Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 18: Một ngày khó khăn.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Một ngày khó khăn.


Cô bé đáng yêu này mới định mở miệng giới thiệu thì chú ý bị Ryu gọi là đầu hạt dẻ. Cô bé siết hai tay nói to: “Không phải đầu hạt dẻ! Tên tôi là Cana, Cana Alberona! Không phải đầu hạt dẻ, cậu xấu tính!”

Các thành viên hội Eisenwald chưa biết phải trả lời thế nào, với việc giúp đỡ to mức đó đồng nghĩa Erigor mới lập công lớn.

Ryu khoanh tay giơ ngón trỏ: “Xin lỗi nhưng đây là bí mật… Cảm ơn cứu mạng đồng thời không thể tiết lộ được… Tôi vừa hứa rồi. Chắc chắn tôi sẽ trả ơn cậu, giúp cậu sống một cuộc đời hạnh phúc nhất đấy, Cana!” Ryu nói một cách rất dõng dạc không chút ngại ngùng.

Sau khi kể lại toàn bộ tình hình theo Erigor chứng minh, hắn nhận vài lời ca ngợi từ người dẫn đoàn quân hoàng gia. Các câu ca tụng chắp cánh cũng khởi đầu cho việc thắc mắc lý do gì Erigor cấp thấp.

Ryu nhớ chính xác thì Gildarts nhận nhiệm vụ trăm năm xong bị con Tà Long Acnologia lấy đi vài bộ phận trong lẫn ngoài cơ thể. May là còn sống, Gildarts đến sau này Lucy tham gia mới dần đẩy đến Arc Tenrou khiến Cana và ông nhận nhau. Ryu tự xoa đầu mình.

Ryu nói nhỏ: “Hèn gì băng bó tệ thật… Chẳng phải tệ bình thường rồi còn cấn cấn đau chứ…” Ryu thì thầm nhỏ hết mức vẫn bị cô bé nghe.

Cậu tự đặt câu hỏi liệu bản thân có thể qua nổi hôm nay, bầu trời lúc bấy giờ dần dần sáng lên, Ryu tận mắt chứng kiến mặt trời mọc chỗ này. Ryu nằm tại một khu vực đất đá gồ ghề cao tựa đường lên núi.

Ryu mỉm cười chống tay lên trán nhìn trần nhà: “Mình còn sống ây, mạng lớn… Thoát được Erigor nhưng trạng thái thương nặng thì…” Lúc nhẹ nhõm không áp lực cái c·h·ế·t Ryu mới cảm giác thân đau.

Ryu hít thở không thông nữa, cậu cảm giác nghẹn kế ấy lập tức khụy trên mặt đất. Ryu ho sặc, cậu lẩm bẩm: “C·h·ế·t tiệt… Qua nổi chăng.”

Riêng phần Ryu, tầm kia cậu lang thang nơi khỉ ho cò gáy nào chính cậu vẫn chưa biết. Cậu cứ đi mãi đi mãi, cầm theo thanh kiếm ráng chống trên đất giúp thân vững vàng chẳng ngã, đầu nhức mắt hoa.

Mặt Ryu tương đối kích động trái với vẻ kích động của cô bé dỗi vụ bị gán biệt danh kỳ lạ. Cana lặp theo ý muốn Ryu: “Cana… Tên tôi, tên… Cana Alberona. Sao vậy? Tôi và cậu chưa từng gặp nhau cơ mà?”

Cậu phân tích mái tóc Cana nửa chừng bỗng không kiềm nổi liền cười sặc. Cana càng giận thêm, cô bé siết tay hét: “Tôi chẳng tên hạt dẻ!” Giọng cô bé kéo dài ráng thể hiện mình chả thích biệt danh cậu đặt.

Thật sự muốn sống, sau cùng rất nhiều thứ cậu chưa kịp làm, chưa đủ thời gian thực hiện. Ryu gục ngã lần bao nhiêu cậu cũng không nhớ, cậu thẫn thờ cảm giác là đầu mình trong chớp mắt nhẹ tênh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cậu biết mình quá đáng nên giơ hai tay ngang mặt: “Xin lỗi, Cana… Tóm lại là cảm ơn cậu cứu mạng. Nếu chẳng có cậu thì chắc chắn rằng tôi đã biến mất trên cõi đời sẵn. Tôi hứa sẽ trả ơn lớn đấy!”

Một thứ đau vật lý, Ryu chẳng những không nheo mắt một tí rồi cậu cười ngây ngô: “Ha ha… Mình còn sống sao!” Ryu cố gắng hết sức lẹ đứng dậy, ai ngờ một cô bé hấp tấp chạy thẳng vào đó cản Ryu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Dù chẳng chút cố ý nhưng chắc chắn cậu đã can thiệp cốt truyện cô bé đấy. Cana sẽ thay đổi ra sao trong tương lai đồng nghĩa Ryu lĩnh một phần trách nhiệm, cậu nhức hết cả đầu: “Cana… Alberona.”

Ryu gấp gáp hỏi: “Cậu nhắc lại tên cậu đi! Cậu tên gì! Nói rõ ràng họ tên ngay nào!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cana kể thành thật: “Lúc tôi nhìn thấy cậu thì quanh người cậu toàn máu, hơi thở yếu ớt kèm nhiều vết tím bầm.” Cana thắc mắc liệu có phải Ryu gặp quái vật hoặc con gì đó tấn công bất ngờ chăng.

Mỗi hai cánh tay là cậu dám cá cô bé đấy băng bó, vừa bị cấn lẫn vừa đau liên tục. Kệ chứ nói nốt không hay, Ryu đánh trống lảng sang các vấn đề khác: “Cậu chưa trả lời tôi… Cậu tên gì hả? Đầu hạt dẻ?”

Cana nghe mấy chữ đầu thấy ngại ngại nhưng cuối cùng Ryu tiếp tục chèn biệt danh hạt dẻ cho mình. Cana ấm ức đến nỗi đứng nắm váy, cô bé chẳng thể nói điều gì khác do thật sự bực bội Ryu rất xấu tính.

Cô bé mặc một chiếc áo đỏ cụt tay kèm theo váy hồng xòe, đôi mắt tùy góc độ mà thấy nó nâu nhạt, còn lại hầu hết góc Ryu thấy Cana sở hữu cặp mắt đẹp như thạch anh tím. Xem cô bé giận gây Ryu bị buồn cười gấp đôi, vì Cana cứ đứng nắm váy hơi cúi mặt xuống.

Cô bé gật gật hai cái đáp: “Đúng đúng đúng, là tôi băng bó cho cậu, đừng cử động mạnh quá kẻo nó hở miệng vết thương, chảy máu.”

Căn bản cố gắng g·iết Zane trước mặt tất cả dân chúng bây giờ chẳng tốt, nếu g·iết dân chúng bịt miệng thì cũng chả được. Erigor đành gọi Zane cởi bỏ chiếc áo khoác đen dễ bị nhầm lẫn với mấy kẻ xấu.

Về phần mặt nạ thì Zane sớm vứt nó đi khi chiến đấu kể từ lúc Ryu rời khỏi đây. Bấy giờ ông muốn hô tình hình về Ryu nhưng mỗi tội chính ông biết không nên dại dột, nhất là do Erigor hội Eisenwald.

Cậu sực nhớ bản thân chưa tự giới thiệu, cảm giác mình khá bất lịch sự nên Ryu gằn giọng trả lời: “Tôi tên Ryu… Cảm ơn cậu Cana. Cảm ơn cậu vì cứu tôi một mạng. Chân thành cảm ơn cậu Cana hạt dẻ.”

Riêng Cana vẫn thắc mắc rốt cuộc Ryu bày trò gì, cô bé nhắc lại lời cậu nói ban nãy: “Nè nè tôi không phải đầu hạt dẻ, là Cana nhé!”

Ryu sững sờ chốc lát, cậu đã nhớ được đây là ai, nếu mỗi tên thôi thì cậu còn có thể nhầm lẫn, có điều cô bé ấy trùng cả họ. Ryu lục ký ức: “Cana… Cana hội Fairy Tail… Con gái ma pháp sư cấp S, Gildarts…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thấy hình xăm hội Eisenwald làm Zane rốt cuộc từ bỏ việc hỏi thăm thông tin của Ryu. Mặc dù Erigor hơi ngứa mắt nhưng đây là dạng tình huống bất đắc dĩ, hắn chờ cho tới tận khi quân hoàng gia ghé chỗ này dọn dẹp tình huống. Erigor cũng đưa Sát Long Thuật.

Dứt câu Cana cắm đầu chạy khỏi phòng không đóng cả cửa, bỏ lại chỗ này Ryu ngập tràn câu hỏi trong đầu: “Mình nói gì sai ư? Ơ…” Cậu tự nhớ xong khẳng định mình chả hề bảo tiếp hai chữ hạt dẻ.

Thêm một điểm do Ryu cảm giác đau điếng người ép cậu nằm ngửa ra phía sau. Ryu cắn răng kiềm chế cơn đau giày xéo mãi, Ryu thốt: “Cậu là ai? Cậu với mẹ cậu cứu tôi á? Uây… Cậu băng bó đấy hả?”

Lúc Ryu kịp ngó vẻ mặt Cana lần nữa thì cô bé đã ướt mi mắt, vùng má đỏ hơn gấp đôi hồi nãy phối thêm bờ vai run lập cập. Cana coi thái độ Ryu chẳng xíu xấu hổ liền kêu: “Cậu… Cậu tiếp tục trêu!”

Hiện tại không còn tình huống nguy hiểm nhưng Ryu tìm được Cana, con gái ma pháp sư cấp S Gildarts. Cậu vuốt trán mình mấy lần thốt: “Ôi đùa. Toang thế nhỉ.” Bây giờ Ryu đã can thiệp cốt truyện cô bé.

Tiếc rằng chục giây trôi qua vẫn không có hai từ hạt dẻ vang lên, cô bé hài lòng nói: “Không có gì… Giúp người là điều hiển nhiên… Ừm, sao cậu bị thương cái mức ấy ngay chốn vắng người vậy Ryu?”

Ryu buồn rầu, trốn thoát tử thần Erigor nhưng coi bộ cậu không có trạng thái tốt lắm. Nếu ngủ ở đây chắc chắn tỉ lệ Ryu sống sót thấp dưới mười phần trăm, cậu ráng ngồi dậy tiếp tục đi cầu sự sống.

Nghe bấy nhiêu nên Ryu suy đoán cô bé tìm thấy mình đầu tiên tiếp đấy nói cho mẹ. Ryu ngó sơ bản thân mình, cậu nghĩ: “Phần lưng và bắp chân chắc từ mẹ cô bé này băng bó hộ. Nó không bị đau quặn.”

Câu Ryu nhấn mạnh làm Cana khó hiểu, cô bé được dạy giúp đỡ ai đó khi khó khăn hoạn nạn thì hệt làm điều hiển nhiên thôi. Cana ngó vội, cô bé cứ nhìn Ryu chăm chú đợi nghe trêu chọc tiếp hai chữ hạt dẻ.

Chương 18: Một ngày khó khăn.

Ryu giật mình kế ấy cậu bị sức lực cô bé đồng trang lứa với mình đẩy ngã, chủ yếu bấy giờ Ryu thương tích rất nghiêm trọng. Chứ vào các dịp bình thường thì cô bé này không có đủ sức đẩy cậu nhúc nhích.

Ryu vươn tay sờ đầu Cana: “Ừ ừ được được… Tôi không gọi cậu là đầu hạt dẻ nữa, hết dỗi chứ?” Ryu quan sát Cana bấy giờ trông có nhiều nét đáng yêu hồn nhiên, trái ngược khi mẹ cô bé đã mất đi.

Cơn đau không rõ đã lần thứ mấy kéo đến, Ryu ráng ngồi lâu chẳng tốt nên cậu nằm xuống ngay. Ryu hít thở đều: “Mẹ của Cana sớm… Sớm thôi sẽ qua đời bởi vì bệnh tật… Trả ơn bắt buộc ngăn vụ đó.”

Cô bé nghe rõ ràng nhất từng câu từng chữ luôn, cô bé đáng yêu ấy phồng hai gò má kêu: “Cậu… Cậu cậu dám nói thế. Tôi cứu cậu đó.”

Cô bé đó hối thúc cậu nhanh chóng nằm lại: “Không được! Mẹ nói cậu bị thương nặng lắm! Hãy nằm lại giường đi mà. Không nên cố, sớm muộn cậu sẽ khỏi thôi.” Cô bé lo lắng liên tục cho Ryu.

Ryu giơ tay ngăn cản cô bé để đừng kích động nữa nhưng cậu khựng tay. Ryu nhẩm thử: “Chờ chút… Chờ chờ chút đã…”

Mọi chuyện bên Zane diễn ra không có bất kỳ trở ngại gì, ban đầu về phần tên Erigor đã định g·iết Zane cơ mà có người báo là Zane ban nãy cứu mạng toàn bộ bọn họ. Thấy phiền phức nên Erigor bỏ.

Mọi cơn đau đầu tan biến, Ryu thấy mình nhẹ nhõm rồi cậu ngất đi. Không rõ bao ngày trôi qua, thời gian bây giờ là lúc nào, sáng hay là chiều, Ryu mở mắt nhìn quanh: “Đây… Mình… Vẫn sống ư, à…”

Cana ngượng ngùng đỏ chót hai bên mặt, cô bé vội vàng lui lui về sau: “Cậu làm gì. Cậu… Chưa đề cập tên cậu… Cậu thật là thô lỗ… Không cho phép làm như thế.” Cana giữ khoảng cách với Ryu.

Ryu hất hất tay nhẹ, lắc đầu: “Vâng vâng tôi biết cậu tên gì… Cana Alberona được chưa… Nhưng tóc cậu vừa màu nâu mờ giống hạt dẻ… Kiểu tóc ngắn gọn gàng trông như hình hạt dẻ nốt… Phụt…”

Hàng đống ký ức liên quan Cana ùa về hay đúng hơn là Ryu chủ động lục soát ký ức mình. Cana sau này gia nhập Fairy Tail để gặp lại cha mình, Gildarts. Gildarts còn là ma pháp sư cấp S mạnh mẽ của hội.

Các thành viên chung hội Eisenwald hiểu lúc quay về Erigor sẽ thăng cấp vội vàng, chả còn cớ gì để ép buộc hắn mãi vị trí đáy của đáy hết. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ban đầu là tới thị trấn có hội Eisenwald, kế ấy Ryu gặp gỡ tình huống oái oăm đụng độ một ma pháp sư sử dụng cát mạnh khiếp. Rồi chỉ ngay sau lúc đấy thôi cậu tận mắt thấy Erigor, tí là cậu đã bay đầu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Một ngày khó khăn.