Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 129: Đây rồi may quá, ít ra cũng có một tuyển thủ bình thường
Thư thấy những ánh mắt kỳ lạ đang chiếu thẳng vào mình thì mặt đỏ bừng quay sang ngài giám đốc, nghiến răng thầm nghĩ.
Xích Công Tử thổi thổi nhẹ nhàng rồi nhấp một ngụm trà, chậm rãi bình luận:
…
Cả bốn người đang ngồi luyện tập, trao đổi ngây ngô khiến DragonClaw không thể không liếc mắt nhìn khóc ròng:
Tất cả nhân viên nghe xong đồng loạt ngơ ngác, mặt hiện chữ “Ơ?”. “Khoan, chẳng phải cô gái này là bạn gái sếp Thành đến đ·ánh g·hen à?
Nhưng không ai thèm nghe nữa. Các nhân viên tản ra nhanh như một làn khói. Nghe cái gì nữa, tin tức này là đủ nói đến cuối tháng rồi, không nhìn ánh mắt g·i·ế·t người của bà chị kia sao. Mỗi người vừa rời đi vừa tìm lý do.
“ Đây rồi may quá, ít ra cũng có một tuyển thủ bình thường còn biết Ngộ Không đi rừng. Tôi khổ quá mà, hu hu hu.”
“Ơ, đến giờ tưới cây rồi, cây cũng là con người mà, cũng cần ăn uống tưới tắm đầy đủ chứ, tôi đi làm ngay đây!”
Odin nghiêm túc phân tích điều kiện môi trường sống của cá koi, còn Gandalf thỉnh thoảng gật gù phụ họa, như thể đây là một bài thuyết trình phổ cập kiến thức cơ bản.
Từng người một biến mất khỏi hiện trường, để lại ba người đứng đó ngẩn ngơ, không biết nên cười hay khóc. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Aaaa, cái gì mà thanh niên ưu tú, đẹp trai tài giỏi chứ! Hóa ra cũng chỉ ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với thằng béo, chắc chắn hắn cố tình. Từ sau danh sách tri kỷ của Thư đây sẽ không còn tên này nữa!”
Kiểm Lâm xen vào:
CS113 thì gạt phăng đi:
"Có thể nói là không tệ. Nhưng, tinh thần quan trọng hơn kỹ thuật. Hãy nhớ rằng tâm phải tĩnh, trà phải tôn trọng, hài hòa với tự nhiên và tôn vinh vẻ đẹp của nó."
“Mọi người, chờ đã! Nghe tôi giải thích đã!”
Odin từ từ thả tay xuống hồ, thức ăn từ từ rơi ra từ kẽ tay, và đàn cá koi lập tức lao tới, thi nhau đớp lấy đớp để, có mấy con còn dỉa dỉa bàn tay của Odin, như thể đó là món tráng miệng.
“ Ừm, bình tâm, bình tâm. Trà ngon a, quả thật không tệ”
Bình tâm lại, Tùng cũng tự rót cho mình một chén, nhấp từng ngụm nhỏ, cố gắng cảm nhận sự tinh tế mà hai vị công tử vừa nhắc đến.
…
“Sếp Thành và cô Thư thực sự có quan hệ tình cảm, phát cơm c·h·ó ân ái ngay trong phòng họp!”
"Các cậu phải bắn Elsu như vậy mới chuẩn. Ngày trước, anh đây làm khẩu đội trưởng pháo binh, bao uy tín!"
Bộ đội xuất ngũ nghiêm túc cầm thước kẻ compa ra đo đạc phân tích cho AK47:
"Không có gì đâu, chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi và sếp Thành của mọi người quen biết từ trước rồi, nãy là chúng tôi lâu ngày không gặp đùa giỡn xíu…" (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảnh tượng đó tưởng chừng chỉ có trong phim cổ trang, nhưng hai tuyển thủ Xích Công Tử và Nghệ Công Tử lại ngồi trước mặt gật gù tán thưởng.
Sao bây giờ lại thành ký hợp đồng tài trợ?” Mọi người nhìn nhau đầy nghi ngờ.
Trong khi đó, tại hồ cá trước cửa trụ sở, ngài phân tích viên CJ đang đứng cùng hai tuyển thủ Odin và Gandalf, nhìn đàn cá koi tung tăng bơi lội.
Còn mấy con cá vàng của ngài giám đốc giờ lại thành mấy con loăng quăng bơi trong bể kính phòng sinh hoạt chung cho đỡ lãng phí.
Tùng nghe hai vị tuyển thủ bình phẩm mà trong lòng muốn khóc. “Mình đang làm cái quái gì thế này?” Tùng tự hỏi, nhìn bàn tay run run đang cầm chén trà nhỏ.
Rồi Tùng lại thở dài, sổ tay văn hóa công ty đã nói rồi, dù là ngồi pha trà đạo hay chăm sóc cá cảnh thì cũng có dụng ý của nó. Nhưng thế này quá bất hợp lý rồi, ngài tư bản định làm gì vậy.
“Ngài giám đốc với sếp Thành là một đôi, cô Thư này là tiểu tam, trong cơn tức giận giám đốc bôi son môi để khẳng định giới tính thật rồi cắn sếp Thành… À, phi..phi… cái kịch bản này sai quá, xin lỗi ngài giám đốc, xin lỗi ngài Tư bản!”
Chiếc bàn trà trước mặt được đặt cạnh một cửa sổ lớn, từ đó có thể thấy cảnh sông nước xa xa, gió nhẹ lùa vào mang theo hơi thở mát lạnh của thiên nhiên, khiến không gian như thư giãn hơn bao giờ hết.
“Đàn cá này dạn người rồi, nhưng đối với cậu thì vẫn còn lạ mặt. Chúng chưa đủ tin tưởng cậu.”
“À, hình như em có hợp đồng chưa soạn thảo!”
Trong phòng luyện tập, DragonClaw ngồi chán trường nhìn lên trần nhà, ánh mắt xa xăm hoài nghi về cuộc đời mình. Bên cạnh là bốn tuyển thủ, Bộ đội xuất ngũ, AK47, Kiểm Lâm, và CS 113.
“Ơ, tay cậu có dấu răng kìa? Đánh dấu tình yêu đấy à?”
…
Thành cũng đã bước ra đến cửa, Bảo quay sang nhìn định nói ông cũng giải thích gì đi thì bất ngờ để ý thấy tay của Thành có dấu răng hằn sâu. Tò mò, ngài giám đốc cất tiếng hỏi: (đọc tại Qidian-VP.com)
Giám đốc và sếp Thành cắn nhau? Không phải hoang đường. Vết răng nhỏ vậy lại có son môi thì là… Tất cả khiếp sợ nhìn về Thành và Thư bắt đầu não bổ ra một loạt kịch bản mới:
“Sếp Thành và cô Thư gương vỡ lại lành, dấu răng chính là minh chứng cho tình yêu vĩnh hằng!” (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đúng vậy, anh Tùng à. Tuy kỹ thuật pha trà của anh đã tiến bộ, nhưng vẫn còn thiếu chút "thần thái" chút tinh túy trong cách cảm nhận."
Sếp béo thấy không ổn cũng vội vàng thanh minh:
Tùng với những động tác chậm rãi, nhịp nhàng, bắt đầu pha trà. Anh rửa lá trà, xoay nhẹ bình trà trong tay để hương trà tỏa ra, sau đó rót nước sôi vào, từng giọt từng giọt đầy tính toán.
CJ đứng bên cạnh, gương mặt đẫm mồ hôi, không biết mình đã lạc vào thế giới này từ lúc nào.
… (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ừa, tôi đi ăn cơm. À mà mới 10 giờ nhỉ... Không sao, ăn trước cho chắc bụng!”
“ Cái con Ngưu Ma Vương này ăn thua gì, Ngộ Không mới là chân lý, các cháu ở nhà chúng nó thích lắm”
Đám nhân viên ỉu xìu, thở dài. “Móa, mất công đứng đây hóng cả buổi, tưởng có drama căng đét, đùa gì mà ác vậy, hóa ra là hiểu lầm...”
Những kịch bản não bổ này đua nhau chạy trong đầu nhân viên, ánh mắt tất cả đổ dồn về phía Thành và Thư đầy khiếp sợ và tò mò.
Nghệ Công Tử ngồi bên cạnh, cũng gật đầu tán thành:
Cuối cùng, không thể cưỡng lại sự kiên trì lôi kéo, CJ đành chăm chú vâng dạ, nhưng thầm thề rằng sẽ không bao giờ dám động vào một cái vảy của đàn cá này.
Trong mắt cô, Bảo từ 100 điểm lập tức tụt xuống bằng 0 trong vòng một nốt nhạc.
Cả đám nhân viên vốn định giải tán lập tức quay xe lại, mắt sáng rỡ như đèn pha ô tô giữa đêm tối. "Tay sếp Thành có dấu răng... và có cả vết son môi? Trời đất ơi, cái này là sao?!".
Các tuyển thủ nói rằng đàn cá vàng trong hồ quá phèn, không phù hợp phong cảnh, nên đã quyết định tự nâng cấp thành hồ cá koi cho hợp nhãn. Thậm chí, họ còn kéo CJ vào để cùng chăm sóc đàn cá này.
Chương 129: Đây rồi may quá, ít ra cũng có một tuyển thủ bình thường
“Sếp Thành bị cô Thư dùng thủ đoạn nắm thóp, không thể không tặng hợp đồng tài trợ câu lạc bộ thể thao điện tử!”
“Cái này phải kiên trì,” giọng trầm ấm của Odin vang lên, tay cầm một nắm thức ăn cá.
“Ahuhu, muốn về nhà nhưng lương cao quá biết phải làm sao, thôi thì cố gắng vậy!”
CJ đứng đó cũng tập trung cao độ. Hồ cá vàng nhỏ xíu mà giám đốc kiến tạo, đã biến thành hồ koi chỉ sau một đêm cải tạo khi các thành viên trong câu lạc bộ tới đây.
“ Mấy cái con đi rừng như Murad, Butterfly, Keera,… HLV nói trông yếu đuối bỏ cha ra, ừm cái con bò Toro này trông ‘lực’ đấy…”
Thư bước ra cửa, thấy đám nhân viên đang hóng hớt thì cười ngượng, nói như để giải thích trấn an mọi người:
Khi nghe rằng đàn cá này là giống thuần chủng từ Đảo Quốc, có con lên tới cả trăm triệu, CJ sợ đến toát mồ hôi. Hắn liên tục từ chối, nhưng các tuyển thủ vẫn nhiệt tình giới thiệu thú vui tao nhã này.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.