Ta Ở Tận Thế Xây Gia Viên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15: Tình thương của nửa cái Otaku
"Mọi người đừng có nghe ảnh nói bậy! Tụi này là bằng hữu sinh tử, không đúng, là đồng đội cùng nhau vào sinh ra tử!"
"Đây là..."
Đột nhiên,
"Haizz". Hắn thở dài 1 hơi.
Sau 1 hồi vang lên tiếng kéo lê đồ vật, một người đàn ông đẩy cửa ra:
"Anh cũng không biết nữa, cũng không ai dám sang bên đó. Có điều ban nãy bọn anh có dùng ống nhòm quan sát thì thấy có người đi ra ngoài ban công ở tầng 9. Anh nghĩ là mọi người đang bị nhốt ở trên đó".
"Đi có thể sẽ c·hết, em có dám đi không?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Người tên Giang là một thanh niên tầm hơn 30 tuổi, đeo kính cận, trông khá là trí thức. Nhìn thấy Huy đi cùng, anh ta hơi ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi:
Hắn chợt nhớ lại chính mình trước đây, chính mình trước đây hẳn là chỉ có thể cùng Lan là người qua đường, sát vai mà qua. Nhưng tận thế đến, lại mang đến cho hắn cơ hội, chỉ mới 2 ngày mà hai đứa đã trở thành vợ chồng, lại còn âu yếm yêu thương nhau, cứ như là một giấc mơ vậy!
Thiếu niên tuổi tầm học sinh lớp 10, 11 gì đấy, dáng người gầy, cao gần 1m7, đầu luôn luôn cúi thấp, tóc tai che kín hết cả 2 mắt. Còn về thái độ hay tính cách thì có thể dùng rất nhiều từ tiêu cực như nhút nhát, sợ hãi, tự ti, yếu đuối..v..v... để hình dung.
Thiếu niên cầm cây gậy gỗ đứng đó, nhưng cả người lại đang run lẩy bẩy.
Hai người vừa đi vừa đánh hoặc là né tránh zombie, lên đến lầu 5 thì thấy cửa thang bộ bị kẹt không thể mở ra được. Yến gõ cửa:
Đồng đội cùng nhau vào sinh ra tử!?
"Trinh là gì của em?"
Có tiếng người ở bên trong truyền ra...
"Nếu bọn anh tính không nhầm thì là phòng 905!"
"Dạ, em-em cảm ơn anh ạ". Toàn liên tục cúi đầu.
Nàng áp tai vào cánh cửa, hắn cũng áp vào ở phía đối diện, 4 mắt nhìn nhau...
Khi đi ngang qua phòng 901, hắn đưa tay ra hiệu cho Yến dừng lại, nhỏ giọng nói với nàng:
"Chuyện đó, em...em..."
Nói rồi nàng cất bước hướng về phòng 905, hắn cũng đi theo sau.
Dcm, dung mạo này, dáng người này! Đúng chuẩn NEET rồi, ko phải, có khi là Hikikomori mới đúng! (tác: anh em nào không biết mấy thuật ngữ này, tra google nhé =]] )
"Được rồi, giờ em với anh Huy sẽ sang đó xem có thể xử lý được tên Cường không. Nếu như đến khoảng 4 giờ chiều mà không thấy tụi em trở về thì mọi người nên nghĩ biện pháp rời khỏi chỗ này. Em đề nghị là nên đi về hướng trụ sở công an phường, đường tới đó em đã dọn rồi nên khá an toàn. Từ chỗ công an phường, mọi người cũng có thể vào ở trong nhà dân, với lại em thấy ở bên đó cũng có 1 cái cửa hàng tiện lợi nữa".
Hắn thừa nhận hắn là trạch nam, có thể tính là nửa cái Otaku đi, nhưng hắn chỉ là lười ra ngoài, thích ở trong nhà đọc truyện chơi game xem anime thôi chứ cũng không có vấn đề gì về tâm lý cả, nhưng cái thằng này thì...
"Phòng nào vậy anh?". Yến hỏi.
Huy đưa mắt đánh giá thiếu niên.
Sở dĩ gọi là "xuất hiện" là bởi vì thiếu niên này dường như là "trong suốt". Thú thật thì từ nãy đến giờ Huy cũng không để ý đến thiếu niên này, có vẻ như anh chàng ngồi núp lùm ở đâu đó trong xó nhà.
Haizzz...
"Nhớ kỹ, lát trốn ở phía sau, thấy xong xuôi thì hẵng chạy ra làm anh hùng cứu mỹ nhân. Chạy bậy là anh kệ xác mày muốn c·hết xó nào thì c·hết đấy!"
Cái con bé này! Thân mình không lo lại đi lo vẽ đường cho người khác chạy!
"Để em đi một mình, à anh nhầm, để 2 người đi như vậy liệu có ổn không?". Giang hỏi, có chút bối rối xen lẫn xấu hổ.
"Có hứng!"
"Giờ lại đến phiên anh làm trò ngu ngốc rồi! Lát nữa anh tự lo cho Toàn đi, em không có phân thân ra được đâu đấy!"
Ta cùng thánh mẫu đại nhân cùng nhau vào sinh ra tử?
"Đi thôi!". Hắn quay đầu bước đi, phất phất tay ra hiệu cho Toàn đi theo.
"Nghe anh nói nè Yến, nếu anh là em, anh sẽ núp ở ngoài này, đợi thằng đó đi ra, rồi 'đoàng' 1 phát, hiểu không?"
Cái đệt, mình trở thành đồng đội của thánh mẫu đại nhân từ khi nào vậy hả trời?
Trong lòng có muôn vàn câu chửi bậy, hắn vội mở miệng sửa đúng: (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn cũng tranh thủ đi chậm lại 1 chút, vẫy vẫy thằng Toàn:
"Có ai không? Mở cửa, là Yến đây".
"Dạ thưa anh, em tên là T-Toàn ạ".
Yên lặng 1 chút, hắn lại hỏi:
Xuất hiện trước mặt hắn là khoảng hơn 10 người, có nam có nữ, khuôn mặt đều ảm đạm.
Nàng mở to mắt nhìn hắn 1 hồi, chợt khum khớp ngón tay lại gõ vào vai hắn 1 phát khá mạnh:
Tha cho con má ơi! Con còn có mẹ già... ấy nhầm, còn có vợ đẹp, em gái vợ cũng đẹp đang đợi con trở về! (đọc tại Qidian-VP.com)
Là tình đơn phương sao?
Leo vào trong lầu 1 xong, cả nhóm 1 đường đi lên đến tầng 9 mà không gặp bất cứ trở ngại gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Yến liếc mắt lườm "người rãnh rỗi ưa thích ngắm mỹ nữ" chợt đưa tay bá cổ hắn kéo xuống:
"Vâng, là em đây, anh Giang. Em lấy được s·ú·n·g rồi. Mở cửa cho em!"
Tiểu tử này hẳn là cũng sẽ có cơ hội đi! Chỉ cần hắn có gan, chứng tỏ được chính mình...
"E-Em biết, em biết... Nhưng Tr-Trinh đang gặp nguy hiểm. Em-Em...."
"Khoan đã, chị Yến, anh... anh Huy phải không ạ? C-Cho... cho em theo với!"
Ba người xuống đến lầu 1, tìm 1 vị trí ít zombie đu dây leo xuống sân. Sau đó, cả 3 lại xài bài cũ, vừa lén lút trốn zombie vừa di chuyển sang block 1, đương nhiên là lần này gian nan hơn không ít, vì 2 người phải dắt theo 1 cái vừa cùi mía vừa yếu nhớt newbie.
Lễ phép dữ ta!
"Ok con dê!". Hắn giơ ngón tay cái. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khoan đã, ngay bây giờ chạy trốn! Không được! Ngay bây giờ nhảy lầu đào mạng! Liệu có thoát được không?
"Đúng rồi, sáng giờ mọi người có thông tin gì mới không? Mục tiêu hiện đang ở phòng nào vậy?"
Có 1 thiếu niên xuất hiện!
"Em tên gì?". Hắn hỏi.
"Hở, gì cơ?"
Đám người đưa mắt nhìn nhau, sau 1 hồi thì anh Giang trả lời:
"Em vào đi!"
Cái này hẳn là xuất phát từ quan điểm của nửa cái Otaku, thương xót Hikikomori.
Hắn đi theo phía sau Yến, 2 người phải lách người qua cái khe hẹp ở phía sau 1 cái tủ lớn kê sát cửa mới vào được bên trong hành lang tầng 5.
Gõ 1 hồi mới có tiếng người đáp lại:
Mặc cho trong lòng hắn đang phun trào vô số luống đậu xanh rau má, nàng rất nhanh đổi chủ đề:
Yến nhìn sang hắn, nhỏ giọng nói:
"Mình đi thôi anh!"
"Không sao đâu anh, nếu mọi người đi cùng cũng chỉ thêm phiền phức thôi!". Yến trả lời rồi quay sang hắn:
Nhìn quanh đám người 1 vòng, Yến gật đầu khẽ nói:
"D-Dám. Dám. Em dám ạ!". Toàn run rẩy siết chặt cây gậy trong tay...
Nàng phồng má lên, bước nhanh hơn mấy bước, bỏ hắn lại phía sau.
"Là Yến hả em?"
"Trả lời!". Hắn sẵng giọng quát.
"Bỗng dưng nổi hứng thôi!". Hắn chống nạnh cười ha hả.
"Ừ"
Nguyên toàn bộ quá trình rơi vào trạng thái c·hết máy, Yến lúc này mới sực tỉnh, chạy theo hắn, nhỏ giọng phàn nàn:
"Em muốn đi theo để làm gì vậy? Chuyện này rất nguy hiểm em có biết không?". Hắn nói hai câu này khá chậm, cũng nhấn mạnh từ "nguy hiểm".
"Gì kỳ vậy? Sao bỗng nhiên anh cho Toàn đi theo làm cái gì chứ?"
Haizz, đáng thương quá đi...
"E-Em th-thích... thích cô ấy, nhưng cô ấy không... không có biết em".
Chương 15: Tình thương của nửa cái Otaku
Hắn lại nhìn thiếu niên trước mắt.
"Chào mọi người! Tôi là Huy, là một người rảnh rỗi, hiện tại thì tôi đang đi theo cô ấy để được ngắm mỹ nữ chứ không phải là đồng đội của cô ấy. Xin mọi người đừng có hiểu nhầm!"
"Để em kiểm tra xem tình hình thế nào đã!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.