Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 142: Truyền Thuyết Hồ Hoàn Kiếm
Chương 142: Truyền Thuyết Hồ Hoàn Kiếm
_ _ _ _
"Wao, cảnh này đẹp phết!" Thanh reo lên đầy phấn khích.
"Công nhận, đi một chuyến tới Hồ Gươm quả là sáng kiến không tồi. Có đúng không hả Vĩ?" Sơn nói.
"À... ờ, phải...!"
"Gì mà như người mất hồn vậy trời, vui lên cái coi ông nội?"
Hôm nay là ngày thứ tư, cũng là ngày cuối cùng cả bọn còn ở Hà Nội. Đến chiều là cả đám phải dọn đồ, xách vali ra phi trường cho kịp chuyến bay về lại TP. Hồ Chí Minh (Sài Gòn) rồi.
Mấy ngày vừa qua Hoàng Vĩ đã có những trải nghiệm rất thú vị, ấn tượng nhất đối với hắn và cả Thanh với Sơn chính là bia Hà Nội ngon số zách. Phong cảnh và ẩm thực cũng là một điểm cộng, trừ việc bị chặt chém hơi quá đà nhưng ở đâu mà chẳng có cho nên là lờ nó đi thôi.
Quay về hiện tại, ba đứa đang được chiêm ngưỡng một trong những kỳ quan nổi tiếng bậc nhất mảnh đất "nghìn năm văn hiến". Toà tháp rùa toạ lạc trên mảnh đất nổi giữa hồ được bao bọc xung quanh bởi toàn là nước.
Hồ Gươm nổi tiếng không chỉ với cảnh đẹp mà còn gắn liền với giai thoại về một vị vua trong lịch sử phong kiến Việt Nam.
Chuyện kể rằng vào cuối thời Hậu Trần, giặc Minh mang binh mã sang với m·ưu đ·ồ xâm lược nước ta. Tội ác chúng làm với nhân dân ta nhiều đến mức không sao kể xiết, nhưng mối hận lớn nhất phải nói đến là chúng đã đốt các văn kiện quan trọng của nước ta khiến cho dữ kiện lịch sử bị đứt đoạn.
Thấy muôn dân trăm bề cực khổ lầm than, một số người có lòng yêu nước đã tụ họp lại với nhau cùng bàn bạc làm một cuộc khởi nghĩa để chống lại sự tàn ác và bạo ngược của quân giặc. Trong đó có nghĩa quân ở vùng Lam Sơn.
Nghĩa quân Lam Sơn, được dẫn dắt bởi Lê Lợi - người sau này trở thành Lê Thái Tổ lập ra nhà Lê, cùng các người tài như Nguyễn Chích, Nguyễn Xí, Nguyễn Trãi đứng lên chống lại nhà Minh. Tuy nhiên, giặc có binh hùng tướng mạnh trong khi lực lượng nghĩa quân vẫn còn rời rạc và chưa chuẩn bị đầy đủ khí giới. Rất khó để đánh giặc.
May thay, Đức Long Quân nhìn thấy tấm lòng chiến đấu quả cảm và tinh thần yêu nước của nghĩa quân, liền quyết định cho nghĩa quân mượn thanh gươm thần để tăng thêm sức mạnh và sĩ khí chiến đấu cho họ.
Hồi ấy ở Thanh Hóa, có một người đi đánh cá dưới sông, khi kéo lên thấy lưới rất nặng. Anh ta nghĩ thầm rằng chắc có nhiều cá lắm. Tuy nhiên khi lưới được kéo lên thì không có một con cá nào mà chỉ là một lưỡi gươm cũ đã rỉ sét. Anh ta liền vứt lưỡi gươm trở lại sông, lần thứ hai chàng kéo lưới, lưỡi gươm ấy lại vướng vào. Lần này anh quăng lưỡi gươm đi xa hơn nữa.
Đến lần thứ ba kéo lưới vẫn là lưỡi gươm đó mắc vào. Thấy lạ, anh liền cầm lưỡi gươm cũ lên và mang về để trong góc nhà. Người đó tên là Lê Thận - một nông dân quê ở Thanh Hóa, có lòng yêu nước nồng nàn, từ lâu đã có ý muốn gia nhập cùng nghĩa quân Lam Sơn.
Lực lượng của nghĩa quân Lam Sơn lúc bấy giờ đã ngày càng đông, muốn chiêu binh thêm những người tài giỏi và có lòng yêu nước tham gia. Lê Thận có sức khỏe cùng với lòng yêu nước mong đánh đuổi giặc ngoại xâm từ lâu nên đã gia nhập nghĩa quân. Anh tham gia những trận chiến quan trọng và góp nhiều công sức trong các trận thắng lớn, được Lê Lợi vô cùng tin tưởng.
Một lần Lê Lợi đưa quân qua vùng Thanh Hóa đã vào nhà Lê Thận để nghỉ ngơi. Vừa vào tới nhà, Lê Lợi và các tướng lĩnh thấy lưỡi gươm cũ vứt ở xó nhà của Lê Thận phát ra ánh hào quang sáng chói. Mọi người tiến lại cầm lên xem thì thấy trên lưỡi gươm có khắc hai chữ “Thuận Thiên”. Tất cả vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng không nghĩ đó là báu vật, chỉ cho đó là lưỡi gươm bình thường mà thôi.
Sau những trận chiến ác liệt, nghĩa quân Lam Sơn không may gặp phải thất bại. Trong một lần chạy trốn khỏi quân địch, Lê Lợi bất ngờ phát hiện một vật sáng lấp lánh trên cành cây cao. Đó là chuôi gươm nạm ngọc, tỏa ra ánh sáng huyền ảo. Nhớ lại lưỡi gươm cũ tại nhà Lê Thận, Lê Lợi mang chuôi gươm quý giá này trở về.
Không lâu sau, khi gặp lại Lê Thận, Lê Lợi đã kể về việc tìm thấy chuôi gươm và xin mượn lưỡi gươm cũ. Khi hai mảnh gươm được ghép lại, chúng hợp nhất hoàn hảo, tỏa sáng rực rỡ và sắc bén đến kinh ngạc.
Lê Thận và mọi người ở đó đều quỳ rạp dưới chân Lê Lợi mà rằng: “Có lẽ đây là gươm báu trời ban, giúp nghĩa quân đánh giặc xâm lược. Nay xin chủ tướng cầm gươm báu để lãnh đạo nghĩa quân đánh đuổi giặc Minh ra khỏi bờ cõi nước ta, để cho muôn dân được hưởng cuộc sống yên bình”.
Lê Lợi nhận thanh gươm từ tay Lê Thận, hứa sẽ dốc hết lòng lãnh đạo nghĩa quân thuận theo ý trời.
Kể từ đó, nghĩa quân đánh đâu thắng đó, trăm trận trăm thắng. Dần dần lực lượng quân Minh bị suy yếu, nghĩa quân không còn phải trốn ở trong rừng nữa, mà chuyển sang đối đầu trực diện. Kho lương thực cũng ngày càng đầy đủ do chiếm được của quân giặc càng giúp cho quân lính có thêm khí thế chiến đấu hơn trước.
Cuối cùng, dưới sự lãnh đạo của Lê Lợi và sức mạnh của gươm thần, nghĩa quân đã đánh bại quân Minh. Kẻ thù hoảng sợ bỏ chạy về phương Bắc, và nhân dân lại được sống trong bình yên.
Sau khi giải phóng đất nước khỏi quân Minh, Lê Lợi lên ngôi vua, lập ra nhà Lê, mở ra một kỷ nguyên thịnh vượng mới cho đất nước.
Một năm sau, trong một chuyến dạo chơi trên hồ Tả Vọng, Đức Long Quân đã sai rùa vàng đến để lấy lại thanh gươm thần. Khi thuyền đến giữa hồ, một con rùa vàng nổi lên từ dưới nước trong vắt và nói:
"Thưa nhà vua, lúc trước Đức Long Quân có cho nhà vua mượn thanh gươm thần để đánh giặc. Nay nghiệp lớn đã hoàn thành, xin nhà vua hãy trả lại gươm thần!"
Lê Lợi nghe xong, liền cởi thanh gươm bên mình ra, cầm hai tay và dâng lên trước mặt rùa vàng. Thanh gươm bất ngờ bay khỏi tay nhà vua sang miệng rùa vàng. Rùa vàng ngậm lấy gươm, lặn xuống hồ biến mất.
Hồ Tả Vọng từ đó mà đổi tên thành Hồ Gươm hay Hồ Hoàn Kiếm.
Hết chương 142