Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 127: Cái này bị bộ phận của chúng ta loại ngay từ vòng gửi xe rồi mà.
Ngài tư bản nghe đến đây cũng quay sang nhìn Thành với ánh mắt dò xét. Sếp béo không còn cách nào khác, đành miễn cưỡng lên tiếng:
Bảo nhìn Thư, rồi lại nhìn Thành, đầu đầy dấu chấm hỏi:
Thư nói, cố gắng giữ giọng nhỏ nhẹ nhưng đến chỗ “sếp Thành” cô nghiến răng ken két đầy tức giận.
Bảo nhìn sang Thư, thấy cô rút từ túi xách một chiếc Surface và nhanh chóng bật nó lên, chuyển sang chế độ làm việc nghiêm túc. Cô bắt đầu thuyết phục ngài tư bản với vẻ tự tin:
“À, chuyện là thế này. Do có chút quen biết với con lợ.. à nhầm phó giám đốc quý công ty, tôi mới định nhờ ‘sếp Thành’ giúp đỡ đưa thông tin lên cấp trên. Nhưng tên này... năm lần bảy lượt không nghe máy, đã thế còn giả giọng tổng đài trêu chọc.”
Sếp béo lúc này trợn trừng mắt, mặt đỏ tía tai, nhảy dựng lên như cái lò xo bật:
Cô tin rằng tài trợ cho đội MB Phoenix tham gia giải đấu thể thao điện tử sẽ là cơ hội tuyệt vời để quảng bá sản phẩm vốn chất lượng cũng không tệ chút nào của mình.
Thành nghe đến đây thì không thể chịu nổi nữa, cơn điên nổi lên bừng bừng. Sếp béo gầm lên như Pumbaa muốn trao đổi chiêu thức với Simba:
"Thế còn vụ đánh ghen và... đứa bé?"
Hàng hóa tồn kho, nhiều người cùng hùn vốn với cô còn đề xuất cách tiếp cận "bán hàng hội thảo" cho các cụ lớn tuổi ở các vùng quê hẻo lánh, nhưng Thư đã kiên quyết từ chối kiểu kinh doanh đa cấp đó.
Sếp béo cũng tò mò, ghé lại gần màn hình. Nhưng vừa nhìn thấy thương hiệu và các sản phẩm, hắn thốt lên ngạc nhiên:
Ngài tư bản đang xem kịch bỗng giật mình trước cụm từ "hợp tác làm ăn" ánh mắt trở nên đầy cảnh giác:
“Chuyện đã đến nước này rồi, hai người tự giải quyết đi, đừng làm loạn nữa, ảnh hưởng đến công việc chung. Còn về cách nhìn của tôi...”
“Vâng, đúng thế. Tôi có mở một công ty hóa mỹ phẩm và dược phẩm chức năng. Chúng tôi rất muốn tài trợ cho câu lạc bộ thể thao điện tử MB Phoenix của công ty anh.”
Thành đại thiếu gia: (」><)」 "!@%^*&/+^&"
Thành tức điên, vung tay chỉ thẳng vào mặt Thư:
(Hôm nay lại về muộn nên chỉ có một chương, mai tác sẽ cố gắng bù vào, đa tạ các vị đạo hữu đã lý giải)
Thư tiểu công túa: (° ㅂ ° ╬) "/*$^@#^&$^-"
Thư quay phắt sang Bảo, lập tức trở lại vẻ dịu dàng, thân thiện, giọng nhỏ nhẹ hẳn, chỉ thiếu mỗi việc nắm tay ngài giám đốc:
Thư ban đầu đã nguôi nguôi giận và thấy hơi xấu hổ, nhưng nghe đến câu cuối cùng của Thành thì cơn điên lại bùng lên. Cô bật chế độ "mày- tao chí chóe như trẻ con" ngay lập tức, giọng the thé:
Thư nghe đến đây mới nhớ ra lý do chính mình đến, vội vàng đổi giọng nghiêm túc:
"E hèm, e hèm... khụ khụ... khụ..."
"Thằng lợn kia! Tao mà để ý đến mày thì chắc đầu tao có vấn đề rồi! Ai ăn bậy bạ ra sản phẩm chứ! Tại sao tao gọi mày không nghe máy? Tao đến đây để hợp tác làm ăn chứ ai thèm quan tâm đến cái con lợn nhà mày!"
Ngài tư bản đứng nhìn hai người cãi nhau mà dở khóc dở cười, như thể đang xem một vở hài kịch không hồi kết. "Lạy hai anh chị, trưởng thành hết cả rồi mà sao cãi nhau cứ như lũ trẻ con thế này?"
Có cậu nào đó không biết lấy đâu ra một cái ống nghe tim phổi của bác sĩ, áp sát vào tường rồi nhè nhẹ di chuyển qua lại với bộ dạng cực kỳ chuyên nghiệp, giống hệt điệp viên đang thực hiện nhiệm vụ tối mật.
"Bảo, cậu phải tin tôi! Tôi cả ngày ở văn phòng, chẳng đi đâu ngoài công việc, tối về cũng ru rú trong nhà cậu biết mà, sao mà vui chơi rồi 'ra sản phẩm' được chứ? Chắc chắn con mắm này ăn bậy ăn bạ ở đâu rồi đổ vỏ cho tôi! Phụ nữ thế giới này có c·h·ế·t hết tôi cũng không thèm con mắm này!"
"Làm ăn?!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Thư bĩu môi:
Trong khi Thư đang trình bày, Thành đứng cạnh nghe mà sôi máu. "Cái gì thế này?" Hắn nghĩ bụng. "Con nhỏ này nói chuyện với Bảo thì ỏn ẻn nhẹ nhàng, mà với mình thì lại như cọp gầm sư tử rống!"
"Đồ con gái không biết xấu hổ! Cái đó cũng nói ra được? Thế còn chuyện bắt gian bồ nhí là thế nào hả?"
Tiếng ho của Bảo vừa kịp thời khiến cả hai dừng lại. Thư xấu hổ vội nhét chiếc giày cao gót về chỗ cũ. Thành cũng bừng tỉnh, nhận ra đây là phòng họp chứ không phải cái chợ.
"Cái gì? Đứa bé nào? Đậu xanh, tôi quay đi quay lại vài giây mà sao lại thành bố luôn rồi? Còn cô Thư này, cô từ đâu ra thế hả? Tòa nhà an ninh làm ăn kiểu gì thế mà ai cũng chui được vào!"
"Náo loạn gì? Tôi chỉ đến đây để bàn chuyện làm ăn mà thôi. Tiện thể giải thích luôn tại sao tôi lại xoa xoa bụng. Bà cô đây đến ngày, bụng dạ không thoải mái thì xoa xoa chút, mặt mày có chút uể oải không tốt có gì sai hả?"
"Chỉ vì tôi không nghe máy mà cậu lại xông vào đây náo loạn như trẻ con thế này sao?"
Thư chẳng chịu kém, liền đáp lại, giọng đanh đá: (đọc tại Qidian-VP.com)
Bảo chỉnh lại tư thế, hắng giọng một lần nữa:
Đột nhiên Bảo trố mắt khi thấy Thư rút một chiếc giày cao gót ra, vẻ mặt đầy sát khí. Bảo thấy tình hình nguy cấp, lập tức lên tiếng với giọng ho sặc sụa, như thể bị viêm họng cấp tính:
"Đậu xanh, chẳng nghe được cái gì! Phòng này sếp làm cách âm tốt quá!" Cậu cầm ống nghe gắt lên, mặt nhăn nhó.
Hắn hậm hực quay sang ngài tư bản và vung tay như đang giải oan:
Bảo quay sang Thành với vẻ nghiêm túc:
Thư nhìn Thành, nén một cái lườm sắc như dao, sau đó quay sang Bảo, giọng điềm tĩnh lần thoáng chút ngượng ngùng:
"Bên mình nhận được rất nhiều lời đề nghị tài trợ. Chúng tôi còn phải lựa chọn, cân nhắc kỹ càng để chọn đối tác có lợi nhất chứ."
"Giám đốc Bảo, chúng tôi lần này thể hiện thành ý rất lớn. Mời anh xem qua các sản phẩm của công ty tôi, đảm bảo rất phù hợp. Giá trị tài trợ cũng hoàn toàn có thể thương lượng thêm."
“Là đàn ông thì dám làm dám chịu. Đứa bé là vô tội, nó cần có cha. Cậu trưởng thành rồi, phải có trách nhiệm. Tôi mong sớm được uống rượu mừng và... nếu được, tôi muốn làm cha đỡ đầu cho đứa bé."
"Ủa, nhãn hàng này... Cái này bị bộ phận của chúng ta loại ngay từ vòng gửi xe rồi mà. Hóa ra là của bà cô này à?" (đọc tại Qidian-VP.com)
( Tác giả: Đa tạ bằng hữu kYLof17796 đã khích lệ tác 10.000 khoai, chúc bằng hữu và gia đình nhiều sức khỏe, may mắn)
Thậm chí cả Huỳnh Cận, vị gián điệp hàng thật cũng đang đứng lẫn trong đám nhân viên. Hắn đẩy gọng kính lên, đôi mắt ánh lên tia hy vọng.
Bên ngoài phòng họp của Minh Bảo media, một đám nhân viên đang dán tai vào cửa như thể cố gắng nghe lỏm chuyện gì đó bên trong.
Trong khi bên ngoài đang rộn ràng như thế, thì trong phòng họp, ngài tư bản, sếp béo Thành, và Thư đang nhìn nhau trân trối, chẳng biết làm sao thoát khỏi tình huống kỳ cục này. Sau một lúc im lặng, ngài tư bản thở dài, phá tan bầu không khí căng thẳng:
"Thế nào, có nghe thấy gì không?" Một giọng đầy hy vọng vang lên từ đám đông. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thư cũng khá giống Thành, đều không muốn bó buộc trong công ty gia đình, mà đang cố gắng tự tìm con đường riêng cho mình. Tuy nhiên, dù đầu tư khá lớn, sản phẩm của cô vẫn chưa gây được tiếng vang.
“Tôi đã gửi email và gọi điện rất nhiều lần nhưng không nhận được phản hồi, nên hôm nay tôi đến tận nơi để bàn bạc." Vừa nói cô vừa liếc về phía Thành đầy ẩn ý.”
Chương 127: Cái này bị bộ phận của chúng ta loại ngay từ vòng gửi xe rồi mà.
"Vâng, đúng thế. Tôi đã cố gắng liên hệ quý công ty về việc tài trợ cho đội tuyển thể thao điện tử. Tôi gửi email, gọi điện nhưng không có phản hồi. Sốt ruột quá nên đành phải đến trực tiếp."
"Con lợn này! Vậy sao không nghe máy?" Thư cũng không chịu thua, gào lên.
"Nếu không hạ được tên tư bản, thì ít nhất cũng phải hạ gục cái cánh tay phải của hắn, tên Phó giám đốc Thành béo. Chỉ cần có tin phốt là được." - Hắn âm thầm suy tính.
"Hai người có nghiệt duyên từ kiếp trước hay sao mà gặp nhau là như Sao Hỏa va chạm Trái Đất vậy. Thôi, tạm dừng ở đây. Còn bạn nữ này là Thư phải không? Nghe nói cậu có đề cập đến tài trợ? Cậu nói kỹ hơn xem nào."
"Con mắm kia! Thế này là cưỡng đoạt đạo lý!" Thành nghiến răng, mặt đỏ tía tai. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tôi mất bình tĩnh, gây ra náo loạn không đáng có. Còn tôi với ‘sếp Thành’ đây... không có gì hết! Còn chuyện đứa bé? Ôi, từ lúc bước vào đây, tôi có nói gì về việc mình mang bầu đâu! Tôi chỉ... à, chắc mọi người tự hiểu lầm thôi!”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.