Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 105: Ký ức buồn, Ngài giám đốc bắt đầu online
Căn nhà mà bố mẹ Bảo vất vả tích góp, chuẩn bị kỹ càng để sẵn sàng tổ chức tân gia, đã trở thành một nơi trống trải đầy ký ức đau thương sau tai nạn định mệnh. Tai nạn cướp đi mạng sống của bố mẹ Bảo chỉ vài ngày trước khi họ kịp chuyển về nhà mới.
Hai đời rồi hắn đều không có người thân ruột thịt bên cạnh, nhưng lần này ít ra còn biết được gương mặt của họ qua những bức ảnh và ký ức hiện hữu trong trái tim này.
Trên tường còn treo những bức tranh tươi sáng của một gia đình từng đầy ắp hy vọng và niềm vui.
Nhưng cậu bé không để ông mình khiêm tốn lâu:
Chương 105: Ký ức buồn, Ngài giám đốc bắt đầu online
Khi anh Phong bước ra, căn nhà trở nên tĩnh lặng. Bảo vẫn đứng giữa phòng khách, nhìn quanh không gian vắng vẻ, trống trải. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Có ngay, từ từ rồi vào. Núp lùm đi, đợi ông lên rồi combat."
"Sếp à, tôi ra xe chờ. Khi nào xong việc sếp ra nhé."
Cậu bé thấy ông mình không di chuyển, vội thúc tay vào, nhưng rồi cũng ngẩng lên và nhận ra Bảo đứng bên kia hàng rào. Nhưng thay vì sợ hãi, cậu bé hét lên phấn khích:
Ông lão xua tay khiêm tốn:
Bức ảnh vẫn rõ nét, nhưng sự hiện diện của những người trong đó đã phai mờ theo năm tháng. Bảo khẽ sờ lên bức ảnh, ánh mắt dần trở nên nặng trĩu. Tất cả người trong ảnh, ngoại trừ hắn, đã không còn trên cõi đời này.
"Ông, nhanh lên, bọn nó đang ăn rồng kìa!"
Cảnh tượng trở ngượng ngùng, khiến không khí tang thương của Bảo đang bao trùm bỗng chốc bị phá vỡ bởi những tiếng cười, tiếng hô hào hứng của đứa trẻ hàng xóm.
Bảo chỉ gật nhẹ, còn anh Phong bước ra ngoài với vẻ mặt trầm ngâm. Anh không khỏi nhớ lại những ngày xưa cũ, khi còn là một đứa trẻ chạy theo bố của Bảo, người đàn ông mà anh từng coi như một người anh lớn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bảo nghe xong, mắt bỗng sáng rực lên, một ý tưởng lóe ra trong đầu. Ngài giám đốc bắt đầu online, ngả người ra sau, nhìn ông lão từ đầu đến chân như đang xem xét một "ngôi sao tiềm năng cho việc tiêu tiền thua lỗ".
Cậu bé vừa nãy đã xin chụp mấy kiểu ảnh với Bảo, trong đầu tưởng tượng cảnh ngày mai đến lớp sẽ được khoe với đám bạn, chắc chắn sẽ "oách" lắm.
Bất giác, từ phía hàng rào bên cạnh, một cảnh tượng làm Bảo chững lại. Hai ông cháu nhà hàng xóm đang ngồi trên bộ bàn ghế đá, cùng nhau chơi game trên điện thoại. Giọng cậu bé vang lên hối hả:
Trên bộ bàn ghế đá trong sân nhà hàng xóm, Bảo ngồi cùng hai ông cháu, ly trà nóng tỏa hương thơm nhẹ nhàng. Ông lão vừa rót trà vừa mời Bảo, trong khi cậu bé hàng xóm không ngừng hí hửng vì có một "tư bản siêu ngầu" ngồi tại nhà mình.
Bảo nhìn cảnh tượng đó, nụ cười bất giác nở trên môi. Thật hiếm có những người lớn tuổi chơi game cùng cháu mình một cách vui vẻ và thoải mái đến vậy. Hình ảnh hai ông cháu làm anh nhớ về ông nội mình lúc còn sống.
Ông cụ, mặc dù có tuổi nhưng trông khỏe mạnh và rất có tinh thần, thao tác vẫn rất điêu luyện: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ông em chơi đỉnh lắm! Cả giới trẻ còn không bằng! Ông lập cả một hội u60, u70 để chơi game cơ mà! Mỗi lần các ông lập đội, đánh cho đối thủ không còn manh giáp, nếu đi thi đấu chuyên nghiệp chắc chắn sẽ ẵm giải."
"Ông, di chuyển đi, không Omen nó đang đến kìa!"
Hai người đã cùng lớn lên trong khu tập thể cũ, từng chơi đùa, nghịch ngợm khắp xóm, từ bắn bi, nghịch đất đến bắt cua, bắt cá. Ngày bố mẹ Bảo cưới nhau, anh Phong cũng có mặt, khi ấy là một trong nhóm thiếu niên nhảy múa, phá phách đám cưới.
Nghe xong, Bảo xem qua thấy không vấn đề gì liền gật đầu, cầm bút ký tên vào hợp đồng rồi đưa chìa khóa phụ cho nhân viên môi giới.
"Ơ, cậu nhìn tôi làm gì vậy? Không lẽ… này tôi đây tuy có chút đẹp lão nhưng cậu đừng có ý đồ gì với tôi đâu đấy"
“Nếu anh đồng ý, chúng ta có thể ký hợp đồng nguyên tắc, các điều khoản về phí môi giới và thủ tục đều được ghi rõ ở đây.”
“Căn nhà này hiện trạng rất tốt, lại trong khu đô thị biệt lập có bảo an, sẽ có giá cho thuê khoảng 20-25 triệu/tháng. Đơn vị chúng tôi sẽ cố gắng tìm người thuê phù hợp, ưu tiên cho cá nhân hoặc hộ gia đình, chứ không cho thuê làm kinh doanh hay kho hàng.”
Căn nhà rộng khoảng 112m², với 3 tầng rưỡi, đồ đạc phủ kín bởi những lớp khăn chống bụi, từng lớp vải trắng như những tấm lụa tang thương. Không khí trong nhà mang một cảm giác u ám, tĩnh mịch, như thể không có dấu hiệu của sự sống trong suốt nhiều năm qua. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông lão ngồi bên cạnh, vừa nhấp ngụm trà vừa quan sát cậu thanh niên. Ông không khỏi ngạc nhiên khi cháu trai mình lại sùng bái và khen ngợi cậu thanh niên này như thế.
"Thôi nào, già rồi thi thố gì nữa. Mấy cái trò này là dành cho tụi trẻ thôi."
Cả Bảo lẫn ông cụ đều giật mình trước tiếng hét. Bảo xấu hổ cười trừ, tự trách mình vì đã lén lút đứng nhìn nhà người ta. Ông lão vẫn chưa hết ngỡ ngàng, lẩm bẩm trong đầu: "Tư bản? Tư bản là cái gì...?"
"À đâu có, chơi với cháu trai cho vui thôi mà."
Đang chăm chú theo dõi, ông cụ vô tình liếc mắt qua hàng rào và nhìn thấy Bảo đang thất thần nhìn sang đây. Ông giật mình như nhìn thấy ma, không tin vào mắt mình khi thấy có người ở ngôi nhà bỏ hoang bên cạnh đã nhiều năm này.
Bảo chậm rãi bước lên các tầng, từng bước chân vang vọng trong không gian trống trải. Anh dừng lại trước một căn phòng mà bố mẹ từng dành sẵn cho cậu con trai tuổi mới lớn, mọi thứ đều được chuẩn bị chu đáo.
Bảo bước vào một căn phòng ngủ khác, nơi anh kéo nhẹ tấm khăn phủ bụi khỏi chiếc tủ gỗ cũ. Trước mắt anh là một bức ảnh gia đình 5 người: bố mẹ, ông bà nội và một cậu thiếu niên đang lớn.
Trong một căn liền kề tại khu đô thị phía Bắc thành phố, Bảo đứng cùng một người đàn ông đang giải thích tỉ mỉ về việc cho thuê ngôi nhà.
Ông lão nghe cháu tâng bốc mình thì không khỏi phổng mũi. Cười mỉm nhưng vẻ mặt ông có chút tự hào:
Nhìn thấy Bảo ngẩn ngơ, ánh mắt như đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, anh Phong hiểu ngay cảm giác trong lòng cậu nhóc này. Anh nhẹ nhàng lên tiếng, giọng pha chút cảm thông:
Đi xuống sân, Bảo ngước lên nhìn ngôi nhà một lần nữa. Mái ngói xám, những ô cửa sổ đóng kín, sân vườn đầy lá rụng... tất cả như đang khắc họa một quá khứ đau thương bị bỏ lại.
"Ông dẻo dai thật đấy. Môn e-sport dành cho giới trẻ mà ông chơi cùng cháu thế này, cháu phục luôn."
Sau sự việc, bà nội cũng không dám cùng Bảo chuyển vào đây, coi căn nhà là "không may mắn." Bảo lặng người trước những ký ức, rồi chầm chậm khóa cửa, bước ra ngoài. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vậy mà giờ đây, cậu bé ấy đã lớn, không những quay trở lại, mà còn trở thành người nổi tiếng trên mạng.
(Tác giả: Đa tạ bằng hữu hkoii đã khích lệ 10.000 khoai. Chúc bằng hữu cùng gia đình sức khỏe, gặp nhiều may mắn)
Bảo hít sâu, cảm xúc dâng trào, nhớ lại khoảng thời gian mất mát đó. Căn nhà này đáng lẽ sẽ là tổ ấm của gia đình, nhưng giờ đây chỉ còn lại những mảnh ký ức vỡ vụn.
Ông lão thấy Bảo nhìn mình chăm chú thì nhíu mày, ngập ngừng hỏi:
Nghe lời cháu kể về "tư bản hot nhất mạng xã hội" ông lão nhớ lại câu chuyện xưa về ngôi nhà bên cạnh. Hồi đó, cư dân trong khu đô thị đều bàn tán về việc gia đình ấy gặp tai nạn trước khi kịp dọn vào ở, để lại một cậu con trai đang học cấp 3.
Người môi giới rời đi, để lại không gian im lặng với chỉ mình Bảo và anh Phong lái xe.
…
Nhờ sự hoạt bát của cậu bé, cả ba nhanh chóng nói chuyện vui vẻ. Bảo nhìn ông lão, cười khen:
Bây giờ nhìn lại, tất cả đều đã thay đổi quá nhiều. Bố mẹ Bảo đã ra đi, anh Phong cũng đã có gia đình nhỏ của mình, giờ chỉ còn lại con trai của hai người đó ở đây với những ký ức buồn.
"A! Tư bản hot nhất mạng xã hội! Sao anh lại ở đây? Em thấy anh ngầu lắm! Cho em xin kiểu ảnh được không?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.