Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 136: Du Ngoạn Hà Nội (2)
_ _ _ _
Chuyện của Unicorn thì tính sau, giờ việc đáng quan tâm nhất đối với Rai lúc này là phải lấy cái mạng của The Lovers.
Do vẫn còn bị ảnh hưởng bởi đòn [ Sốc Điện ] của Rai, The Lovers vẫn chưa thể lấy lại được thăng bằng, cơ thể như không chịu nằm dưới quyền chi phối của ả nữa.
"Vô ích thôi, ăn trọn điện của tao mà vẫn còn muốn đứng dậy cho được à!?" Rai cười, trong mắt ánh lên vẻ tàn bạo. Anh tiến lại gần The Lovers, vung chân tặng cho ả một đạp vào giữa bụng khiến ả ta vặn vẹo vì đau đớn.
"Yên tâm, mày sẽ không phải chịu thêm chút đau đớn nào nữa đâu. Bởi vì tao sẽ nướng chín mày ngay tiếp theo đây."
Từng tia điện nhỏ toả ra và chạy quanh tay phải của Rai, anh đưa tay lên định ra đòn kết liễu thì bất chợt cảm thấy toàn thân vô lực, khắp người như bị chích thuốc tê. Ngã ập xuống đất.
"Chuyện... gì...?"
The Lovers cười lớn, ả gắng gượng không để bản thân mình ngã xuống, nói:
"Mày vẫn chưa hiểu sao, ngu ngốc hệt như con nhỏ đó vậy. Đúng là trời sinh một cặp mà!"
Trước tiếng cười nhạo của The Lovers, Rai dường như đã nhận ra điều gì đó. Anh nhìn vào cánh tay mình, một vết xước nhỏ không biết đã xuất hiện trên đó từ bao giờ.
"Chẳng lẽ... trong lúc bị điện giật... mày đã kịp rạch nó...?"
"Phư phư phư, mày có biết thì cũng muộn rồi, chất độc đã ngấm." The Lovers nói.
Đây chính là năng lực thứ hai của [ Độc Hắc Đao ] trên lưỡi dao tiết ra một loại chất độc không màu không mùi, nạn nhân bị lưỡi dao cứa phải sẽ bị nhiễm độc. Tuy không gây c·h·ế·t người nhưng nó sẽ làm tê liệt các tế bào khiến nạn nhân không thể di chuyển trong một khoảng thời gian nhất định.
Vừa nãy, khi Rai tung đòn [ Sốc Điện ] thì The Lovers đã nhanh tay cứa một đường lên tay anh. Vết cứa nhỏ đến mức hầu như chẳng để lại dấu vết hay cảm giác gì mãi cho đến khi Rai để ý.
Một phút, đó là khoảng thời gian đủ để khiến một Esper như Rai phải gục ngã. Nếu là người thường thì chưa cần tới 10 giây.
"Tao rất muốn lột da mặt mày ngay bây giờ nhưng có vẻ như không được rồi, hẹn lần sau gặp lại... hy vọng lúc đó mày không phải là một cái xác khô!" Nói xong, The Lovers nhảy lên mấy ngọn cây rồi rời đi mất.
"Mẹ... nó! Mày... đứng lại đó...!" Rai vươn tay về hướng The Lovers, anh cố gắng giữ cho bản thân mình tỉnh táo trước khi chìm vào giấc ngủ.
...
Ở bên nhóm Hoàng Vĩ, hắn đang bị Sơn với Thanh kéo đi lê lết khắp mọi nơi.
Nơi đầu tiên mà cả đám tới chắc chắn là Hồ Tây rồi. Ai tới Hà Nội mà không ghé qua Hồ Tây một lần cơ chứ!
Cách khách sạn Nội Bài khoảng 45 km, cả đám không thể đi bộ được nên đã thuê xe đến đó.
Hoàng Vĩ phải công nhận một điều rằng khung cảnh Hồ Tây đúng là rất nên thơ trữ tình, nhưng đến nhầm thời điểm mất rồi. Đáng lẽ nên ngắm cảnh vào lúc chiều tà kia mới có thể rõ hết vẻ đẹp của Hồ Tây được.
Đã vậy, cả đám còn bị chém đẹp khi mua vài chai nước suối nữa cơ chứ. Hoàng Vĩ với Sơn cố ậm ừ cho qua chuyện còn Thanh thì quyết làm cho ra lẽ, nếu hai đứa không kéo nó đi chỗ khác kịp thời thời thì rắc rối lắm.
Nhìn Thanh hiền lành vậy thôi chứ mà mỗi lần đụng chuyện gì thì nó lại là người có uy nhất, sẵn sàng ăn thua đủ với đối phương nếu động chạm đến lợi ích bên mình. Chính vì vậy nên nhiều lúc cũng mệt mỏi cho Hoàng Vĩ với Sơn lắm. Nhất là Sơn vì nó thường đi với Thanh nhất.
"Sao lại cản tôi, để tôi nói cho ra lẽ với mụ bán hàng đó đã chứ?" Thanh bực dọc nói.
"Thôi mà!" Sơn can ngăn: "Coi như mình quyên tiền làm từ thiện đi cho khỏi tức nữa. Mình tới đây chơi, không nên la lối om sòm làm gì mất lòng người ta."
Sơn nói thì nói vậy thôi, chứ ba chai nước suối mỗi chai 70k thì cũng chát thật! Tiền đâu phải từ trên trời mà rơi xuống đâu.
Hoàng Vĩ thì thở dài, dù là ở đâu đi chăng nữa thì cái nạn chặt chém khách du lịch này vẫn diễn ra thường xuyên và đều đều như vắt chanh.
Giá như nhà nước chịu làm căng cái vụ này đi thì hay biết mấy.
Bất chợt, Hoàng Vĩ nhận được thông báo từ nhóm chat. Là từ Đoàn Minh Cường (Sinh Vật Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn).
[ - Sinh Vật Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn: @Hoàng Vĩ đã tới nơi chưa? ]
[ - Hoàng Vĩ: Đã tới rồi, nhưng hiện tại vẫn chưa giao thư được. Dự kiến là vào ngày mai ]
Như để chứng minh, Hoàng Vĩ chụp một tấm hình khung cảnh Hồ Tây rồi gửi lên nhóm cho Cường. Mặc dù đã đi xa rồi nhưng vẫn có thể nhìn rõ bao quát bờ hồ.
[ - Stella: Oa, đẹp quá (ノ◕ヮ◕)ノ*.✧ ]
[ - H: Cảnh này nhìn quen thế nhở? ]
[ - Duy Nam: @H, Hồ Tây đấy huynh đài ]
[ - Elment: Lâu rồi kể từ hồi quay thưởng mới thấy Duy Nam trực tuyến lại đấy, dạo này bận lắm hay sao vậy ]
[ - Duy Nam: Phải, giải Hồn Chiến Sĩ mà tôi tham gia hôm nay khai mạc rồi. Mấy hôm nay phải chuẩn bị nhiều thứ lắm nên không có thời gian chào hỏi mọi người. Lần này ngoi lên cho có mặt rồi lại lặn tiếp thôi ]
[ - Hiền Triết Roland: Nhớ chụp vài tấm ảnh và ghi hình trận đấu cho chúng ta xem đấy ]
[ - Duy Nam: Tất nhiên rồi ]
[ - Stella: Cố lên! ]
[ - Carlyn: Cố lên! ]
[ - Tần Tử: Không biết cường giả ở thế giới của Duy Nam huynh như thế nào, ta rất muốn xem ]
[ - Duy Nam: Cảm ơn mọi người ]
[ - Duy Nam: @Chiến Nữ Valkyrie @Sinh Vật Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn @Hấp Huyết Quỷ @Thợ Săn Trùng Tộc, chào thành viên mới ]
[ - Hấp Huyết Quỷ: Phư, một người thân thiện nhỉ ]
[ - Chiến Nữ Valkyrie: Đừng có tự tiện @ tên ta, đồ đàn ông ]
[ - Sinh Vật Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn: Cũng lâu rồi tôi mới lại được thấy khung cảnh này. Cảm ơn anh Hoàng Vĩ ]
[ - Hoàng Vĩ: Đợi đến khi tôi làm xong việc cho cậu rồi hẳn cảm ơn, bây giờ thì sớm quá ]
"Ê Vĩ, ngẩn ra đó làm gì thế?" Sơn lên tiếng khi thấy Hoàng Vĩ bỗng dưng đứng sững lại, mắt nhìn chăm chăm vào khoảng không.
"À, đợi tí..."
Một bóng người phụ nữ lướt qua người Hoàng Vĩ, cô ta cho hắn một cảm giác rất kỳ lạ. Nhưng vì tiếng gọi ú ới của Sơn với Thanh nên Hoàng Vĩ không mấy để ý.
Hết chương 136