Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ngoại Truyện • Chương 145.5: Viễn Chinh Đại Tướng Thật Thất Thường!
_ _ _ _
Thư rất bất ngờ khi H - thủ lĩnh của đội viễn chinh mang về một túi đựng đầy hạt giống kỳ lạ.
Bỗng dưng biệt vô âm tín suốt hơn một tuần liền, lúc về thì lại ném cái bọc vải này cho Thư.
Là thư ký (tự phong) của H, Thư không thể không quản chặt vị đại tướng này.
Dù H có chức vụ cao tới như thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không thể bỏ qua cho cái thái độ vô tổ chức đó của anh được.
"Thủ lĩnh à, anh có muốn món cơm rang yêu thích của anh biến mất khỏi thực đơn không?" Thư nắm lấy vai H từ đằng sau nở nụ cười, đừng nhìn cánh tay thon thả bề ngoài của Thư mà coi thường, lực nắm của cô mạnh hơn gấp bội lần so với một con Gorilla đấy.
Tuy là một hội có tổ chức rất bài bản, làm việc cực kỳ hiệu quả nhưng đa phần xuất thân của các thành viên trong Bình Minh hội đều là những người đã sống sót sau sự kiện "Ngày thanh trừng". Trong đó người bình thường chưa qua huấn luyện quân sự là 70%.
Chính vì như thế nên các thành viên vẫn còn quen với lối sống tự do tự tại.
Không thể trách họ được, bởi từ sau khi hệ thống pháp luật và nhà nước sụp đổ. Thế giới trải qua một cuộc đại biến hoá, lấy sức mạnh làm thước đo cho địa vị xã hội đã không phải là chuyện gì quá khó hiểu.
Tuy vậy, kỷ luật vẫn là thứ cần thiết để duy trì một bộ máy xã hội công bằng và làm việc có hiệu quả, và Bình Minh hội là một hội như thế.
"Hả, không! Nhưng mà tại sao?" H nói.
"Lại còn hỏi tại sao nữa." Thư vẫn giữ nụ cười trên mặt, lại dồn thêm sức vào cú bóp vai: "Bỏ đi hơn mười ngày không một lời báo trước, đến lúc về thì lại ném cho em cái bọc này rồi bảo trồng xuống. Cái gì trong này, hạt giống cây đột biến chắc?"
"Nào, bình tĩnh." H chẳng mảy may để ý dù đang bị cái "kìm thép" của Thư bóp chặt vai, trả lời: "Anh chỉ đi làm tí chuyện riêng thôi chứ chẳng có làm gì mờ ám hết, anh đã lừa em bao giờ chưa? Còn túi hạt giống, anh xin khẳng định là nó rất an toàn, nếu có nó chúng ta có thể giải quyết nạn đói vẫn còn đang hoành hành...
"Dừng!" Thư thả tay ra: "Em không cần biết là anh đã đi đâu, làm những gì. Điều mà em muốn nói là anh, đang vi phạm tính kỷ luật của hội đó. Hiểu chưa?"
H gật đầu:
"Tất nhiên là anh biết, chỉ là do vội quá cho nên mới..."
H nói chưa xong Thư lại tiếp tục ngắt lời:
"Vội hay gì đi chăng nữa thì anh cũng đã vi phạm luật, không thể bào chữa."
Biết không thể cãi lên Thư, H đành nói:
"Rồi, anh chấp nhận là mình sai. Được chưa?"
"Không có 'được chưa' mà phải là 'rõ'." Thư nói.
"Rồi rồi, rõ ạ!" H đáp.
Nhìn vào cảnh này thì không biết ai mới là sếp, ai mới là cấp dưới đây!
...
Ngày hôm sau.
Đại bản doanh của quân viễn chinh.
Nói là đại bản doanh cho sang mồm thôi chứ thật ra chỗ ở của quân viễn chinh không gì khác là những căn chung cư đã xuống cấp do bị bỏ hoang lâu ngày.
Tuy vậy, đối với quân lính thì có một nơi để che nắng che mưa thôi là quá đủ rồi.
Ngồi trong một căn phòng nằm tại tầng 5, lúc mà H đang nghe báo cáo của Thư thì bất ngờ, một bóng người từ đằng xa bay đến, lao thẳng vào trong căn phòng thông qua cửa sổ.
Rầm
Va chạm xảy ra, bóng hình đó tông vỡ một mảng tường lớn rồi bị đè dưới đống đổ nát do chính mình tạo ra.
H và Thư xua tay phủi bụi bay đi. Bên ngoài, tiếng bước chân rầm rập vang lên.
"Thủ lĩnh, có Quái thú tấn công à?"
Một cậu thiếu niên lên tiếng, cậu ta là lính của H.
H đưa tay lên:
"Không có chuyện gì đâu, tôi không sao. Mọi người giải tán đi."
Thấy H không có hề gì, với lại mệnh lệnh của cấp trên đã như vậy rồi thì phải tuân theo. Thế là toàn bộ quân lính liền trở về vị trí của mình.
Đợi đi hết rồi, H mới bước lại gần đống gạch vụn:
"Rồi, giờ thì... kéo cái thằng phá của này lên nào!"
Dứt lời, H đưa tay thọt vào trong, nắm lấy tay của kẻ ở phía dưới rồi kéo mạnh.
"A, đau đau đau đau..."
Sau khi được lôi ra khỏi đống đổ nát, lúc này mới có thể nhìn ra được đó là một chàng trai trẻ mặc đồng phục đen và huy hiệu tượng trưng cho Bình Minh hội.
"Đau cái gì? Bộ mi không thể đi vào một cách bình thường được à?" H nói.
"Haha, vậy thì còn gì vui nữa đâu thủ lĩnh!" Chàng trai gãi gãi đầu, cười đáp.
"Chắc vui? Tội phá hoại của công, cắt phần ăn của mi xuống!" H lạnh giọng nói.
"Đừng đừng thủ lĩnh, em xin nhận tội. Các hạ 'hạ thủ lưu tình'!"
Nhìn cảnh chàng trai kia khép nép quỳ rạp xuống cầu xin tha thứ từ H, Thư vừa giận vừa cảm thấy buồn cười.
H thả mình ngồi xuống cái ghế đã bám đầy bụi:
"Chuyện có tha hay không thì để sau, giờ thì mau báo cáo đi Naga."
Naga - tên của chàng trai, đừng nghĩ rằng cậu ta là người nước ngoài, gốc Việt 100% đấy. Sỡ dĩ cậu ta có cái tên này vì [ Dạng Biến Dị ] của cậu ta - Rắn Đen Trăm Đầu có hình dạng rất giống với con rắn thần Naga trong thần thoại Hindu (Ấn Độ).
Mà thật ra hầu hết người trong Bình Minh hội đều gọi nhau bằng bí danh, trừ một số trường hợp ngoại lệ như Thư ra thì rất ít ai sử dụng tên thật của mình.
Naga chẳng hề khách sáo kéo cái ghế nhựa rồi ngồi xuống, thong thả nói:
"Đã xác định được mục tiêu là cầu Tân An, nơi đó có số lượng Zombies Nấm chỉ khoảng vài ngàn con. Không có dấu hiệu của sinh vật lớn hơn."
"Tin vừa rồi có chuẩn xác không?" H ngờ vực hỏi.
"Chuẩn, anh nhá!"
Naga thuộc phân đoàn trinh sát, thằng này có thể đùa cợt với bất kỳ ai chứ một khi đã vào việc rồi thì luôn luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao. Chính vì vậy nên dù chẳng ưa gì tính cách nhây lầy bựa của Naga nhưng H vẫn rất tin tưởng vào hắn.
"Rồi, tập hợp toàn bộ quân sĩ, chúng ta sẽ tiến hành chiến dịch chiếm lại cầu Tân An!" H ra lệnh.
...
Đảo Phố, đúng như cái tên, đây là một thành phố lớn được xây dựng trên một hòn đảo nhỏ nằm tách biệt khỏi đất liền. Xung quanh được bao bọc bởi toàn nước là nước, phía đông là biển còn lại toàn nước lợ.
Chính vì nằm tách biệt như vậy nên chỉ có ba cây cầu để rời khỏi thành phố. Cầu Bắc Linh ở phía bắc, cầu Thường Chinh ở phía nam và cuối cùng là cầu Tân An ở phía đông nam.
Diện tích của Đảo Phố lên tới 2016 km² với dân số 12.77 triệu người, là đô thị lớn thứ ba của Việt Quốc (tên Việt Nam ở thế giới Hỗn Mang). Với lợi thế cảng biển và thắng cảnh đã biến nơi đây trở thành một nơi thu hút khách du lịch cả trong lẫn ngoài nước.
Kể từ ngày "Đại thanh trừng" thì ba cây cầu lớn dẫn ra ngoài nếu không bị những con quái vật chặn mất thì cũng bị phá hủy, Đảo Phố gần như đã cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.
H đã cho quân trinh sát cả ba cây cầu, phát hiện khu vực cầu Thường Chinh giờ chỉ còn lại nửa bên cầu, cầu Bắc Linh cũng chẳng khá hơn khi có một con Lươn Khổng Lồ án ngữ trên đó. Hy vọng cuối cùng dồn toàn bộ vào cầu Tân An.
Naga đã làm rất tốt nhiệm vụ trinh sát, giờ là lúc để tái chiếm con đường huyết mạch dẫn ra bên ngoài Đảo Phố.
Ngày hôm nay, quân viễn chinh sẽ tiến hành chiến dịch mà sau này hậu thế sẽ gọi nó là chiến dịch "đường máu Tân An 13 - 6".
Rạng sáng ngày 13 tháng 6 quân viễn chinh mở màn cuộc tấn công khi toàn quân 300 người với đầy đủ khí giới xông thẳng về phía trước, nơi có hàng ngàn con Zombies Nấm đang lảng vảng.
Zombies Nấm - chúng là những cái xác c·h·ế·t bị bào tử của một loại nấm ký sinh lên và biến thành thây ma biết đi. Chúng không có khả năng lây nhiễm như zombie trên phim ảnh, ngược lại thì không hề có cách nào để tiêu diệt hoàn toàn đám này ngoài trừ tẩm xăng và thiêu rụi chúng nó.
Hiện tại nhiên liệu như xăng dầu rất quý giá không có dư ra để làm chuyện này nên cách tốt nhất là chặt bỏ tứ chi để đám zombie không di chuyển được nữa rồi ném hết xuống biển. Còn về vấn đề bảo vệ môi trường? Kệ cha nó, sống qua được khoảng thời gian này đi đã rồi tính tiếp.
(T/g: Tác không biết nếu để Duy Nam nhìn thấy cảnh tượng này thì sẽ ra sao nữa.)
(Người dẫn chuyện: Lao vào múc H chứ còn sao nữa!)
Còn một cách khác, đó là lấy [ Đá Sinh Mệnh ] bên trong cơ thể của lũ zombie ra ngoài. Làm vậy không khiến chúng c·h·ế·t nhưng ít nhất chúng sẽ không thể cử động được nữa.
Vũ khí mà quân viễn chinh trang bị đều được chế tác từ [ Nham Thạch Đen ] (chương 107). Nguyên liệu lấy trong ngọn núi lửa lớn thứ nhì ở Đông Nam Á nằm trên thành phố này, khoảng một năm trước xác của một con Cá Voi Bay đã lao thẳng xuống miệng núi và kết quả là Bình Minh hội có một mỏ tài nguyên khổng lồ.
Nhờ đặc tính linh hoạt cứng cáp, vũ khí chế tạo từ [ Nham Thạch Đen ] được trang bị đầy đủ cho toàn bộ thành viên của Bình Minh hội, nhờ đó nâng cao chiến lực và khả năng sống sót của mọi người.
Quân viễn chinh chia thành nhiều đội với các vai trò khác nhau để thực hiện nhiệm vụ và hoàn thành các chiến dịch quan trọng. Mỗi đội đều quan trọng giống nhau.
"Đội xáp lá cà, rút vũ khí ra nghênh chiến!"
Theo hiệu lệnh của Thư, một toán người phi lên trước và biến đổi viên [ Dung Nham Đen ] trên tay mình thành những mũi thương dài hướng về phía trước.
Đặc tính chuyển đổi linh hoạt từ cứng sang dẻo của [ Dung Nham Đen ] chỉ có tác dụng khi áp [ Niệm Lực ] lên trên chúng.
[ Niệm Lực ] là thứ lực lượng, nguồn sức mạnh được sản sinh trong tâm thức của mọi sinh vật sống. Các kiến thức và cách vận dụng [ Niệm Lực ] rất nhiều và luôn được chia sẻ rộng rãi nên chẳng phải là bí mật gì. Tùy theo ý chí của mỗi người mà [ Niệm Lực ] mang lại sẽ khác nhau.
Phập phập phập...
Những mũi thương xuyên thủng hàng chục con zombie cùng một lúc, có con còn bị biến thành cái tổ ong, [ Đá Sinh Mệnh] cũng bắn ra ngoài.
Thấy con người tấn công, đám zombie không ai hẹn ai mà cùng lao về một hướng. Mục tiêu là tạo thêm càng nhiều đồng loại càng tốt bằng cách để bào tử nấm ký sinh lên vật sống.
Tuy nhiên, Bình Minh hội có biện pháp riêng để đối phó với chuyện này.
"Đốt đuốc lên!"
H hắng giọng, những cây đuốc tẩm xăng đã chuẩn bị từ trước được đốt lên. Bào tử nấm ký sinh có khả năng sinh sôi rất nhanh nhưng lại không chịu được nhiệt độ cao, chỉ một ngọn lửa nhỏ từ que diêm thôi cũng đủ để khiến toàn bộ bào tử nấm trong phạm vi 3 mét xung quanh bị đốt cháy.
Không còn khả năng gieo rắc bào tử đám zombie giờ đây chẳng khác gì mấy cái bao cát thịt cả, lề mề chậm chạp. Thế nên chẳng mấy chốc quân viễn chinh đã dọn sạch hết zombie trên cầu.
Naga - người đang lơ lửng trên cao quan sát tứ phía vội vàng lao xuống và đáp đất ngay trước mặt H và Thư.
"Thế nào rồi?" H hỏi.
Naga đáp:
"Quả đúng như anh đoán, ở phía Tây có một con Khổng Lồ hình người đang tiến tới đây. Ngoài nó ra chẳng còn thứ gì khác."
"Khổng Lồ à, to bao nhiêu?"
"Khoảng 12 mét, có lẽ là con lớn nhất trong thành phố luôn rồi."
Khổng Lồ mà Naga nhắc tới là một loài quái vật biến dị, những sinh vật (kể cả con người) nếu bị biến dị sang loài này đều sẽ phát triển và hoá to đồng thời vẫn giữ nguyên đặc tính của sinh vật đó. Thường thì Khổng Lồ từ người hoá thành không thể phát triển quá to lớn do cấu tạo khung xương không chống đỡ nổi sức nặng từ cơ thể, 8 mét là chiều cao lý tưởng để chúng có thể di chuyển, vậy mà lần này còn lòi ra thêm con 12 mét.
Như đã nói, vì vẫn giữ nguyên đặc tính của sinh vật nên Khổng Lồ hình người có thể cầm nắm như con người, tức là nó có thể sử dụng vũ khí.
Mục đích của con Khổng Lồ khi tới đây rất đơn giản, nó ngửi thấy mùi [ Đá Sinh Mệnh ] toả ra từ đám zombie. Đối với loài quái vật hư không như nó thì [ Đá Sinh Mệnh ] là thứ tài nguyên cần thiết giúp nó tiến hoá.
Dĩ nhiên, H và quân viễn chinh không có ý định nhường lại số tài nguyên quý giá mà cả bọn cất công giành được này cho nó.
"Ý anh thế nào, thủ lĩnh?" Thư quay sang H hỏi, đang chờ mệnh lệnh tiếp theo của vị đại tướng.
"Còn thế nào nữa, con này để anh lo." H nắn nắn khớp vai rồi bước về phía trước: "Thư, em tiếp tục chỉ huy mọi người dọn dẹp đám zombie lâu la trên cầu. Anh sẽ xử nó trong tầm... Hừm, 10 giây."
Rung động một lúc một gần, con Khổng Lồ hình người đàn ông trọc đầu với cái mũi dài và đôi mắt trợn trừng hung ác hiện ra sau những toà nhà, nó đưa mắt nhìn chằm chằm vào quân viễn chinh hay chính xác hơn là mấy viên [ Đá Sinh Mệnh ] toả ánh vàng dưới ánh nắng hừng Đông.
"Không có ý body shaming (miệt thị ngoại hình) đâu nhưng mà... mi đúng là xấu đau xấu đớn đấy!"
Nói rồi H lao tới, [ Muôn Hình Vạn Trạng ] trên tay hoá thành một thanh kiếm dài - thứ vũ khí ưa thích của H. Viên [ Đá Sinh Mệnh ] bên trong H nóng lên và bơm tế bào quái vật khắp cơ thể, từng đường gân hiện ra trên gương mặt đang đeo mặt nạ của H.
H tiến vào giai đoạn 1.
Khi con người làm chủ được các virus hư không trong cơ thể mình họ có thể sử dụng sức mạnh và khả năng của loài quái vật đó. Bình minh hội gọi khả năng này là Bản Ngã và chia Bản Ngã ra làm 4 giai đoạn:
Giai đoạn 0 • Nhân: Tế bào - virus quái vật bên trong người đã được khống chế và lưu giữ ở [ Đá Sinh Mệnh ]
Giai đoạn 1 • Thể: Diễn ra khi con người để virus chạy khắp cơ thể, lúc này các cơ bắp sẽ được kích thích và tăng mạnh khả năng thể chất và vận động. Giai đoạn này an toàn vì virus không thể chiếm quyền kiểm soát.
Giai đoạn 2 • Hình: Virus biến đổi một phần cơ thể người nhiễm thành các bộ phận của loài quái vật tương ứng, nâng cao sức chiến đấu cùng các khả năng phi thường. Tuy nguy hiểm nhưng Hình vẫn được đánh giá là khá an toàn.
Giai đoạn 3 • Quái: Giai đoạn cuối cùng, virus chiếm lĩnh toàn bộ cơ thể và biến đổi trở thành một con quái vật, lúc này có 99,9% người nhiễm virus đã mất đi lý trí. Đánh giá nguy hiểm, nghiêm cấm sử dụng phương pháp này.
Con Khổng Lồ gầm lên, nó đấm ngực thình thịch như một con khỉ đột đang giương oai, vơ lấy một chiếc xe tải rồi ném về phía H.
"1..."
H vung [ Muôn Hình Vạn Trạng ] lên và chém đôi chiếc xe tải đang bay tới chỉ bằng một nhát kiếm.
"2..."
Bằng tốc độ phi thường nhờ [ Giai Đoạn 1 ] H nhảy qua hai chân của con Khổng Lồ rồi vòng ra sau nó. Hai đường kiếm vung lên trúng đích vào gân gót chân.
"Gào!!!"
Con Khổng Lồ gầm lên đau đớn, nó ngã quỵ xuống, hai tay chống lên đất.
"4..."
Cùng lúc đó, bóng hình của H đạp lên mình con quái vật mượn lực nhảy lên, [ Muôn Hình Vạn Trạng ] biến đổi và kéo dài lưỡi kiếm ra.
"5..."
H xoay người đẹp mắt ngay trên không trung, lưỡi kiếm đen loé sáng. Một tiếng "xoẹt" vang lên, cái đầu của con Khổng Lồ rơi xuống cùng với máu đỏ tanh nồng.
H đáp xuống từ trên cao, anh vận dụng [ Niệm Lực ] làm nhẹ cơ thể nên chẳng bị vấn đề gì. [ Muôn Hình Vạn Trạng ] đã biến trở lại thành viên đá nhỏ. Thở ra một hơi, nói:
"Nhanh hơn dự tính tới 5 giây lận, xem ra mình vẫn đánh giá thấp mình quá rồi!"
Nhìn cảnh này Thư chỉ biết nhún vai:
"Mèo khen mèo dài đuôi!"
Còn những binh sĩ khác thì hô to tên H, đối với họ vị đại tướng này tuy thái độ có hơi thiếu nghiêm túc nhưng một khi đã vào việc thì chẳng thể chê vào đâu được.
...
Hai tuần sau khi đã thông cầu Tân An.
Nhìn những cây lúa gieo từ hạt giống mà H mang về lúc trước giờ đã chín vàng và nặng trĩu hạt, Thư dù rất muốn nhưng chẳng thể nào tin nỗi. Trên đời có loại giống lúa sinh trưởng nhanh tới như vậy à?
"Thế nào, anh đã lừa em bao giờ chưa?"
Chỉ chờ có thế, H chớp lấy thời cơ để lên mặt với vị thư ký.
H và Thư lúc này đều có chung một suy nghĩ, nếu có thể nhân rộng gieo trồng loại lúa này thì tương lai Bình Minh hội sẽ không còn người phải chịu đói nữa.
Hết chương 145.5