Chương 166: Hell Zorigtoi, Cụ Siêng Và The Emperor
_ _ _ _
Rạng sáng ngày hôm sau.
[ Giáp Biến Hình ] đã hoàn tất quá trình phát triển. Zorigtoi tỉnh lại từ trong cơn mơ, nó đã mơ về những ngày xưa kia cách đây hơn bảy trăm trước khi nó cùng với mẹ vẫn còn đang tự do tự tại ở thế giới cũ. Với Zorigtoi, đó là những trải nghiệm quý giá nhất trong cuộc đời của nó.
Zorigtoi hướng mắt sang phần mộ của Baildagch, khi thấy nấm đất bị xới tung còn hài cốt thì biến mất Zorigtoi đứng phắt dậy. Cơn giận khiến nó không nhận ra cơ thể mình đã thay đổi nhiều đến mức nào.
Bộ giáp kỵ sĩ màu xanh dương với hoạ tiết bạc đã biến thành màu đỏ với các đường sọc màu đen, các bộ phận cũng trở nên gai góc hơn.
Bộ giáp không phải thứ duy nhất thay đổi.
Giờ đây Zorigtoi đã không còn ra dáng con người nữa, nó cao đến 3 mét, phần thân dưới là thân ngựa với hai đôi chân lực lưỡng cứng cáp, thân trên có bốn cánh tay cứng hơn cả kim cương, phần đầu hay phần giáp mũ nay đã có thêm một chiếc sừng dài nữa nhìn hầm hố hơn trước rất nhiều.
Nếu coi Zorigtoi của ngày hôm qua là một kỵ sĩ đại diện cho ánh sáng thì bây giờ, Zorigtoi sẽ là một kỵ sĩ nhân mã trỗi dậy từ địa ngục tối tăm.
Cơn giận bộc phát, mọi cảm xúc được giải phóng ra bên ngoài kèm theo đó một nguồn sức mạnh tưởng chừng như vô hạn tuôn chảy trong cơ thể Zorigtoi. Nó không biết rằng hài cốt của mẹ mình đã hoà làm một với nó, Zorigtoi giờ đây hướng mọi hận thù của bản thân về phía loài người.
[ Giáp Biến Hình • Giải Phóng Xung Kích ]
Một cột sáng toả nhiệt cực lớn phóng thẳng lên bầu trời, xuyên qua các tầng mây đang che đi ánh nắng buổi sớm mai.
Hiện tượng này đã đánh động đến người dân biên giới hai nước Việt - Trung, không có gì bất ngờ khi những chiếc điện thoại thông minh phát huy tác dụng của nó, hàng trăm ngàn bức ảnh chụp cột sáng được thu vào máy và đưa lên mạng xã hội.
Những dòng trạng thái giật tít như: "Cột sáng bí ẩn xuất hiện trên núi"; "Thời đại linh khí khôi phục? Toàn dân tiến vào thời đại mới!; "Bí cảnh mở ra, đại lão xuất thế?" xuất hiện liên tục trên các nền tảng mạng xã hội hai nước và chẳng mấy chốc đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Hội Tarots dẫn đầu bởi The Emperor đã bắt đầu tiến sâu vào vùng rừng núi, theo sau là Strength và đồng bọn, cuối cùng là Knight Of Swords.
Kẻ nào kẻ nấy đều đeo trên mình những món trang bị công nghệ cao như bước ra từ game Cyberpunk.
Cả 7 người phi như bay trên các nhánh cây. Tốc độ phi thường nhờ thể chất Esper siêu phàm giúp tốc độ của chúng vượt trội hơn cả một chiếc xe địa hình phóng hết công suất.
Chúng đang hướng tới vị trí của Zorigtoi.
"Ngừng lại, các người là ai?"
Bất chợt có tiếng nói vọng ra từ một hướng, đó là một người kiểm lâm đã lớn tuổi, đi cùng ông ta còn có vài chú bộ đội thuộc một doanh trại ở khu vực gần đây. Khi nhận được lệnh phong toả họ đã chia ra bao vây vùng núi này.
Hội Tarots chẳng thèm đếm xỉa gì đến họ mà cứ phóng về phía trước, bỏ mặc những lời cảnh cáo của các chiến sĩ.
Một người khác lên tiếng:
"Đã có lệnh cấm người ra vào khu vực này ngày hôm qua, chúng tôi yêu cầu các người rời khỏi đây ngay lập tức!"
"Nếu không dừng lại, chúng tôi sẽ nổ s·ú·n·g. Nhắc lại...
Chưa kịp dứt câu đầu của người quân nhân đã bị một lực vô hình nghiền nát. Những người còn lại vẫn chưa kịp định thần thì cũng đã lần lượt ngã xuống trong tình trạng tương tự.
"Cút hết đi, lũ mọi không có ESP các ngươi thì chỉ nên trườn bò dưới chân ta thôi!"
The Emperor hét lên, gã g·i·ế·t tất cả những người có mặt bằng siêu năng lực của mình. Do cái mũ trùm che kín mặt nên chẳng ai thấy rõ biểu cảm của gã như thế nào.
The Emperor đối xử với người bình thường không có dị năng như những con s·ú·c· ·v·ậ·t, chẳng ai biết nguyên do gã làm thế là gì nhưng có vẻ trong mắt gã chỉ có Esper mới được xem là con người.
Sau khi g·i·ế·t người kiểm lâm và các chú bộ đội, The Emperor bỏ thi thể họ lại nằm trên đất mà chẳng thèm che giấu hay phi tang. Bởi việc này đồng nghĩa với hành động gây chiến, chính phủ sẽ không bao giờ bỏ qua cho bất cứ một hành động tráo trợn nào đến vậy.
Xem ra để hoàn thành nhiệm vụ, The Emperor đã không ngần ngại tiêu diệt mọi kẻ ngán đường. Miễn là đạt được mục đích, người vốn cẩn trọng như gã thậm chí còn để lộ hành tung của mình.
"Quả nhiên là sếp, ra tay hiểm độc thật!" Knight Of Swords nói.
The Emperor đáp, giọng pha chút đe doạ:
"Ta ghét cái giọng xu nịnh đó của ngươi nhất đây Knight, khôn hồn thì im miệng đi, đừng có khiến ta phải nổi nóng."
"Còn tao thì rất ghét bọn mày đó, quân phá hoại Ta-rốt!"
Một giọng nói già nua vang lên xuyên qua kẽ lá, tiếp sau đó là một tảng đá lớn từ trên trời lao xuống, nhắm thẳng về hướng hội Tarots.
Ầm
The Emperor phất tay, tảng đá lớn đang lao xuống như bị một lực vô hình tác động nghiền nát, tảng đá phát nổ biến thành từng mảnh rơi lả chả xuống đất.
"Bước ra đây đi, người Việt các ngươi chỉ giỏi núp lùm thôi à?"
Sau khi xử lý xong vật cản, The Emperor thu tay lại, lên tiếng. Giọng nói của gã lạnh lùng và đầy sát ý.
"Tao không biết làm sao mà chúng mày còn có cái gan đặt chân vào vùng rừng núi này, chuyện lần trước vẫn chưa rút kinh nghiệm hả?"
The Emperor: "Cái giọng điệu này.... Tuy đã khác nhưng ta vẫn có thể nhận ra. Ngươi là đứa nhóc năm xưa nhỉ?"
Một bóng người đứng trên cao bước ra, đó là cụ Siêng. Phía sau cụ là các già làng, riêng Rai và sư phụ Elf thì lại chẳng thấy đâu.
Cụ đã phục sẵn ở đây vì biết chắc chắn rằng The Emperor và đồng bọn sẽ vì Zorigtoi mà đến, điều mà cụ không ngờ đến là chúng dám g·i·ế·t người một cách trắng trợn như vậy.
The Emperor nói:
"Cũng đã mấy chục năm rồi nhỉ, không ngờ thằng nhóc khi ấy vẫn còn sống. Cứ tưởng ngươi đã xuống lỗ từ đời nào rồi chứ!?"
Cụ Siêng quát:
"Tao dễ gì c·h·ế·t được, phải sống mới còn thấy được cái mặt chúng mày. Bọn c·h·ó tàn sát dân tao, phen này tao phải bắt chúng mày trả đủ!"
Tiếng quát của cụ Siêng vang vọng khắp cả núi rừng, mở màn cho một cuộc chiến đẫm máu.
Hết chương 166