Chương 168: Cứu Người
_ _ _ _
Zorigtoi đã t·ấn c·ông vào biên giới Trung Quốc.
Cơn giận dữ đã khiến nó mất phương hướng và chọn t·ấn c·ông nơi gần và đông dân nhất, huyện Hà Khẩu, châu tự trị Hồng Hà, tỉnh Vân Nam.
Lúc này đang là buổi sáng sớm, người dân đang tấp nập chuẩn bị cho phiên chợ ngày hôm nay.
Người dân hai bên biên giới khi vừa nghe thấy tiếng động ầm trời như núi lở, chưa kịp hiểu chuyện gì thì Zorigtoi trong hình hài của một kỵ sĩ địa ngục đã xông qua cửa khẩu quốc tế Hà Khẩu.
Zorigtoi hí lên một tiếng đầy phẫn nộ, vó ngựa to lớn mang theo uy áp kinh người cày nát mọi khu vực nó đi qua, từ nhà cửa, xe cộ cho đến người dân.
"Không, cứu tôi..."
Một người đàn ông vận chuyển dưa hấu với tiếng la hét thất thanh bị vó ngựa dẫm nát trở thành một đống chất nhầy vương vãi trên đường.
Chẳng mấy chốc đã có hơn 300 n·gười c·hết và hàng trăm người khác b·ị t·hương nặng, một số bị những toà công trình đổ ập đè dưới đ·ống đ·ổ n·át không cách nào thoát ra được, họ càng dãy dụa thì chỉ càng phí sức.
Tiếng kêu cứu, la hét thất thanh vang lên khắp nơi, đến cả lũ người lúc nào cũng thủ sẵn điện thoại quay chụp mỗi khi có biến cũng đã vứt điện thoại bỏ chạy tán loạn.
Dân quân biên phòng cố gắng ổn định tình hình nhưng bất thành, mọi biện pháp đe doạ hay thậm chí là cả s·ú·n·g đ·ạ·n cũng chẳng thể ngăn được bước tiến của Zorigtoi. Mọi viên đ·ạ·n bắn tới v·a c·hạm với lớp giáp dày vỡ vụn ngay lập tức.
Mặc cho tiếng la hét thất thanh văng vẳng bên tai và làn mưa đ·ạ·n bay vèo vèo trước mặt, Zorigtoi nhỏm người dậy, hai chân trước dẫm mạnh xuống khiến mặt đất rung chuyển dữ dội.
"Đồ quái vật...!"
Người dân quân biên phòng nói câu cuối cùng trước giây phút bị dẫm nát dưới vó ngựa của Zorigtoi khi ông ta ngã xuống do rung chấn.
Zorigtoi chẳng mảy may quan tâm đến những xác c·hết dưới chân mình, điều duy nhất nó làm là càn quét mọi nơi mà nó đi qua miễn là nơi đó có con người.
Vào giây phút hỗn loạn ấy, có hai bóng người đã vượt qua dãy ngăn cách biên giới hai nước và đặt chân lên đất Trung Hoa.
Đó là Rai và vị sư phụ tộc Elf.
"Thật kinh khủng..."
Chứng kiến cảnh tượng c·hết chóc dã man Rai không nhịn được mà cất lên thành tiếng.
"Không có thời gian để đứng đó cảm thán đâu, chia ra giúp người đi. Cứu được bao nhiêu hay bấy nhiêu, càng chần chừ thì càng có thêm nhiều người nữa phải c·hết!"
Giọng nói của vị sư phụ Elf cất lên cắt ngang dòng suy tưởng của Rai. Đúng vậy, hiện giờ cứu người mới là việc quan trọng hơn hết thảy.
"Mẹ, mẹ ơi!"
Một cô bé tầm 9 10 tuổi quỳ bên cạnh một người phụ nữ, người phụ nữ ấy bị một mảng tường nứt ra đè xuống nửa thân dưới. Có lẽ là do cú dậm chân của Zorigtoi ban nãy.
Cô bé nước mắt nước mũi tèm nhem, đôi tay nhỏ bé nắm chặt mẹ mình, miệng hét lớn kêu cứu mong được giúp đỡ. Tuy nhiên, tình hình bây giờ đang cực kỳ hỗn loạn, cộng với tiếng la hét xung quanh quá lớn khiến lời kêu cứu của cô bé như hòn sỏi ném xuống mặt biển đầy sóng lớn, chẳng gây nên một chút sự chú ý nào.
Không chút chậm trễ, Rai triển khai ESP [ Thao Túng Điện Từ ] xuống chân của mình rồi vọt đến bên cạnh cô bé, mở miệng nói:
"Có sao không? Mẹ em không b·ị t·hương ở đâu chứ?"
Rai đã quên mất một điều, cô bé nói tiếng Trung, còn anh thì nói tiếng Việt, dẫn đến tình trạng "ông nói gà bà nói vịt".
Cô bé mặc dù không hiểu Rai đang nói gì cũng như từ đâu xuất hiện nhưng biết rằng đối phương có ý định giúp đỡ, cô bé nín khóc rồi gật gật đầu, chỉ vào mẹ mình.
Hiểu ý, Rai vội vàng cúi xuống kiểm tra tình trạng cho người phụ nữ. Bằng cách tiếp xúc trực tiếp với cơ thể, Rai có thể tiếp nhận thông tin từ dòng điện sinh học nhờ vậy mà phán đoán trạng thái cơ thể của người đó.
"Mạch điện khá ổn định, không có dấu hiệu giảm xuống chứng tỏ không có v·ết t·hương ngoài da hoặc có nhưng ít, hơi thở gấp gáp nhưng không nặng nề, nói chung không nguy hiểm tới tính mạng."
Khi đã nắm chắc được tình hình, Rai đứng dậy, dòng điện sinh học khuếch đại trong cơ thể rồi dần dần truyền vào đôi chân và đôi tay của anh, toàn bộ cơ bắp bị kích thích bởi dòng điện giúp tăng cường thể chất trong một khoảng thời gian ngắn.
Rai đưa tay đẩy mảng tường lên bằng sức mạnh phi thường, một tiếng "rầm" vang lên, người phụ nữ đã có thể đứng dậy được sau khi vật đè nén bị đẩy ra sau.
"Đưa mẹ nhóc tới nơi an toàn, và tuyệt đối đừng đến gần cái thứ đó, hiểu chưa?"
Dù nghe không hiểu gì nhưng cô bé vẫn gật đầu, rồi dìu mẹ mình đi.
Rai lại quay sang sư phụ Elf, nãy giờ anh cứu được một người thì ông ấy đã chữa trị cho những người b·ị t·hương bằng ma pháp [ Hồi Phục ].
Rai không lạ gì với phép thuật của ông ấy, anh biết ông không phải cư dân của thế giới này.
"Rồi, giờ thì..."
Rai bẻ bẻ các đốt tay, đôi mắt hướng về phía Zorigtoi ở xa kia vẫn đang thẳng tay tàn phá.
"Phải ngăn cái thứ to xác kia lại thôi nào!"
Hết chương 168