Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 143: Cứu Người Và Bất Tỉnh

Chương 143: Cứu Người Và Bất Tỉnh


_ _ _ _

Một giai thoại hùng tráng của lịch sử. Nếu là trước kia thì Hoàng Vĩ chỉ nghĩ rằng đây là chuyện bịa của người xưa để khiến cho chiến công của Lê Lợi thêm phần hiển hách. Tuy nhiên, Hoàng Vĩ đã trải qua đủ thứ chuyện khó tin trên đời, nào là nhận được hệ thống với group chat, học tập kĩ năng của thế giới khác, xuyên qua thế giới phép thuật và đánh solo 1 1 với vong linh pháp sư, giải quyết vấn đề cho hai hồn ma của thế giới khác, vân vân và mây mây, thì chuyện sự tích Hồ Gươm cũng không hẳn là hư cấu.

Nhưng cũng chỉ là "không hẳn" thôi, bởi Hoàng Vĩ không rảnh và cũng chẳng có lý do gì phải đi xác minh điều đó có là thật hay không. Nhà bao việc!

Hắc Linh trong trạng thái vô hình bay lượn lờ quanh hồ, chốc chốc con bé lại bay v·út lên rồi chễm chệ trên đỉnh Tháp Rùa. May cho nó là mấy người đi tuần không thấy được chứ nếu không thì rắc rối to.

Hắc Linh vẫy vẫy tay với Hoàng Vĩ:

[ Lên đây chơi đi, trên này mát lắm. ]

Hoàng Vĩ đáp:

[ Khỏi, anh không muốn bị gô cổ vì tội p·há h·oại di tích lịch sử đâu! ]

'Đùa, nhóc muốn anh bị ghi tên vào sổ đen ở Hà Nội à?! Gì chứ anh không có ngu.' Hoàng Vĩ thầm nghĩ.

Cơ mà Hắc Linh nói đúng, gió thổi qua rất mát. Chính xác hơn thì là rất lạnh mới phải. Nhưng Hoàng Vĩ với Hắc Linh hiện giờ là hai con quái vật hình người nên gió cỡ này chỉ như máy quạt mà thôi. Nhìn biểu cảm với vẻ co ro của người qua đường thì biết.

Sơn đứng tận hưởng từng luồng gió phà vào người trong khi Thanh chụp một mớ ảnh đủ mọi góc độ vào trong điện thoại, tiếc rẻ vì không mang theo máy ảnh.

Đúng lúc cả ba định quay về khách sạn để chuẩn bị cho chuyến bay thì bất ngờ, một giọng thét hoảng hốt của phụ nữ vang lên khiến cả ba chú ý:

"Trời ơi con tôi!!! Có ai đó không? Làm ơn cứu con trai tôi với!!!"

Cách 10 mét bờ hồ không biết bằng cách nào mà có một đứa trẻ tầm 9 10 tuổi đang vùng vẫy dưới nước và đang càng lúc càng trôi xa hơn, kèm theo đó là tiếng khóc rống của mẹ thằng bé.

Không chút chậm trễ, Hoàng Vĩ cởi áo khoác ngoài ra và chạy tới lao thẳng xuống hồ nước lạnh cóng. Hắn biết chắc rằng nếu chờ cho cứu hộ tới kịp thì thằng bé đã chìm nghỉm xuống đáy hồ rồi. Cứu một mạng người hơn xây mười toà tháp, Hoàng Vĩ đành phải ra tay.

Rất may là trước đây Hoàng Vĩ từng học qua một khoá học dạy cách phòng chống đuối nước cũng như cứu người bị đuối nước, bài học đó đến giờ vẫn còn in sâu trong tâm trí Hoàng Vĩ, nay đã có dịp áp dụng.

Trên bờ, người đứng hóng chuyện đã xúm tụm lại với nhau. Người thì lo lắng, kẻ thì lại lấy điện thoại ra quay phim. Trong số đó, dĩ nhiên lo nhất vẫn là mẹ đứa trẻ và Sơn với Thanh.

"Ôi vãi, mày liều dữ vậy hả Vĩ?" Sơn kêu lên, nó không ngờ Hoàng Vĩ lại dám hành động liều lĩnh tới như vậy.

"Xin cậu, làm ơn... cứu con trai tôi!!!" Người phụ nữ khóc rống.

Mặc cho quần chúng trên bờ nhao nhao bàn tán, Hoàng Vĩ lúc này dường như chẳng còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác ngoài tiếng đập nước của thằng bé.

Rất nhanh, Hoàng Vĩ đã bơi lại gần, hắn đưa tay ra ôm lấy đứa trẻ. Thằng bé hoảng hốt vội ôm lấy cổ Hoàng Vĩ.

"Không sao đừng sợ, có anh đây rồi!" Hoàng Vĩ nhẹ nhàng nói, trấn an đứa nhỏ vẫn còn trong cơn hoảng loạn.

Rõ ràng với tư thế bị ôm chật cứng như vậy Hoàng Vĩ không thể bơi vào bờ được, nhưng chuyện gì khó cứ để ma pháp lo.

[ Phong Ma Pháp Sơ Cấp • Fly (Bay Lượn) ]

Bản chất của ma pháp [ Bay Lượn ] là lợi dụng sức gió để nâng cơ thể của người thi triển lên khỏi mặt đất rồi thay đổi quỹ đạo để tự do chuyển hướng. Vậy nếu Hoàng Vĩ thi triển kĩ năng dưới nước thì sao? Đúng vậy, hắn sẽ trở thành một chiếc ca nô thực thụ.

Nhờ vào tác dụng của [ Bay Lượn ] mà Hoàng Vĩ đã nhanh chóng kéo đứa trẻ vào bờ, hắn nói lớn:

"Mau đưa thằng bé tới bệnh viện, thân nhiệt của nó đang giảm xuống."

Thật vậy, vào thời tiết lạnh giá của miền Bắc mà lại còn rơi xuống nước thì thân nhiệt giảm là điều chắc chắn, nếu không mau chóng điều trị thì sẽ rất nguy hiểm.

Đội cứu hộ cũng đã tới, họ mau chóng kéo cả hai lên bờ, dùng khăn lau khô người và quấn mền vào để giữ ấm.

"Đừng lo cho tôi, kiểm tra thằng bé thì tốt hơn." Hoàng Vĩ nói, chút nước lạnh này chẳng là gì đối với hắn đâu.

Thật may là đứa trẻ không bị gì quá nghiêm trọng, chỉ kiệt sức và uống một ít nước hồ vào bụng mà thôi. Nghỉ ngơi vài hôm là khoẻ lại liền.

Người phụ nữ - mẹ đứa bé quỳ lạy dưới đất cảm ơn Hoàng Vĩ rối rít, nước mắt nước mũi tèm lem.

"Dì à, dì làm ơn đừng có cảm ơn mà quỳ lạy như vậy có được không? Cháu tổn thọ mất!" Hoàng Vĩ nói, đỡ người mẹ dậy: "Cháu cứu con cô không phải vì những lời cảm ơn hay gì đâu mà vì đó là việc nên làm thôi."

Dẫu cho Hoàng Vĩ có nói gì đi chăng nữa thì người phụ nữ vẫn không ngừng quỳ lạy khiến hắn không biết nên giải quyết như thế nào, mãi cho đến khi chồng cô ta tới đưa đi thì Hoàng Vĩ mới thở phào.

Một cánh tay "thân thiện" vỗ lên vai Hoàng Vĩ một cái "bốp":

"Số zách, người hùng của năm là đây chứ đâu!" Sơn nói, giọng bỡn cợt.

"Phen này ông sẽ lên trang đầu bài báo 'người tốt việc tốt' vào sáng mai cho xem." Thanh cũng phụ hoạ, toàn bộ diễn biến nãy giờ đều được cô ghi hình lại hết vào điện thoại.

"Cái gì mà 'người tốt việc tốt' chứ? Chỉ là cứu người thôi... mà...

Chưa kịp nói dứt câu thì bỗng nhiên Hoàng Vĩ cảm thấy đầu óc quay cuồng, trời đất tối sầm, đang định gượng dậy thì lại mất thăng bằng ngã luôn xuống đất.

'Chuyện gì vừa mới xảy ra?' Hoàng Vĩ tự hỏi trong đầu.

Trước khi chìm vào hôn mê, Hoàng Vĩ nghe thấy tiếng Sơn và Thanh lo lắng gọi tên mình.

Hết chương 143

Chương 143: Cứu Người Và Bất Tỉnh