Trương Khôi bị Chương Tiếu Tiếu tát ngã lăn ra đất, nhưng hắn chỉ kêu đau một tiếng sau đó liền không hề dám nói một lời.
Hắn biết lúc này nếu Chương Tiếu Tiếu nổi giận ra tay g·iết hắn đối phương cũng sẽ không chịu trách phạt lớn gì, mà hắn thì xong rồi bởi vì tính mạng của hắn chỉ có một mà thôi.
“đang yên đang lành, tại sao hai người kia lại bắt tay nhau nhắm vào ngươi?
Đừng nói với ta là không hề có lí do gì, nếu không...hừ”.
Trương Khôi nghe vậy cả người run lên một cái, hắn cắn chặt răng, sau đó đem nghi ngờ của mình nói ra: “trước đây Dương Lãng từng tìm ta đề nghị kết minh, nhưng lúc đó Dương Lãng cùng Trình Mặc đang đấu rất hăng, ta không nhất thiết phải tham gia vào, như vậy chỉ làm cho sư tỉ cùng Trình chân truyền kết thù mà thôi.
Có thể tọa sơn quan hổ đấu không tốn chút sức nào, tài nguyên của chúng ta cũng không tổn hao gì, ta đương nhiên lựa chọn phương án tốt nhất.
Nhưng không ngờ Dương Lãng cùng Trình Mặc đánh một hồi hai người tưởng như đã phân thắng bại lại bí mật kết minh, ở phút cuối cùng đâm ta một đao, bởi vậy mới có sự việc như ngày hôm nay”.
Chương Tiếu Tiếu lông mày nhíu chặt: “thật sự? ngươi không che giấu gì?”.
“thật, ta sao dám lừa dối sư tỉ”.
Chương Tiếu Tiếu trầm ngâm suy nghĩ, một lát sau nói: “ngươi lựa chọn không sai, có điều...”.
Trương Khôi nghe vậy run lên, sư tỉ vẫn muốn trách tội hắn?
Không được, nhất định phải tìm cách lập công chuộc tội.
Hắn lập tức hiến kế nói: “sư tỉ, hay là chúng ta cũng học theo bọn hắn, đẩy ra một số lượng lớn người đại diện để đoạt về phần của chúng ta, đem tài nguyên của Tạp Dịch Phong chia thành 3 phần?”.
Chương Tiếu Tiếu hừ lạnh một tiếng: “ngu xuẩn, ngươi nghĩ bọn hắn sẽ để cho chúng ta làm việc này một cách dễ dàng sao?
Bọn hắn sẽ tìm cách gây sự, sau đó lần lượt xử lí từng người các ngươi.
Nếu như bọn hắn làm nhanh một chút, chỉ sợ các ngươi đoàn diệt sau đó ta mới có thể nhận được tin tức”.
Trương Khôi nghe vậy cả người lạnh buốt, hắn sợ nhất chính là tình huống này.
Nhưng hắn lúc này không thể không bày tỏ thái độ, đảm bảo mình vẫn còn có tác dụng để cho Chương Tiếu Tiếu sử dụng: “là ta ngu dốt.
Bất kể sư tỉ có đối sách gì, cho dù liều cả cái mạng này ta cũng quyết bảo vệ tài nguyên tu luyện của sư tỉ đến cùng”.
Chương Tiếu Tiếu nghe vậy thái độ hơi giãn ra: “ừm, tinh thần của ngươi rất đáng khen”.
Trương Khôi nghe vậy trong lòng âm thầm thở phào một hơi, sư tỉ lúc này hẳn là sẽ không nổi giận đập chết hắn nữa.
Chương Tiếu Tiếu nói: “sự việc này không đơn giản, ta muốn đi gặp Trình Mặc dò xét thái độ của hắn.
Ngươi trở về trước, tháng này xem như tạm thời chịu tổn thất một ít tài nguyên tu luyện đi”.
Trương Khôi nghe vậy như được đại xá, vội vàng cúi người: “vâng, sư tỉ”.
Chương Tiếu Tiếu rất nhanh liền tìm tới Trình Mặc.
Trình Mặc lúc này ngồi ở trên giường nhắm mắt như đang tu luyện, tuy tiếp khách nhưng thái độ rất lạnh nhạt.
“Chương sư muội, ngươi hôm nay đến đây có việc gì?”.
Chương Tiếu Tiếu hừ lạnh một tiếng: “sư huynh, không cần phải giả mù sa mưa.
Phương Như Ngọc chỉ là một đệ tử chân truyền mới nhập môn mà thôi, thực lực còn kém xa ta.
Liên thủ với nàng không bằng liên thủ với ta, chúng ta cùng nhau đá nàng ra khỏi Tạp Dịch Phong, tiếp tục phân chia tài nguyên như trước”.
Trình Mặc lạnh nhạt nói: “ai cũng không quan trọng nữa.
Ta đã sắp đột phá Trúc Cơ kì, chỉ thiếu một ít tài nguyên nữa mà thôi.
Chờ vài tháng ta sẽ rút khỏi Tạp Dịch Phong, trả Tạp Dịch Phong lại cho ngươi.
Đến lúc đó ngươi có thể đoạt được bao nhiêu tài nguyên của Tạp Dịch Phong đều xem bản lĩnh của ngươi”.
Chương Tiếu Tiếu nghe vậy lông mày nhíu lại, hai hàm răng cắn chặt.
Trình Mặc không muốn tiếp tục đấu đá lẫn nhau, hắn chỉ cần tài nguyên ổn định để chuẩn bị đột phá mà thôi.
Cho nên điều kiện của nàng hoàn toàn vô dụng.
Thái độ của Trình Mặc đã rất rõ ràng.
Nàng lúc này chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, chịu đựng mấy tháng vậy.
Lượng tài nguyên tu luyện đang nhiều đột nhiên bị co rút lại dữ dội như vậy khiến cho tâm tình của nàng không thể nào vui nổi.
Lúc này Dương Lãng Trình Mặc liên thủ nàng không cách nào đối phó Dương Lãng.
Hi vọng sau mấy tháng tên Dương Lãng kia không có tiến bộ gì, nếu không sự tình sẽ càng phức tạp.
Nàng cũng cần phải chuẩn bị thật kĩ càng, đảm bảo tiếp sau đó sẽ không thua trong cuộc chiến tranh giành tài nguyên với Dương Lãng mới được.
Chương Tiếu Tiếu rất nhanh liền rời đi, sự kiện này xem như tạm thời lắng xuống.
Dương Lãng cùng Trình Mặc đều nhận được đại lượng linh thạch, Túi trữ vật lập tức phồng lên trông thấy.
Nhưng Dương Lãng gần đây cũng không có nhu cầu mua sắm tiêu pha gì lắm, hắn lại học trận pháp tới cấp nhập môn, bởi vậy quyết định bế quan đập đá, đồng thời học trận pháp.
Không sai, là bế quan đập đá.
Người khác là bế quan tu luyện, nhưng thiên phú Dương Lãng nát như vậy tu luyện làm nhiều mà công ít.
Quá trình tu luyện của hắn chủ yếu vẫn là nhờ đập đá sau đó hít vào một lượng lớn linh lực xung kích đan điền, như vậy mới có thể tiến triển nhanh được.
Dương Lãng cũng thử nghiệm tự mình vận chuyển công pháp hấp thu Linh khí, nhưng tốc độ quả thật chậm đến hắn muốn khóc.
Hiệu quả cho dù nhỏ cũng là hiệu quả, hắn không hề chê bai, vừa đập đá vừa vận công tu luyện, tay thì cầm cơ sở trận pháp nghiên cứu, vô cùng bận rộn.
Thời gian cứ như vậy trôi qua vô cùng nhanh chóng, tu vi của Dương Lãng có tiến triển, tiến nhập Luyện Khí kì Nhất trọng hậu kì.
Trải qua thời gian dài nghiên cứu, cơ sở trận pháp của hắn cũng đã nhập môn.
Dương Lãng bây giờ ít nhất đã có chút kiến thức về trận pháp của thế giới này.
Hắn lúc này đã không dễ dàng đi nhầm vào một trận pháp cấp thấp nào đó, cho dù đi vào cũng sẽ không bị vây khốn đến chết, có cơ hội phá giải thoát ra.
Học xong trận pháp Dương Lãng cảm giác cả người sảng khoái, an tâm hơn không ít.
Bây giờ hắn cũng đã xem như có một chút xíu lực lượng để bảo vệ bản thân trong thế giới nguy hiểm này.
Dương Lãng ra khỏi phòng, tiến tới Bách Bảo Các.
Lần trước chiến đấu với Lý Húc, hắn thu được pháp y của Trình Mặc.
Đối với bộ pháp y này Dương Lãng không quá yêu thích, bởi vậy chuẩn bị bán đi, mua một bộ mới.
Rút kinh nghiệm xương máu của Tiên đế trọng sinh lưu, hắn đã không đẹp trai như vậy phải biết cách chăm chút cho vẻ bề ngoài.
Người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân.
Chỉ cần ăn mặc đẹp mắt, như vậy nhan trị có thể tăng lên rất nhiều, lại phối hợp với sức chiến đấu ở trên ‘chiến trường 4 chân’ mạnh mẽ, hắn sẽ không bị đạo lữ phản bội như vị Ngô Tăm đế 2 phút nào đó.
Hơn nữa mặc pháp y cũng khiến thân phận của hắn trở nên sang quý hơn không ít, tránh phải những tình huống bị rơi vào tình huống cẩu huyết như bị ‘mắt chó xem người thấp’ sau đó lại trang bức đánh mặt như mấy bộ tiểu thuyết đô thị.
Có thể ăn no mặc đẹp, hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ cùng phục vụ chất lượng tối ưu, tại sao lại phải giả vờ giả vịt làm người nghèo sau đó bị khinh thường, một bụng tràn đầy bực tức?
Đây rõ ràng là có tâm bệnh, run M chi hồn đang tác quái a.
Dương Lãng cũng tiện tay thua luôn một đôi linh ngoa, vừa có thể tăng tốc độ thi triển Thiên Ma Bộ của hắn vừa có thể bảo vệ chân hắn lúc chiến đấu.
Lúc từ Bách Bảo Các đi ra, tóc trên đầu Dương Lãng được búi cao lên, trên người đã mặc một bộ pháp y màu xanh nhạt, phần bụng được đai lưng hình số 8 nằm ngang buộc chặt, dưới chân là một đôi linh ngoa có viền vàng.
Tất cả phối hợp lại cùng một chỗ khiến cho khí chất của Dương Lãng đột nhiên tăng mạnh, trở nên sáng sủa đẹp trai lên một mảng lớn.
So với lúc trước khi hắn mặc bộ đồ cũ kĩ màu vàng của đệ tử tạp dịch quả thật khó mà nhận ra đây là cùng một người.
Dương Lãng nhìn quần áo mặc trên người, không nhịn được thở dài một tiếng: “khí chất này đã không hề kém đệ tử chân truyền, lại cố gắng kiếm vài miếng ngọc bội đeo lên làm trang điểm, cảnh giới tu vi lại cao một chút liền có thể so với một ít Thánh tử, Thiếu chủ của các đại tông môn.
Như Ngọc nhìn thấy bộ dạng này của ta chắc chắn sẽ ngạc nhiên đến mức không khép hai chân lại được a”.
༺ Đánh dấu truyện, nuôi béo rồi thịt nào ae. Tặng hoa đi nha༻
0