Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 110: Sếp béo: “Nhân sinh đúng là vô vọng…”
"Nhìn thì đẹp... nhưng tôi vẫn muốn quay về làm việc hơn."
"OK, OK, há há há há…!"
"Không tệ, không tệ chút nào..."
Cả đoàn ngồi xuống bàn, mùi thơm của canh chua bốc lên nức mũi, hương vị cá linh béo ngậy hòa cùng rau bông điên điển. Bảo nhấm nháp miếng canh chua đầu tiên, mắt hắn mở to:
Còn Vy Vy thì như cá gặp nước, vừa ăn vừa không ngừng giới thiệu về từng món ăn:
"Vâng, đúng rồi mẹ, con, anh Bảo, anh Thành và chị Dương... bốn người ạ. Đúng rồi, là ảnh đó, anh trai guộc thất lạc của con cũng về, hi hi. Nhắn Ba nhớ chuẩn bị vừa vừa rượu thôi nhé, tụi con về chơi thăm thú, không phải nhậu nhẹt đâu..."
Ngài giám đốc lẫm liệt, lấy danh nghĩa công ty đi công tác, quay vlog Vy Vy trở về quê hương, tiện thể thăm gia đình nhân viên ưu tú xuất sắc khiến Vy Vy vui đến mức cười tít cả mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 110: Sếp béo: “Nhân sinh đúng là vô vọng…”
Cả đoàn no nê, tiếp tục cuộc hành trình về An Xuyên. Khoảng một giờ sau khi đi qua thành phố, chiếc xe tiến gần tới vùng rừng ngập mặn, hai bên là kênh rạch chằng chịt.
Tùng nghe xong mà ngỡ ngàng, câu cuối là cái gì vậy? Nhưng khi nghe tới việc được mời làm quản lý, hắn bắt đầu suy nghĩ.
"Vâng, tôi học điều dưỡng đa khoa, vừa tốt nghiệp năm ngoái. Nếu tôi không đi làm đúng ngành thì sẽ mai một tay nghề mất."
"Quả thật, không giống những gì mình tưởng tượng, ngon hơn rất nhiều!"
Thành thì chỉ lầm bầm:
Lời nói của Tùng đầy sự tiếc nuối và quyết tâm, như thể hắn đã suy nghĩ kỹ lưỡng về việc rời xa đam mê. Bảo hơi ngạc nhiên, nhưng không trả lời ngay mà hỏi:
Dương, cô trợ lý đi cùng đoàn, ban đầu còn dè chừng mùi mắm, nhưng khi ăn thử miếng đầu tiên, cô gật gù:
"Mang loại trà ngon nhất ra đây! Cái này phải để mời thần tài Mr. Bảo đây mới được!"
Không được, lần này nhất định phải về báo cáo, cho bên Minh Bảo media vài cái ưu đãi hay skin hữu hạn trong game mới được. Đại diện của Garena thầm nghĩ.
Ở góc phòng, Tiến Tùng, một trong những tuyển thủ cuối cùng của đội ngồi đó, buồn bực nhìn cảnh tượng trước mắt.
“Thật ra, tôi chỉ là một game thủ yếu kém, mới tham gia thi đấu chuyên nghiệp được một mùa giải. Tôi biết anh bỏ ra nhiều tiền như vậy, chắc hẳn rất tâm huyết.” (đọc tại Qidian-VP.com)
"Cô ơi, cho con canh chua cá linh, cá lóc kho tộ, với cả lẩu mắn nữa nhé. À, nhớ thêm đĩa tôm càng xanh rang muối cho tụi con nhen!"
Bảo khẽ giật mình, giờ mới nhận ra rằng đội này vẫn còn một người. Ngài giám đốc thầm nghĩ, chắc Tùng tới để tâng bốc hay thề thốt gì đó. Nhưng bất ngờ thay, Tùng lại nói:
Dù Tùng và đồng đội sẽ được trích một khoản nhỏ từ thương vụ chuyển nhượng, nhưng hắn vẫn không vui. Tùng thở dài đứng dậy bước tới chỗ Bảo, cất tiếng chào:
Vy Vy vội vàng chỉ tay:
Cô nàng không ngừng vui vẻ ríu rít, thao thao bất tuyệt về vùng đất An Xuyên, vùng cực nam tổ quốc - nơi cô sinh ra và lớn lên, cách Sài Thành gần 400km. Chuyến đi sẽ mất khoảng 7 giờ đồng hồ.
Trước đó, khi công việc tại Đại học MIB vừa hoàn thành, Thành đã đề xuất nhanh chóng quay về Hà Đô để xử lý nốt đống việc tồn đọng. Nhưng Bảo thì khác, hắn chỉ cười, quay sang Thành, như thể nói:
Bảo gật gù, ánh mắt hắn dường như dịu đi, như cảm nhận được sự yên bình của vùng quê này, đối lập hoàn toàn với guồng quay hối hả ở thành phố.
Lâu lâu có một vài căn nhà nhỏ nép mình bên bờ sông, bên cạnh là những chiếc xuồng bé chở đầy trái cây.
"Ừ, tao đây cố tình muốn kéo dài công việc đấy. Có ý kiến gì không? Tao là giám đốc, hahaha!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Phía Đại học MIB giờ đây đã như mở cờ trong bụng. Tay phó hiệu trưởng cười đến mức... như bố đẻ em bé, nhanh chóng sai nhân viên đổ hết trà cũ đi và lấy ra loại trà thượng hạng đã giấu kín bao lâu nay:
Không thấy họ bỏ ra 2,5 tỷ không chớp mắt mua một xác không về chơi đùa à. Kiểm tra cái *beep* đến lúc đó đến dạo chơi tạo quan hệ với công ty này để tạo nền tảng hợp tác sâu hơn là được rồi.
"Xin chào anh, tôi là Tùng, nickname MIB_Tuluku, thành viên cuối cùng còn lại của đội tuyển."
Bên Minh Bảo media sẽ có khoảng 2 tuần để chuẩn bị cơ sở vật chất mới, tuyển thủ, logo và tên đội mới để Garena xem xét trước khi chính thức được công bố tư cách tham dự Đấu trường danh vọng mùa đông.
Trong khi đó, đội ngũ Garena đã nhanh chóng bắt tay vào các thủ tục pháp lý, bàn giao quyền sở hữu đội và hợp đồng tuyển thủ. Cơ sở vật chất thì... không có gì vì trường Đại học luôn tận dụng những gì sẵn có.
Đam mê trong hắn bừng tỉnh, và có vẻ như đây là cơ hội để tiếp tục sống với niềm đam mê ở một vai trò khác.
Tùng hơi bất ngờ, nhưng vẫn đáp:
Mọi việc xong xuôi, cả đoàn đứng lên chụp ảnh kỷ niệm. Phó hiệu trưởng lại một lần nữa rối rít bắt tay Bảo, lắc qua lắc lại đầy phấn khích:
“Nhưng tôi tự nhận thấy mình không đủ khả năng, nên xin phép được giải nghệ và không tham gia vào đội mới nữa. Tôi muốn quay lại với đời sống thường nhật, làm đúng chuyên ngành đã được học tập của mình.”
Bảo khẽ cười, cảnh tượng này thật khác hẳn với Hà Đô, nơi thành phố luôn ồn ào với xe cộ và các tòa nhà cao tầng.
Bảo ngó ra cửa kính, thấy những ngôi nhà nhỏ, những cây đước và mắm bám rễ sâu vào lòng đất ngập mặn, khung cảnh thật yên bình và mộc mạc.
Tiệp Bọ tức tối ra mặt, các bên khác đều ngỡ ngàng rồi ra về. Còn đội ngũ Garena ở đó mộng bức như những chú nai vàng ngơ ngác.
Về việc này, đại diện của Garena chỉ nói cho có thủ tục, chứ nghi ngờ năng lực của tay "tư bản hot nhất mạng xã hội" và Minh Bảo media, điên rồi sao.
"Ồ, ngon thật! Vị chua vừa phải, cá thì tươi, đây là hương vị miền Tây sao!"
Xe đi được hơn nửa chặng đường thì dừng lại tại một quán cơm ven đường. Vy Vy hào hứng chọn món:
"Tôi thấy anh vẫn còn đam mê đấy, khó mà buông bỏ được đúng không? Thế này đi, đội tuyển mới của tôi đang thiếu quản lý. Anh có kinh nghiệm thi đấu, tham dự Đấu Trường Danh Vọng rồi, vậy anh ở lại làm quản lý đi. Mà biết đâu cái chuyên ngành điều dưỡng của anh lại có đất diễn trong đội cũng nên!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Tùng cúi đầu cảm ơn, ánh mắt lóe lên tia hy vọng, đầy sự cân nhắc.
"Nhân sinh đúng là vô vọng, công việc ở Hà Đô thì đầy ắp mà thằng bạn thân kiêm giám đốc này còn kéo mình đi chơi... Thật là!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Thành đứng bên cạnh, gương mặt nhăn nhó, cảm thấy như đang nhìn thấy phiên bản già nua của chính mình. Sếp béo lẩm bẩm trong bụng: "Lão này sao lại cosplay mình thế này?"
Cũng phải, hơn nửa năm nay Vy Vy chưa về thăm ba mẹ. Cô nàng chỉ muốn khoe với mọi người những thứ đặc sắc nhất của quê hương mình.
Trên chiếc xe bảy chỗ đang băng qua con đường thẳng tắp, Vy Vy cười tít mắt, tai áp chặt vào điện thoại, giọng đầy phấn khích:
Thành thở dài, còn Vy Vy thì hào hứng đề nghị cả đoàn về quê cô chơi và Bảo thì không ngần ngại mà giơ cả hai tay đồng ý ngay.
Ở hàng ghế cuối cùng, ngài phó giám đốc Đặng Hữu Thành, ngồi bành trướng ngửa đầu vào ghế, mặt mày như thể đang chán đời:
Buổi thương thảo về suất thi đấu tại Đấu Trường Danh Vọng mùa đông cuối cùng cũng kết thúc, với Minh Bảo Media giành phần thắng tuyệt đối nhờ sức mạnh tài chính.
Bảo thoáng tiếc nuối: "Lại không được tiêu thêm tiền rồi…"
"Cá linh mùa nước nổi ngon lắm đó anh Bảo, anh Thành! Còn món này, lẩu mắm – món đặc trưng miền Tây nè. Chị Dương ăn thử đi!"
Hai bên đường, những cánh đồng bát ngát trải dài, những con rạch nhỏ lấp lánh nước, và những hàng dừa cao vút phủ xanh cả tầm mắt.
Bảo cảm thấy đầu óc như muốn ong ong trước đống thông tin Vy Vy rót vào tai hắn, nhưng nhìn vẻ mặt phấn khích của cô, hắn chẳng nỡ cắt ngang.
Bảo ngồi cạnh Vy Vy, một tay chống cằm, mắt dõi ra ngoài cửa xe, nhìn cảnh vật đang lướt qua.
"Anh cũng là sinh viên trường này à? Chuyên ngành gì vậy?"
"Kìa kìa, gần tới nhà em rồi! Anh Bảo, anh Thành, đây là ấp nơi em lớn lên. Mọi người thấy sao? Đẹp không?"
Chiếc xe lăn bánh qua những con đường nhỏ dẫn vào ấp, phía trước là ngôi nhà của ba mẹ Vy Vy, với hàng dừa cao bao quanh và vườn cây ăn trái trĩu quả. Cảm giác như mọi thứ ở đây đều chậm lại, tĩnh lặng và trong lành.
Thành thì ngồi thở dài nhưng vẫn không cưỡng lại được. Hắn lấy đũa gắp miếng cá lóc kho tộ, mắt nhắm lại thưởng thức hương vị mặn mà:
…
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.