Ta Nguyện Cưỡi Gió Đạp Mây
Tửu Tiểu Thất
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 11: Một phong thư
Phủ doãn nói:
Hai người kia bị dẫn đến, phủ doãn cho họ đối chất với thư, nghiêm giọng hỏi:
Tạ Thừa Phongbỗng thở dài.
– Biết ạ, tỷ ấy từng học vài năm, sổ sách trong phủ đều do tỷ ấy ghi chép.
– Dễ chẳng tốt sao? Tam nương, hôm nay con trước mặt phủ quân cũng coi như rạng danh nhà họ Thẩm. Đợi phụ thân lo xong mọi việc, tối sẽ mua ngỗng quay cho con.
– Nếu ngươi về sau lúc Hà Hương bị hại, giữa đêm đen như mực, ngươi chưa chắc đã thấy được hung thủ, trái lại còn có thể đụng mười tám lần tường, hai mươi tám lần cây ấy chứ.
– Nói nhiều vậy, ngươi có bằng chứng gì chăng?
– Ngươi có biết vì sao Hà Hương bị trách phạt?
– Phụ thân, e là chúng ta… bắt nhầm người rồi.
Hai mẫu tử mặt tái như tro, Mã thị gào to kêu oan, thở hổn hển, khóc ròng:
Thẩm bổ kh*** c*m khái:
Sổ sách lấy về dễ dàng. Đem bút tích trong thư đối chiếu, nét chữ khớp hệt. Đích thị thư này do chính Hà Hương đề bút.
Lan Hương từ lúc nhìn thấy xác Hà Hương đã khóc không ngừng, thổn thức đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)
– Qua nhiều lần suy xét, bản quan cho rằng chiếc túi kia là vật tiền ngự sử giật được từ kẻ hành hung lúc giãy c·h·ế·t. Có thể là bản năng, có thể là muốn để lại chứng cứ, tay ông nắm chặt túi ấy tới c·h·ế·t, hung thủ cũng không hay. Bản quan đã nhiều lần hỏi về chiếc túi, các ngươi lại cứ quanh co, nói dối, chẳng phải vì có tật giật mình sao?
– Nếu ta về trễ chút nữa…
– Giải hai mẫu tử này về nha môn, bản quan phải thẩm tra kỹ lưỡng. Lại lưu vài người lại đây, phòng ngừa còn đồng phạm.
Phủ doãn trầm giọng: (đọc tại Qidian-VP.com)
– Có! Tỷ ấy sợ bị diệt khẩu, nên sớm đã viết sẵn một phong thư, bảo nô tỳ giữ kỹ. Nếu có chuyện chẳng lành, giao thư ấy ra, ắt rõ chân tướng. – Nàng ta vừa nói, vừa cẩn thận rút từ trong áo ra một bức thư, dâng lên bằng hai tay. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tạ Thừa Phong tức muốn lấy cánh đập nàng, nghiến răng:
Thẩm bổ khoái lĩnh mệnh lui ra, xoay người lại thấy nữ nhi vẫn đứng đờ ra như tượng, liền đẩy nàng một cái, cười nói:
– À… được thôi…
– Ồ? Mất lúc nào? Mất ở đâu? (đọc tại Qidian-VP.com)
Người c·h·ế·t tên gọi là Hà Hương, hưởng dương mười chín tuổi. Nguyên nhân tử vong là bị người đánh vào sau gáy đến hôn mê, kế đó bị đẩy đầu chúi xuống giếng, c·h·ế·t ngạt mà mất. Thời gian tử nạn ước chừng vào khoảng giờ Tý đến giờ Sửu.
– Hai ngươi còn lời nào để nói?
– Thẩm Gia Gia, ngươi định chọc ta tức c·h·ế·t sao!
– Quả nhiên đúng như lời ngươi nghe được vào đêm qua.
– Bị sương đánh rũ… bị sương đánh rũ… – Thẩm Gia Gia lẩm bẩm ba chữ, bỗng ánh mắt sáng lên, thò tay nhúng vào nước trong chậu, đưa lên đầu lưỡi nếm thử.
– Phụ thân, con muốn đến hiện trường xem lại. Lần đầu đến đó đã thấy có điều bất ổn, chỉ là chưa nghĩ ra thôi.
Chúng nhân trông thấy thi thể nằm dài nơi đất, chẳng ai thốt nên lời, song trong lòng đều nảy sinh bốn chữ: Sát nhân diệt khẩu.
Chương 11: Một phong thư
Thẩm Gia Gia cười khúc khích, nghiêng đầu né tránh. Mũi cánh hắn khẽ chạm sống mũi thanh tú của nàng, động tác quá đỗi thân mật khiến hắn đỏ mặt, vội thu cánh quay đi, chẳng thèm để ý nữa.
Cha con lại trở về thư phòng nơi tiền ngự sử bị hại. Vừa đi, Thẩm Gia Gia hỏi:
– Nô tỳ cùng Hà Hương vào phủ đã hơn mười năm, tình như tỷ muội. Nay nguyện không giấu điều gì, chỉ mong đại nhân chủ trì công đạo cho tỷ ấy.
Phủ doãn liếc mắt ra hiệu cho Thẩm bổ khoái, y lập tức lĩnh mệnh, định dẫn người đến chỗ Mã thịlấy sổ sách. Vừa cất bước lại nghĩ, đàn ông vào nội viện bất tiện, bèn gọi cả ái nữ theo cùng.
Thư phòng so với hôm qua không khác là bao, chỉ có một điểm thay đổi rõ rệt: chậu sen ngoài cửa sổ, lá đã rũ hẳn xuống.
Tiền Đại lang vội biện bạch:
Phủ doãn hỏi tiếp:
Nói đoạn, y xông đến định đoạt lấy thư trong tay Thẩm bổ khoái. Thẩm bổ khoái hờ hững nhấc chuôi đao, gõ vào cổ tay Tiền Đại lang, khiến y hét lên thảm thiết.
– Người đâu, truyền Tiền Đại langvà Mã thịtới!
– Thân già này ăn chay niệm Phật ba mươi năm, đến con kiến còn chẳng dám giẫm, sao có thể g·i·ế·t người! Đêm qua chỉ hù nó một chút thôi. Nhi tử ta tuy cục mịch, song bản tính lương thiện, sao có thể g·i·ế·t người, lại càng không thể hại cha ruột!
– Hà Hương biết chữ sao?
– Ta… ta cũng chẳng nhớ nữa… Phủ quân, oan cho chúng ta thật mà! Chắc chắn có người lợi dụng Hà Hương. Bức thư kia là giả, phải, là giả!
– Tam nương, con làm gì thế? Lỡ trúng bụng, mẫu thân con sẽ cằn nhằn suốt ngày mất.
– Không có. Nơi này có người canh, nếu ai vào hẳn đã báo ta biết rồi.
Hai người thì thầm nhỏ to, người ngoài nghe chẳng rõ họ nói gì, chỉ thấy một con chim lắm chuyện, khá thú vị.
Thẩm Gia Giaquay đầu, khe khẽ nói với Thừa Phong:
Phủ doãn vừa mở thư, vừa hỏi:
– Phụ thân, con thấy vụ án này phá quá dễ dàng.
– Sao vậy? (đọc tại Qidian-VP.com)
– Chiếc túi gấm kia là do Hà Hương thêu. Hôm qua vài vị bổ khoái đem túi tới hỏi, phu nhân vừa nhìn đã nhận ra đường kim mũi chỉ là tay nghề của Hà Hương. Tối đến ép hỏi, tỷ ấy thừa nhận đã dâng tặng Đại lang. Phu nhân đại nộ, lo việc dây dưa đến Đại lang, nên nghiêm lệnh tỷ không được khai ra, lại dọa nếu tiết lộ nửa lời, sẽ bắt tỷ đi gặp Phật tổ.
Nội dung trong thư cũng tương đồng lời Lan Hương vừa khai. Phủ doãn xem xong, chậm rãi thở dài:
– Hôm qua chúng ta rời đi rồi, có ai đến đây không?
– Hoa cỏ cũng hiểu lòng người. Chủ c·h·ế·t rồi, chúng cũng tựa như bị sương giá đánh rũ.
Thẩm bổ đầu giật mình:
– Đêm qua tỷ ấy bị phu nhân phạt, nô tỳ lo tỷ ấy nghĩ quẩn, nên thức cả đêm chuyện trò khuyên nhủ, mãi đến canh ba mới chợp mắt.
– Tiểu nhân không dám nhận, chỉ vì sợ bị vu oan. Chiếc túi đó đã mất mấy ngày rồi.
Phủ doãn quay sang hỏi Lan Hương:
Phủ doãn cho mời Lan Hương, người cùng phòng với Hà Hương, tới thẩm vấn, hỏi rằng:
Lan Hương cúi đầu trầm tư một lúc, tựa hồ hạ quyết tâm lớn lao, đoạn nói:
– Tam nương, đi thôi. Án này chẳng mấy chốc là rõ ràng rồi.
Lý Tứvội tiếp lấy, xem qua thấy không có gì khác thường, liền trình lên phủ doãn.
– Vậy, ngươi nói rõ đầu đuôi xem thử.
Thẩm Gia Gia nhíu mày:
Thẩm Gia Gia đứng trước cửa, chống cằm nhìn chằm chằm chậu sen đến thất thần.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.