Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 122: Anh có thể thêm bạn em không?
“Bố mẹ bảo em mang ít ngô luộc lên cho anh.”
Bảo đang cầm một cây guitar vừa đánh đàn, vừa cất lên giọng hát: (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng cũng có vài người có phần khó chịu khi nghe tin Ly biết anh Tư Bản. Mấy đứa đó nhờ Ly dẫn đi gặp, nhưng Ly từ chối nên hay nói xấu cô bốc phét, dù vậy Ly cũng chẳng bận lòng cho lắm.
“Hứ, hơn người ta có 5 tuổi mà nghĩ mình già đời lắm, sau có bố mẹ em ở đấy em mới gọi chú thôi, chứ bình thường gọi vậy ngượng mồm lắm.”
Gần đây, cũng có cái chị game thủ Hanni nào đấy thường xuyên bị gán ghép với Bảo, khiến Ly mỗi lần đọc tin tức cảm thấy rất khó hiểu, có chút buồn bực.
Ly nghe vậy mắt có chút sáng lên, ngay lập tức nhanh nhảu nhận lấy nhiệm vụ: (đọc tại Qidian-VP.com)
Bầu trời về đêm tại khu tập thể hóa chất cũ hôm nay thật tĩnh lặng, không khí mùa thu nhẹ nhàng với những giọt mưa phùn lất phất, như một bản nhạc giao hưởng mời gọi đợt gió mùa đầu tiên của năm.
Ngoài lúc trừ tiền hố người ra có phải nói là rất đỉnh cấp. Trong nháy mắt, hắn đã có được rất nhiều các kỹ năng nghệ thuật ở mức độ sơ đẳng, trong đó có cả đàn và hát.
“Đưa xong về luôn nhé, đừng làm phiền các chú nghỉ ngơi.”
Ly vâng vâng dạ dạ rồi phấn khởi bê đĩa ngô lên tầng. Khi đến gần căn phòng của Bảo và Thành, bỗng nghe văng vẳng tiếng hát nho nhỏ. Cô tiến tới, chưa bước vào nhưng nhìn thấy Bảo qua ô cửa sổ.
“Anh còn ngồi ăn à? Luộc nhiều vậy, không biết đường mà sang cho hai sếp ở trên tầng đi!”
Bên ngoài, cơn mưa nhẹ nhàng rơi như những giọt ngọc, làm cho không gian xung quanh trở nên mờ ảo.
Bảo nhìn thằng béo đang ủi ủi gặm bắp ngô cười cười rồi nói:
Ly ngồi trên bàn học, vừa hoàn thành bài tập của mình, vươn vai một cái rồi quay trái, quay phải để xua đi cơn mỏi mệt.
Bảo mở cửa nhìn cô bé. Trong bộ đồ ở nhà, Ly mặc chiếc áo phông giản dị, quần ống xuông cạp chun thoải mái, còn đi đôi dép xốp con gấu màu hồng rất dễ thương. Bảo có chút trêu chọc:
Lúc này, ngài phó giám đốc cũng nặng nề từ phòng tắm đi ra đã tia ngay được đĩa ngô luộc.
Anh Phong nhìn con gái, nở một nụ cười hiền lành. Không hổ là áo bông nhỏ của bố, biết thương bố vất vả.
Đầu Bảo nhìn Ly đầy dấu chấm hỏi:
Cô bé tắt đèn học, nhảy lên chiếc giường thân thuộc, ôm chặt chú gấu bông màu nâu của mình rồi cầm điện thoại lên lướt mạng.
Ly thấy Bảo như vậy cũng hoàn hồn, xấu hổ sực nhớ ra là mình tới đây để đưa ngô. Cô cố gắng che giấu bằng cách nói vọng vào:
“ Nếu có hãng bán cám ngô nào cần heo làm mẫu để quảng bá sản phẩm thì cam đoan 100% mày được chọn”
Rồi nhảy chân sáo về nhà trong vẻ mộng bức của Bảo, khiến anh không khỏi cười thầm, trong lòng cảm thấy thú vị khi một cô bé cấp 3 lại có thể dễ dàng khiến hắn thấy vui vẻ như vậy.
…
Ly lướt tóp tóp, cứ 10 video thì có đến 7 cái liên quan đến Minh Bảo media và ngài Tư Bản.
Ra ngoài, cô bé thấy bố mẹ và ông nội đã ngồi ở bộ bàn ghế phòng khách với hai đĩa ngô luộc được bày biện rất đẹp mắt. Ly tiện tay với nửa bắp đang chuẩn bị ăn thì mẹ đã vỗ vào vai bố:
Đang cảm thấy rất hài lòng thì nhìn qua ô cửa thấy Ly đứng đó nhìn hắn chằm chằm, khiến Bảo giật mình hú hồn: “Ối giời ơi!”
Bảo cười cười nhìn cô bé, đúng thật quả là có chút ngượng ngùng, mà hai người lại chả phải họ hàng gì cả. Bảo nhận đĩa ngô, cảm ơn Ly, cũng nhắn cô bé nói với bố mẹ và ông Lâm luôn.
“Đậu xanh rau má…”
Giọng hát của Bảo trầm ấm, tựa như những cơn mưa mùa thu dịu dàng nhưng buồn bã, rất hợp với không khí tiết trời này.
Rồi Ly nhớ ra, anh thanh niên này gần như đã ở một mình trong 5-6 năm nay. Có thể anh ấy đã trải qua những việc rất đau lòng mà hồi đó cô còn quá bé để nhận thấy.
Nhìn vẻ nghiêm túc của Ly, Bảo cũng thấy không có vấn đề gì. Hai người quét QR kết bạn.
Em rất nhiều...”
Thành ngơ ngác đứng hình mất 3 giây rồi gầm lên:
“Hay gọi hai đứa nó sang đây vừa ăn vừa nói chuyện cho vui.”
“ Nhà ông Lâm cho, ừm dáng ăn mày được đấy”
Đang mông lung suy nghĩ, Ly nghe tiếng mẹ gọi:
Cây cối trong khu tập thể lay động theo nhịp điệu của gió, những chiếc lá thỉnh thoảng rơi xuống như đang nhảy múa trong điệu valse của mưa.
Không ngờ không chỉ đẹp trai, tài giỏi mà anh ấy còn có tài lẻ đàn hát hay đến vậy. Mỗi nốt nhạc như vỗ về tâm hồn, khiến Ly muốn tiến tới ôm lấy Bảo, hỏi anh rằng liệu anh có ổn không và tại sao lại để bản thân chịu đựng một mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù thanh âm của bài hát “Mưa” này không xuất sắc như các ca sĩ chuyên nghiệp nhưng lại tràn đầy cảm xúc, với những nốt nhạc nhẹ nhàng nhưng da diết, khiến trái tim cô khẽ rung động.
Xong xuôi, Ly vẫy tay tạm biệt: - Bye bye!
Dù thấy trước đó có vẻ anh khá thích nhậu nhẹt cùng ông nội, nhưng bố Phong cũng từng nói rằng làm lãnh đạo rất khổ, không chỉ cần tài giỏi mà đôi khi cũng phải biết xã giao trên bàn tiệc và có tửu lượng tốt nữa. Việc này cũng không thể trách anh ấy được.
Mưa khóc lạnh lùng, khi buồn và nhớ thương,
“Thì thêm bạn trên mạng xã hội ý, đừng nghĩ linh tinh nhé. Chẳng phải bố em là lái xe của anh sao? Nhiều khi bố lái xe nhắn tin hay gọi điện đều không trả lời làm cả nhà lo lắm, em kết bạn chỉ để lúc nào bố không trả lời được thì hỏi qua anh mà thôi, ngài Tư Bản sẽ không hẹp hòi không giúp chứ.”
“Anh có thể thêm bạn em không?”
Ly thẫn thờ đứng ở ô cửa, lặng lẽ lắng nghe từng câu hát, từng lời nhạc như đang kể về nỗi buồn sâu kín trong lòng Bảo.
“Xong rồi mẹ, con ra đây!” - Ly hớn hở đáp.
Trong đầu Ly hiện lên hình ảnh của một Bảo mạnh mẽ nhưng cũng đầy tổn thương, người đã lặng lẽ chiến đấu với những nỗi cô đơn buồn tủi của chính mình.
Rốt cuộc anh ấy đã xảy ra chuyện gì chứ? Ly cảm thấy mình như bị cuốn vào một thế giới riêng, nơi những giọt mưa rơi hòa cùng nhịp đập của trái tim Bảo.
Mưa vẫn hát trên tóc em dịu dàng, (đọc tại Qidian-VP.com)
Kể từ lần Bảo gửi quà khi đi núi Tản Viên về, cô chưa gặp ngài Tư bản lần nào nữa. Vài lần Bảo sang ăn trực ông nội, thì cô bé lại toàn phải đi học thêm.
Ly nhìn ngài giám đốc từ đầu đến chân rồi đưa ra một đề nghị bất ngờ:
Chương 122: Anh có thể thêm bạn em không?
“Đâu ra thế này, mày vừa nói chuyện với ai thế, mà hôm nay tự nhiên lại có tâm hồn nghệ sĩ thế, đàn hát cả tối không chán à…”
Anh Phong cười cười, bỏ bắp ngô đang gặm dở xuống. Vợ mình có tiếng ở khu này là đến sư tử cũng còn chào thua, thôi đi xong về ăn tiếp vậy.
“Không biết lớn nhỏ gọi chú.”
“Học xong chưa, Ly? Ngô luộc chín rồi này”
Nhưng anh Phong lại xua tay:
Nhưng chị Huyền, vợ anh Phong, nhìn con gái bằng ánh mắt bất thường, sau đó mới mở miệng: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cũng 9 giờ đến nơi, muộn rồi. Thôi để con mang một ít lên đó.”
“Thêm bạn???”
Những âm thanh ấy không chỉ là nhạc, mà như một bức tranh vẽ nên khung cảnh của những kỷ niệm đã qua, những nỗi đau âm thầm mà anh đang mang trong lòng.
Ông Lâm cũng nói:
“Mưa vẫn thế khi mãi bên nhau,
Nhưng cô bé này hôm nay có vẻ mạnh dạn hơn thường ngày và không quan tâm lắm, lại còn tinh nghịch nói lại:
“Thôi bố ngồi ăn đi, để con mang lên cho hai chú ấy.”
Cô bé đứng đó, không dám bước vào, chỉ lặng lẽ lắng nghe, cảm giác như tiếng hát đang chạm đến trái tim mình.
Ly đứng thất thần ở ngoài cửa nhìn Bảo. Còn ngài giám đốc đang đàn hát trong phòng là đang thử nghiệm kỹ năng nghệ thuật sơ cấp mà hệ thống đã ban thưởng.
Đặc biệt, hôm nọ video của chị Thảo Candy còn có sự xuất hiện của bố, khiến Ly rất vui vẻ. Sáng nay, một số bạn bè đến khen bố Phong trong video rất phong độ.
“Ý gì” - Ngài phó giám đốc nghi hoặc hỏi lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.