Ta Muốn Làm Ác Nhân
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6 cất giữ làm của riêng
Giọng nói của hắn đứt quãng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể c·h·ế·t bất đắc kì tử đồng dạng.
Mà lúc này, hắn hoàn toàn có cơ hội sở hữu nàng, bởi vì hắn là tu sĩ Ma đạo.
Bây giờ Dương Lãng đột nhiên hét to một tiếng lại cố gắng bảo vệ hai người khiến hắn nhớ lại đồng thờ tò mò.
Phương Như Ngọc không biết nên làm thế nào, nhìn trước ngó sau, cuối cùng chạy tới hỏi: “công tử, đa tạ ân cứu mạng.
Dương Lãng nghe vậy trong lòng thở dài, quả nhiên là thiếu nữ có tấm lòng nhân hậu, hiểu lễ nghĩa, hiền lương thục đức.
Mặt ngựa bạo phát toàn bộ đốc độ, một tay xách Dương Lãng, một tay bắt lấy tay nàng muốn đem châm cài tóc vứt ra, khống chế Phương Như Ngọc.
Phương Như Ngọc lúc này sắc mặt hoảng sợ lùi ra phía sau, bởi vì cổ mặt ngựa đang liên tục phún huyết.
Hắn vừa tới mục tiêu liền nhắm thẳng Dương Lãng, sau đó lại bị sự thông minh của đối phương làm kinh ngạc thu hút chú ý, cho nên đột nhiên đem hai người quên.
Mặt ngựa cảm giác lực lượng của mình trôi đi dữ dội, hắn vậy mà không thể đủ sức bóp c·h·ế·t Dương Lãng được nữa, tay đột nhiên rũ xuống.
Như trong lời đồn, bọn hắn sẽ bị đối phương bắt làm lô đỉnh, chịu hết khi nhục cuối cùng không chịu nổi khổ sở mà c·h·ế·t đi.
May mắn kế hoạch thành công.
Mặt ngựa cùng Phương Như Ngọc đều giật mình nhìn xuống, phát hiện Dương Lãng lúc này mặt máu me be bét vừa ôm lấy chân mặt ngựa, một bên thì thào: “Phương Như Ngọc cô nương, chạy mau, chạy mau...”.
Ha ha ha, trò vặt vãnh.
Sau đó mặt ngựa vô ý thức đưa tay sờ sờ cổ mình, hắn nhìn thấy máu.
Chắc chắn có cách để hắn có thể cứu chính mình.
Hắn lau đi máu me đầm đìa, cảm giác trước ngực cùng sau lưng nóng rát khó chịu, nhưng vẫn phải cố nén. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ thấy hắn vừa bắt được tay nàng, cơ thể Phương Như Ngọc căng cứng, vậy mà không hề buông tha.
Dương Lãng điên cuồng hô hấp, hắn suýt nữa nhịn không nổi để chờ đến cơ hội quý báu này.
Mặt ngựa đưa tay ra, hắn vồ một cái đem Dương Lãng bóp cổ giơ lên cao trước mặt mình.
Bảo vật, hắn muốn, hắn nhất định phải có được nàng.
Nói xong nàng liền xông ra ngoài, chạy trốn mất dạng, không biết là đi về đâu.
Xin buông tha cho ta đi”.
Dù sao cũng là c·h·ế·t, trước khi c·h·ế·t còn bị kẻ xấu xí như mặt ngựa bắt làm lô đỉnh dày vò cho sống không bằng c·h·ế·t, không bằng vì Dương Lãng làm một ít chuyện.
G·i·ế·t người cướp của đai lưng vàng.
Đúng, đem cả nhà của nàng g·i·ế·t sạch, như vậy liền đảm bảo không còn bất kì ai có thể biết được tin tức về nàng.
Là ai làm? Lúc nào? Sao hắn không nhận ra bất kì gió thổi cỏ lay, dấu hiệu của sự tập kích?
Lưỡi đao rút ra, máu tươi bắn càng mạnh.
Ác nhân như hắn chắc chắn sẽ sống được tới cuối phim, không thể c·hết ở thời điểm này được, đây chính là chân lí không thể thay đổi.
Lúc này, dưới chân hắn đột nhiên bị người ôm chặt.
Dương Lãng vội vàng nhìn sang thi thể của mặt ngựa, ánh mắt sáng lên, trở nên nóng rực.
Thị nữ Thúy nhi này, thật sự có tiềm năng làm Ma đạo tu sĩ a.
Sờ thi.
Bởi vì đập vào mắt hắn là một đôi mắt như ngậm xuân thủy, trong veo như nước, bên trong đang lộ ra vẻ sợ hãi khiếp nhược khiến hắn cảm giác hứng thú càng nồng đậm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mặt ngựa nghe vậy buồn cười.
Đáng tiếc...
Thúy nhi lúc này chợt hét lên: “đừng, xin đừng.
Thú vị, thật thú vị.
“phiền phức, cút sang một bên.
Mặt ngựa nhìn thấy hành động của Thúy Nhi, lại nhìn thấy Phương Như Ngọc đau đớn thần sắc, không nhịn được lại đắc chí cười to.
Bởi vì Dương Lãng là ăn mày, nàng trước đó vốn không có hứng thú hỏi hắn tên gì.
Mặt ngựa quay đầu nhìn lại, Dương Lãng nằm rạp trên đất ôm lấy chân hắn, đối với hai nữ quát to: “Thúy nhi, ngươi còn chờ cái gì, mau đem tiểu thư nhà ngươi chạy mau a”.
Người sở hữu một đôi mắt như thế này chắc chắn là một mĩ nhân.
Hắn đột nhiên xông tới, năm ngón tay vồ một cái, đem khăn che mặt của Phương Như Ngọc rút xuống.
Làn da trắng mềm non mịn không nhìn thấy một cái lỗ chân lông, mũi nhỏ thẳng tắp, đôi môi nhỏ chúm chím.
Mặt ngựa chân trái đứng vững, chân phải đột nhiên nhấc lên đạp xuống trên lưng của Dương Lãng.
Một người ăn mày không quen biết, chỉ vì nàng bố thí làm từ thiện cho đối phương một ít thức ăn, đối phương lại dám vì nàng liều cả mạng sống để nàng bỏ chạy.
Hi vọng ngươi có thể cùng ta trở về tửu quán, để tam cảm ơn ân cứu mạng của ngươi”.
Lại chạy lại kêu, có tin hay không ta sẽ ‘Tiền d·â·m hậu sát’ hai người các ngươi?”.
Đừng đùa, hắn thế nhưng là Ma đạo tu sĩ.
Chương 6 cất giữ làm của riêng
Mặt ngữa ngã ra đất, cả người giật giật mấy cái, ánh mắt lộ ra vẻ không cam lòng, sau đó nhanh chóng lành lạnh.
Hắn đang định dùng lực, đột nhiên một cái gì đó lóe lên một cái.
Cha ta là ông chủ của Hỉ Nhạc tửu quán, nhà có ít tiền có thể mời thầy thuốc chữa trị cho ngươi.
Nàng còn định gọi Dương Lãng một tiếng công tử vì bội phục sự anh dũng hi sinh của hắn, nhưng chợt phát hiện ra nàng quên chưa hỏi tên của Dương Lãng.
Nhưng mà hắn xem thường sự cảnh giác, tập trung cao độ của Phương Như Ngọc.
Oa ha ha ha, quá tốt rồi, hắn nhất định phải mang nàng cất giấu thật kĩ, một mình hưởng dụng.
Chỉ cần làm xong, hắn sẽ đánh ngất Phương Như Ngọc, sau đó xử lí Dương Lãng, lại đem toàn bộ quá trình trước đó suy nghĩ làm một lượt, Phương Như Ngọc từ đây sẽ thành đồ cất giấu quý báu của hắn.
Dương Lãng đột nhiên ngoi đầu lên, cố nén đau nhức quát to: “Phương cô nương, mau rời đi, ta giúp ngươi ngăn cản”.
Đối với nữ tử như hai nàng mà nói quả thật là ác mộng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thúy nhi cùng Phương Như Ngọc nghe vậy sắc mặt trắng bệch, lộ thần sắc tuyệt vọng.
Trong lòng đau đớn ê ẩm, Phương Như Ngọc không tự chủ được liếc về phía Dương Lãng.
Tên ăn mày này vì một bữa cơm chi ân của nàng mà dám liều mạng bảo vệ nàng, như vậy nàng cũng có thể vì hắn tranh thủ một cái cơ hội gì đó.
“mau thả hắn ra. Ngươi thả hắn, ta đi với ngươi”.
Hắn kéo một cái, cả người nàng liền bị kéo theo, châm cài tóc nhọn hoắt vẫn chờ chực đâm vào cổ nàng.
Hai tay của hắn cũng theo đó buông lòng ra, ánh mắt trợn trắng, sắp ngất đi.
===> Truyện mới chỉ cầu đánh dấu truyện với tặng hoa, ae giúp nào.
Lại so với Thúy nhi, Phương Như Ngọc chỉ cảm thấy một trận đắng chát. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng sẽ là vật phẩm chuyên dụng của hắn.
Ngươi bị thương có nặng lắm không?
Mặt ngựa mộng bức, hắn bị người cắt cổ?
Xong đời, bọn hắn rơi vào tay Ma đạo tu sĩ.
Tiểu thư chúng ta xinh đẹp như vậy mới xứng với tiên gia, ta chỉ là một con thị nữ xấu xí vô dụng mà thôi.
“ngươi...muốn c·h·ế·t”.
Hắn quay đầu lại nhìn, lúc này mặt ngựa cũng ngơ ngẩn cả người.
Lúc hoạn nạn nàng mới nhận ra, thì ra thị nữ của mình lại có lúc dám đem người quan tâm nàng hết lòng như mình làm vật hi sinh để bảo toàn chính nàng.
Phực.
Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, trong sự khống chế của hắn.
Đang đắc ý cười to, đột nhiên dưới chân hắn lại bị ôm lấy.
Ma đạo tu sĩ lừa gạt phản bội đâm sau lưng cũng không gì hơn cái này đi?
Đeo khăn che mặt? (đọc tại Qidian-VP.com)
Lại bổ một đao, mặt ngựa hai mắt trợn trừng, lúc này hắn mới nhận ra, cây đao này chính là của một người đang bị hắn tưởng là sắp c·h·ế·t nắm trên tay.
Mặt ngựa đang định đi tới xử lí Dương Lãng đột nhiên lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có 2 nữ nhân đang đứng xem.
Một cái nữ tử phàm nhân yếu đuối trói gà không chặt lấy cái c·h·ế·t đe dọa hắn liền sẽ phải buông tay?
Mặt ngựa lần nữa ngẩn người, bởi vì dưới khăn che mặt là một khuôn mặt xinh đẹp hoàn mĩ không chút tì vết.
Phương Như Ngọc bị Thúy Nhi lôi kéo chạy ra được mấy bước, mặt ngựa lúc này thân hình tăng tốc, đột nhiên chặn trước mặt hai người.
May mắn nàng chỉ là phàm nhân, nếu nàng là tu sĩ, một kẻ xấu xí như hắn có nằm mơ ba đời cũng không có cách nào chạm được một cái móng vuốt đến nàng.
Mặt ngựa động tác trên tay hơi thả lỏng, hắn hừ lạnh một tiếng: “ngươi...”.
Lúc này nàng không biết từ đâu rút ra một cây châm cài tóc giơ lên trên cổ, chỉ cần mặt ngựa ra tay nàng liền sẽ động thủ.
Thúy như bừng tỉnh, nàng vội vàng lôi kéo Phương Như Ngọc: “tiểu thư đi mau, đừng phụ ý tốt của ...hắn”.
Phương cô nương trong miệng Dương Lãng rốt cuộc là ai, vì cái gì để hắn liều mạng cũng phải bảo vệ nàng như vậy?
Cái này...nếu như không tính tu vi, nàng so với Chu sư tỷ mà Trương sư huynh đang theo đuổi còn đẹp gấp trăm lần.
“ngươi, nữ nhân đáng c·h·ế·t này buông tay cho ta”.
“hắc hắc hắc, còn muốn chạy.
Chờ ta xử lí xong nàng sẽ xử lí ngươi”.
Trò đùa, đây là một cái oán hồn có sức chiến đấu bằng cả trăm cái Linh hồn khác cùng cấp, hắn mất công chờ đợi một tháng sau đó tìm tới sao có thể vì một câu nói của nàng mà bỏ qua.
Hộc hộc hộc...
Phương Như Ngọc đang sợ hãi lại bị Thúy nhi đẩy ra phía trước sắc mặt trở nên kinh ngạc, hai mắt trợn to nhìn về thị nữ tâm phúc cùng mình lớn lên.
Bành.
Dương Lãng cảm giác mình như vừa bị một cái chùy nặng 50kg đập vào người, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, lỗ mũi cũng chảy ra máu cam, thoạt nhìn vô cùng thê thảm, giống như hắn sắp c·h·ế·t đồng dạng.
Mặt ngựa cảm giác một trận lửa nóng, phía dưới bắt đầu rục rịch.
Thị nữ Thúy nhi nhìn thấy cảnh này đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm thiết: “g·i·ế·t người rồi, g·i·ế·t người rồi”.
Phương Như Ngọc đột nhiên quát lên: “dừng tay, nếu ngươi g·i·ế·t hắn ta nhất định sẽ tự sát, đến lúc đó ngươi đừng hòng có được ta”.
Hắn muốn g·i·ế·t c·h·ế·t tên ăn mày 2 lần phá hỏng nhã hứng của hắn.
Phương Như Ngọc trong lòng cảm động, vì một bữa cơm chi ân, đáng làm như vậy sao?
Nói xong liền lung la lung lay ‘cố gắng’ ngồi dậy, nhưng thân hình lảo đà lảo đảo hiển nhiên bị thương quá nặng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.