xong xong xong xong xong xong xong xong xong... phen này phá sản con mẹ nó rồi. Phải làm sao đây?"
Nhờ chơi ngu lấy tiếng, Toji Akira đã đặt vào cửa Tần Tử để rồi hậu quả là thua sấp mặt luôn!
Đang rối não không biết nên giải quyết thế nào cho vẹn cả đôi đường thì bỗng có tiếng rao của hàng Dango đâu đó quanh đây.
(Dango 団子 [ Hán Việt: Đoàn tử ]: Một loại bánh trôi của Nhật được làm từ bột nếp, có nhiều màu sắc xiên vào một cái que, thường được ăn với trà xanh)
Bất chợt, một suy nghĩ loé lên trong đầu Akira.
[ Ting! Toji Akira đã tặng mỗi thành viên nhóm một phần quà ]
[ - Stella: ??? ]
[ - Hiền Triết Roland: Cái gì đấy? ]
[ - Toji Akira: Cứ mở ra đi là biết ngay ]
[ - H: Bánh nếp Nhật hả? ]
[ - Toji Akira: Đúng, mỗi một xiên Dango trong cửa hàng hệ thống có giá 1 điểm. Ta dùng 20 xiên để thanh toán tiền cược cũng hợp lý còn gì ]
Lời Akira nói ra rất có lý nhưng ngặt nỗi trong nhóm không có ai ngu đến nỗi tin vào những lời hắn nói. Đúng là trong cửa hàng một xiên Dango giá 1 điểm hệ thống thật, nhưng chắc gì đống Dango này là hàng Akira lấy từ hệ thống. Phải biết tùy theo mỗi thế giới khác nhau mà điểm giao dịch có thể quy đổi ra tiền tệ của thế giới đó và thường là rất rất rất (cái gì quan trọng nói 3 lần) nhiều tiền.
Quả thực, một điểm giao dịch đổi ra được 1000 đồng Kinza (đơn vị tiền tệ của Nhật thời xưa, tác không rành về cái này nên thôi có gì cứ bỏ qua cho tác) bỏ ra một ít mua đống Dango này thay thế cho tiền cược là cách "chữa cháy" hữu hiệu nhất mà Akira có thể nghĩ ra lúc này.
Tất nhiên, làm gì có chuyện thành viên nhóm bỏ qua dễ dàng như vậy.
[ - Melina: Lừa đảo, bớt đùa. Mau mau thanh toán điểm cược ra đây ]
[ - Toji Akira: Nói thế là bậy rồi, ta đã thanh toán đủ hết. Đừng có vu oan giá hoạ ]
[ - Carlyn: Gì đây? Mấy người dám lấy bọn tôi ra làm trò cá cược hả? Đã xin ý kiến chưa ]
Mặc kệ nhóm đang lùm xùm, Hoàng Vĩ vui vẻ nhận lấy món quà này. Dù sao đối với hắn thì điểm giao dịch không phải là vấn đề gì, không thua thì thôi việc gì phải sồn sồn lên. Thay vào đó, thoả mãn cái dạ dày mình trước chẳng phải tốt hơn sao, ăn xong cơm là có ngay món tráng miệng dâng tận mồm thế này thì ai mà từ chối cho được.
20 xiên Dango với ba màu chủ đạo là hồng, trắng và xanh lá vẫn còn nóng hổi và thơm mùi nếp.
Đưa cho Hắc Linh vài que cả hai tận hưởng bữa ăn nhẹ của thế giới Samurai.
Ngọt, mềm và dẻo là ba từ đầu tiên hiện lên trong đầu Hoàng Vĩ sau khi cắn một miếng. Quá ngon!
Có thể Hoàng Vĩ chưa từng ăn món Nhật nên không biết nó ngon dở ra sao, chứ riêng về mảng đồ ngọt thì hắn tin rằng không chỉ Nhật mà bất kỳ một quốc gia nào cũng nên thử một lần.
Quay trở lại group chat, nhận thấy không thể đòi được tiền cược từ Akira cộng thêm việc tên này đã off mất, thành viên nhóm đành bó tay. Với lại, ai cũng có việc của mình, đâu thể lúc nào cũng cào phím mãi trong nhóm được.
[ - Sinh Vật Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn: @Hoàng Vĩ, tôi muốn nhờ anh một việc ]
[ - Hoàng Vĩ: Sao? ]
...
"Hello Vĩ, tụi tao tới chơi nè... Ủa, dọn đồ đi đâu vậy?"
Vừa mới xong việc, Thanh và Sơn tức tốc phi đến nhà đứa bạn thân là Hoàng Vĩ vì sợ thằng này ở nhà một mình buồn. Tuy nhiên, ngay khi bước vào cửa thì cả hai thấy chủ nhà đang nhồi nhét quần áo vào trong chiếc vali. Thấy lạ, cả hai liền gặng hỏi.
"À, hai đứa bây đó hả. Giúp tao chút chuyện." Hoàng Vĩ nói ngay khi thấy Thanh và Sơn thò mặt qua khung cửa.
"Chuyện gì?" Cả hai đồng thanh.
"Nói giúp với chú Sáu, tao sẽ đi vắng 3 tới 4 ngày."
"Hả? Mày đi đâu?" Sơn lớn giọng.
Hoàng Vĩ đưa ngón tay lên miệng suỵt một tiếng, nhắc Sơn hạ volume xuống. Đây là nhà trọ, và bà chủ nhà thuộc dạng khó tính bậc nhất xứ Sài Thành. Làm ồn là không xong với bả đâu!
Sơn hiểu ý, vội vã điều chỉnh lại âm lượng:
"Vậy... mày đi đâu?"
"Ra bắc, Hà Nội." Hoàng Vĩ đáp, giọng tĩnh bơ.
"Hà Nội? Ông ra đó làm chi?" Lần này đến lượt Thanh lên tiếng.
"Có chút việc cần giải quyết thôi! Tao báo trước rồi đó nên khỏi cần lo!"
Tất nhiên dại gì Hoàng Vĩ đem cái lý do là giúp Cường (Sinh Vật Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn) gửi lá thư (thư và phong bị được Cường bỏ điểm ra mua trong cửa hàng hệ thống) cho gia đình Cường được. Sau này bịa đại ra một lý do nữa là xong!
"Mày/Ông đi với ai?" Cả hai đồng thanh, một lần nữa.
"Dĩ nhiên là đi một mình."
"Vậy là không có được rồi, đã là anh em bạn bè sống c·hết có nhau mà mày bỏ đi một mình là không được. Có đi thì hai đứa tao cùng đi." Sơn nói.
"Đúng đúng." Thanh phụ hoạ.
"Tụi bây bị điên hả? Tao đi công chuyện chứ có đi chơi đ·é·o đâu mà đòi theo." Hoàng Vĩ gạt phắt phũ phàng.
"Thì mày đi công chuyện thì cứ làm công chuyện, còn hai đứa tao chỉ theo chơi thôi. Được hông?" Sơn hỏi.
Hoàng Vĩ phì cười, hắn đoán ra mục đích của hai đứa này rồi!
"Thôi khỏi trình bày, hai đứa chúng mày éo muốn học nên muốn đi theo chơi thôi chứ gì!"
"Quả không hổ là Hoàng Vĩ đại nhân!" Sơn giơ ngón cái lên.
"Khỏi nịnh!" Hoàng Vĩ vui vẻ đáp trả: "Nói trước, tiền vé máy bay tự bọn mày trả, tao không can dự vào đâu đó!"
"Tưởng gì, chuyện nhỏ! Tui chỉ cần búng tay một phát là có liền hai vé sẵn sàng ngay!" Thanh lém lĩnh nói, chú nó làm bên hãng hàng không nên việc lấy vé ngay lập tức chẳng có khó khăn gì. Vả lại, cả nó và Sơn đều dư sức chi trả cho chuyến bay, khác hẳn với con đỗ nghèo khỉ như Hoàng Vĩ.
"Bà là Thốt-nốt (Thanos: nhân vật giả tưởng trong comic MCU) chắc?!" Hoàng Vĩ ngẫm lại, thấy cho hai đứa nó theo cũng chẳng có vấn đề gì liền đồng ý.
"Mấy giờ khởi hành?" Sơn hỏi.
"11 giờ tối nay, theo được thì theo!"
Hết chương 131