Chương 8: Xảy ra ngoài ý muốn…… Lập tức xảy ra ngoài ý muốn
“Tần lão đệ, có chuyện gì mà vội vàng như thế?”
Sở Trần thu hồi Phong Ngâm Phi Đao cùng Ngọc Phù, đẩy cửa phòng đi ra.
Đã thấy Tần Như Long thần sắc lo lắng không gì sánh được, trán đầy hãn.
Tần Như Long nhìn thoáng qua sắc trời, nói: “Sở lão ca, một đoạn thời gian gần đây, tận lực đừng rời xa Luyện Đan Phong.”
Sở Trần khẽ gật đầu.
Hắn vốn cũng không định rời khỏi Luyện Đan Phong.
Thân là ngoại môn Luyện Đan Các Trưởng Lão, thời gian thật sự quá thoải mái.
Không giống trước kia khi còn là ngoại môn đệ tử bình thường, mỗi tháng đều phải tốn hơn nửa thời gian hoàn thành tông môn nhiệm vụ.
Dù vậy, cũng chỉ có thể miễn cưỡng sống cho đủ ấm no.
Thời gian hiện tại, quả thực chính là cuộc sống thần tiên.
Không chỉ mỗi tháng có thể nhận được tứ phần tài liệu luyện đan, mà phần lớn thời gian đều do bản thân tự do sắp xếp.
Đột nhiên, Sở Trần phát hiện Tần Như Long trẻ ra rất nhiều, hiếu kỳ nói: “Tần lão đệ, ngươi đột phá?”
Tần Như Long nhếch miệng cười: “May mắn, Trúc Cơ thành công.”
Sở Trần chắp tay nói: “Chúc mừng Tần sư huynh.”
Tần Như Long nghiêm mặt, không vui nói: “Sở lão ca, nếu như ngươi khách khí như vậy, vậy ta cũng không chịu đâu.”
Sở Trần cười nói: “Tần lão đệ.”
Tần Như Long trong nháy mắt cảm thấy toàn thân thoải mái không gì sánh được, trên mặt lần nữa nở nụ cười.
Sở Trần nhân cơ hội lảng sang chuyện khác: “Tần lão đệ, ngươi vừa nói, vì sao không thể rời khỏi Luyện Đan Phong?”
Trong lòng hắn vô cùng không hiểu.
Tần Như Long đã Trúc Cơ thành công, chẳng phải nên tự động thăng làm nội môn đệ tử sao? Tại sao còn muốn ở lại ngoại môn?
Tần Như Long thần sắc nghiêm lại, thấp giọng nói: “Nội môn truyền đến tin tức, có ma tu lẻn vào Phi Tiên Phong nội môn Linh Thú Viên, thả đi không ít yêu thú.
Hiện tại, Linh Thú Viên loạn thành một đoàn.
Hơn nữa, tên ma tu kia đã trọng thương bỏ chạy.”
Sở Trần tự đáy lòng cảm tạ: “Đa tạ Tần lão đệ nhắc nhở.”
Tần Như Long thờ ơ khoát tay: “Nếu có chuyện gì, cứ báo cho ta biết trước, ta hiện tại cũng là ngoại môn Luyện Đan Các Chấp Sự, ở ngay sát vách.”
Hai người hàn huyên chốc lát.
Tần Như Long kéo Sở Trần đến chỗ ở của hắn, xem như là nhận nhà.
Lúc chia tay, Sở Trần hỏi: “À phải rồi, Tần lão đệ, ngươi có biết làm sao để kiếm được thịt yêu thú không?”
Tần Như Long nói: “Ngươi muốn thịt yêu thú gì?”
Sở Trần suy nghĩ một chút nói: “Chỉ cần có thể bổ sung khí huyết là được.”
Tần Như Long trầm tư chốc lát, nói: “Việc này cứ giao cho ta, để sau ta đưa qua cho ngươi.”
“Vậy thì đa tạ Tần lão đệ.”
Sở Trần chân thành cảm tạ.
Gia gia của Tần Như Long dù sao cũng là nội môn Linh Thực Viên Viên Chủ, hẳn là khá thân quen với Linh Thú Viên Viên Chủ, kiếm chút thịt yêu thú không khó lắm.
Đợi khí huyết tràn đầy, mình có thể thử Trúc Cơ.
Nghĩ vậy, bước chân về nhà của Sở Trần cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Hiển nhiên, trong lòng Sở Trần cũng không để tâm đến chuyện Tần Như Long nói.
Cũng phải!
Luyện Đan Phong cách nội môn Linh Thú Viên xa như vậy, làm sao có thể gặp nguy hiểm?
Còn ma tu?
Thật coi người của nội môn Đạo Huyền Tông đều c·hết hết rồi sao?
Ai, lại lãng phí gần nửa ngày thời gian.
Để đề phòng vạn nhất, trước khi vào viện, Sở Trần vẫn phóng thần thức ra cẩn thận kiểm tra một lượt.
“Ma tu? Hừ.”
Sở Trần khẽ cười một tiếng, đẩy cửa bước vào.
Không có gì bất ngờ xảy ra……
Lập tức xảy ra ngoài ý muốn!
Chân trái Sở Trần vừa mới bước vào phòng, một đạo hàn quang trong nháy mắt đánh tới cổ hắn.
“Đừng nhúc nhích!”
Cùng với một giọng nói lạnh như băng vang lên, mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi.
Sở Trần mí mắt giật thót.
Ánh kiếm lạnh lẽo kề sát yết hầu hắn, chỉ cách chưa đến nửa tấc.
Trong chớp nhoáng này, hắn ngửi được khí tức t·ử v·ong.
Sở gia âm thầm thề.
Đời này, sau này sẽ không bao giờ để người khác kề kiếm vào cổ mình nữa.
Còn như hiện tại……
Sở Trần giả vờ run rẩy nói: “Đại hiệp tha mạng, ta cam đoan không hó hé.”
“Đóng cửa!”
Thanh âm lạnh như băng lần nữa truyền đến.
Sở Trần đóng cửa phòng.
Nói không căng thẳng, đó là không thể nào.
Không cần nghĩ cũng biết, mình đã trúng quả độc đắc.
Ma tu lại có thể trốn trong phòng mình!
Chỉ là, Sở Trần không ngờ tên ma tu lại là một nữ nhân.
Trong lòng hắn thầm chửi ầm lên, sớm đã đem tổ tông mười tám đời của tất cả nội môn đệ tử Phi Tiên Phong ra “thăm hỏi” một lượt.
Mã Đức, lại thực sự để ma tu chạy tới tận Luyện Đan Phong!
Toàn một lũ phế vật!
Hửm?
Đột nhiên, ánh mắt Sở Trần rơi vào một góc tối, nơi đó truyền đến từng tràng ho khan trầm thấp.
Tâm trạng Sở Trần trong nháy mắt chìm xuống đáy cốc.
Lại không chỉ có một người!
Mà là một nam một nữ!
“Tranh ca, ngươi không sao chứ?”
Giọng nữ tử gấp gáp, rồi quát: “Đi qua đó, đừng có giở trò!”
Sở Trần chậm rãi di chuyển, đi tới bên cạnh nam tử đang ho khan.
Nam tử trông khoảng hơn hai mươi tuổi, trước ngực có một vết cào sâu hoắm thấy cả xương, nhìn mà giật mình.
Một thân áo trắng sớm đã bị máu tươi nhuộm đỏ, hắn yếu ớt tựa vào đầu giường.
Nữ tử thấy vậy, tay phải cầm kiếm vẫn kề trên cổ Sở Trần, cúi người nhìn về phía nam tử.
Sở Trần thần sắc hơi động, nói: “Cô nương, hắn b·ị t·hương rất nặng, nếu không chữa trị cho hắn, chắc chắn sẽ c·hết.”
“Tranh ca như c·hết, ngươi thay hắn chôn cùng!”
Nữ tử giọng nói gần như điên cuồng.
Sở Trần: “……”
Nữ ma đầu, thật là đáng sợ phi thường!
Sở Trần cố gắng giữ bình tĩnh: “Cô nương, hay là, ngươi chữa thương cho hắn trước?”
Nữ tử đột nhiên quay đầu, mặt âm trầm nhìn chằm chằm Sở Trần.
Lúc này, nam tử đột nhiên yếu ớt nói: “Nhược Nam, g·iết hắn đi……”
Lời còn chưa dứt, Sở Trần đột nhiên động thủ. Trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh tiểu đao ba tấc, vừa vặn đỡ được mũi kiếm trong tay nữ tử, hắn thúc giục toàn thân chân khí, đẩy lui nữ tử mấy bước.
Cùng lúc đó, Sở Trần nhân cơ hội lao về phía nam tử.
Một đao đâm vào ngực nam tử, máu tươi phun ra.
Tay trái Sở Trần túm tóc nam tử, nhấc hắn lên, chắn trước người mình.
Nam tử b·ị đ·au, trán nổi gân xanh, khuôn mặt dữ tợn.
Nữ tử phục hồi tinh thần lại, căm tức nhìn Sở Trần: “Thả Tranh ca, bằng không, ta cam đoan để ngươi sống không bằng c·hết!”
Sở Trần cười gằn một tiếng.
Uy h·iếp Sở gia?
Trong nháy mắt, Phong Ngâm Đao đang cắm trong cơ thể nam tử bị hắn dùng sức xoáy mấy vòng.
Máu tươi phụt phụt ~
Nam tử đau đến toàn thân co giật.
“Dừng tay!”
Nữ tử gầm nhẹ, “Thả Tranh ca, ta để ngươi rời đi.”
Sở Trần cười nhạt: “Muốn ta thả hắn, ngươi t·ự s·át trước rồi hẵng nói!”
Giáp Tử tuế nguyệt, Sở gia ta cái gì mà chưa từng thấy qua?
Đến chính đạo nhân sĩ g·iết người còn vô cùng hung tàn, huống chi là ma tu?
Sở Trần đã sớm học được một đạo lý.
Không động thủ thì thôi, một khi đã động thủ thì tuyệt đối phải thiêu cốt dương tro của địch nhân.
Bằng không, thứ chờ đợi hắn, tuyệt đối là sự trả thù không bao giờ kết thúc.
Nữ tử nghe vậy, trầm giọng nói: “Ngươi nói có giữ lời không?”
Sở Trần sửng sốt.
Cái này làm hắn ngớ cả người!
Hắn không ngờ, nữ tử này lại thực sự muốn làm như vậy.
Nàng ta không ngu xuẩn đến thế chứ?
Đúng lúc này, nam tử đột nhiên nói: “Nhược Nam, ngươi đi trước đi, ta là Phi Tiên Phong Chân Truyền Đệ Tử, hắn không dám g·iết ta.”
Lời này vừa nói ra, Sở Trần thực sự sợ đến tê cả da đầu.
Phi Tiên Phong Chân Truyền Đệ Tử lại cấu kết với Ma Nữ, trắng trợn đến vậy sao?
Phụt phụt ~
Sở Trần không nói gì, mà hết lần này đến lần khác rút ra rồi lại đâm vào Phong Ngâm Đao, máu tươi chảy ròng ròng.
“Dừng tay! Ta đáp ứng ngươi.”
Nữ tử căm tức nhìn Sở Trần, tay cầm trường kiếm kề lên cổ mình.
Sở Trần híp hai mắt: “Sao còn không động thủ đi!”
Nữ tử thâm tình nhìn nam tử một cái, rồi dùng trường kiếm cứa một đường trên cổ.
Một vệt máu tươi phun ra, nàng vô lực ngã xuống đất, thoi thóp vài hơi rồi không còn động tĩnh.
Sở Trần ngây cả người.
Trên đời lại thật sự có nữ nhân si tình như vậy?
Mấu chốt là còn là một ma tu!
Giờ khắc này, nhận thức của Sở Trần về ma tu hoàn toàn thay đổi.
Nam tử nhìn chằm chằm nữ nhân một lát, xác định nàng không còn động tĩnh, đột nhiên cười nói: “Huynh đệ, ngươi làm không tệ, nữ ma đầu này đ·ã c·hết.
Ngươi đã lập đại công, chỉ cần ngươi thả ta, ta cam đoan ngươi tiền đồ vô lượng!”
Sở Trần thầm kêu ngọa tào!
Mẹ nó chứ, cũng quá không biết xấu hổ.
Sở gia sao lại cảm thấy, tên này còn vô sỉ hơn cả ma tu vậy?
--------------------