Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 144: Thần Kim Quy
Hết chương 144
Thần Kim Quy, tay trùm buôn v·ũ k·hí số một nổi tiếng nhất trong lịch sử. Thời Âu Lạc, Thục Phán An Dương Vương cho xây một toà thành lớn nằm ở tả ngạn sông Hoàng (Đông Anh, Hà Nội ngày nay) nhưng năm lần bảy lượt bị đổ sập. Cho là có ma quỷ quấy phá, An Dương Vương liền lập đàn cầu đảo bách thần (trăm vị thần) xin giúp đỡ.
Chương 144: Thần Kim Quy
Hoàng Vĩ cẩn thận quan sát xung quanh, nơi đây dường như là một toà kiến trúc của người Việt cổ xưa, hoạ tiết chim Lạc và Trống đồng Đông Sơn xuất hiện xuyên suốt trên các bức tường và trụ đá. Ngước lên nhìn, Hoàng Vĩ thấy trên đầu mình là một vùm không gian trong suốt tương tự như mái vòm đang ngăn không cho nước ở phía trên chảy vào.
Hoàng Vĩ há hốc mồm, vùng không gian dưới đáy Hồ Hoàn Kiếm lại có sự xuất hiện của một con rùa vàng già khú đế chống gậy, biết nói chuyện như con người. Thằng nào ngu lắm mới không đoán ra được đấy là ai.
Hoàng Vĩ kinh ngạc không thốt nên lời. Đằng sau bức tường đá đã cũ nát, một bóng hình già nua bước ra, điều khiến Hoàng Vĩ không thể ngờ tới đó là đối phương không phải người mà là một con rùa vàng đang chống gậy.
"Ông... À không, cụ là... thần Kim Quy?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Giọng nói của chủ nhân điệu cười ban nãy lại vang lên, từ tốn đáp:
[ Hắc Linh! ] Hoàng Vĩ cất tiếng gọi thông qua sóng não. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Rồi, già đây sẽ ra mặt. Nhưng rùa rụt cổ thì có gì xấu sao hỡi thiếu niên?"
[ Tốt thôi, chào mừng anh đã tới đáy xã hội... À nhầm, đáy Hồ Hoàn Kiếm. Xin chúc mừng! Vỗ tay vỗ tay. ]
Vậy là chỗ này giống với thế giới Tinh Thần lúc xem mảnh ký ức của Thiểm Vong.
Hoàng Vĩ hỏi:
"Biểu cảm tuyệt vời đấy, lần cuối ta gặp con người là khi nào ấy nhỉ? À phải, cũng hơn 70 năm rồi chứ ít gì."
Có vẻ như ngoại trừ Hoàng Vĩ ra thì ở đây không còn ai khác.
[ Bổn cung ở đây. ] Đáp lại Hoàng Vĩ, Hắc Linh xuất hiện ngay phía sau hắn. Tất nhiên là ở trạng thái vô hình.
Trong bầu không khí tĩnh lặng của vùng không gian biệt lập dưới nước bất chợt vang lên tiếng bước chân kỳ lạ cộng với tiếng cộp cộp của một vật cứng gõ xuống nền đá.
[ Chính xác, nhưng hãy yên tâm vì chỉ có ý thức của anh là tới được đây thôi còn thân xác thì vẫn ở ngoài kia. Cho nên đừng có lo quá, tận hưởng đi. ] Hắc Linh đáp.
[ Chủ nhà? ] Hoàng Vĩ nheo mắt.
"Đây là đâu?"
Ít lâu sau, quân Triệu Đà tràn xuống nước ta. Vua sai người mang móng rùa thần tới cho Cao Lỗ* để chế tạo nên một món v·ũ k·hí chống giặc. Vậy là [ Linh Quang Kim Quy Thần Cơ ] hay [ Nỏ Thần ] đã ra đời.
Hoàng Vĩ tự hỏi khi vừa mới tỉnh dậy, hắn nhớ là ban nãy mình vừa cứu đứa bé bị đuối nước xong rồi mới ngất đi, đến khi mở mắt ra thì đã thấy mình ở đây rồi.
"Ông... ông..." (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoàng Vĩ cau mày:
Đúng lúc này, một điệu cười khàn khàn của người già vang lên khiến Hoàng Vĩ giật mình, hắn cảnh giác đưa mắt nhìn bốn phía. Lên tiếng: (đọc tại Qidian-VP.com)
[ Chịu, ai biết. Nếu muốn biết thì hãy hỏi "chủ" nhà ấy! ]
[ Nhóc nói... ý là chúng ta đang ở "dưới" đáy Hồ Hoàn Kiếm thật luôn đấy hả?! ]
"Ai đó? Ra mặt đi, đừng có làm rùa rụt cổ."
[ Hắc Linh, nhóc biết chúng ta đang ở chốn nào không? ]
Thần Kim Quy hiện lên, báo cho nhà vua biết rằng có một con yêu quái tên Bạch Kê Tinh có tiếng gáy vang trời cùng khả năng hoá thành những cơn gió lớn ngăn không cho thợ xây thành. Thần Kim Quy trao cho An Dương Vương một cái móng rùa của mình rồi biến mất, từ đó thành không còn bị đổ sập nữa. Thành xây xong có hình dạng xoắn như vỏ ốc nên được đặt tên là Cổ Loa.
Hoàng Vĩ đứng hình mất 2 giây, hắn đang cố gắng tiêu hoá mớ thông tin mà mình vừa được nghe.
Hắc Linh hỏi lại:
[ Hưởng hưởng cái định mệnh mày! ] Hoàng Vĩ chửi thề: [ Tự dưng đang yên đang lành thì bị kéo hồn tới chỗ này là sao chứ hả? ]
[ Anh thật sự muốn biết? ]
_ _ _ _
Rùa vàng cười hiền từ, chống gậy bước từng bước nặng nhọc, nói:
[ Nỏ Thần ] với khả năng bắn trăm ngàn mũi tên liên tục đã dễ dàng đánh cho quân Triệu Đà đại bại. Nhưng sau này do khinh địch cộng với việc bị con gái của mình là Mị Châu phản bội, An Dương Vương đã rút kiếm chém c·hết Mị Châu rồi cùng Thần Kim Quy biến mất trên mặt nước. Triều đại Âu Lạc ngắn ngủi cũng chấm dứt từ đó.
Hoàng Vĩ thở phào, xem ra nơi này không tách biệt hắn với Hắc Linh, các kĩ năng và hệ thống cũng có thể sử dụng được làm cho Hoàng Vĩ bớt lo âu đi một chút.
*(Cao Lỗ: còn gọi là Cao Thông, Đô Lỗ, Thạch Thần hay Đại Than Đô Lỗ Thạch Thần, là một tướng tài của An Dương Vương thời Âu Lạc. Người thiết kế cũng như chỉ huy xây dựng công trình thành Cổ Loa, ông cũng là người chế tạo ra [ Nỏ Thần ].)
Hắc Linh nhún vai:
[ Tất nhiên, nếu không muốn biết anh hỏi làm cái éo gì? Nói mau! ]
Ngoài [ Nỏ Thần ] còn có [ Thuận Thiên Kiếm ] của vua Lê Lợi (đã nhắc đến ở chương 142) là hai trong số bốn món Thần khí của Việt Nam. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.