Ta Ở Tận Thế Xây Gia Viên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Giáo huấn
Hắn đột nhiên phát hiện mình không biết nên mở miệng nói cái gì. Một đường lôi kéo nàng lên trên này, hắn đã nhịn nguyên 1 bụng hỏa, nhưng lên đến nơi lại cảm giác giống như là bỗng nhiên quên mất lời kịch, không biết phải mở lời như thế nào nữa...
Hồi lâu, hắn mới trầm giọng nói:
Không nghĩ đến thì cũng thôi đi, nhưng vừa nghĩ đã sợ hết hồn. Thế là hắn thả tay xuống, lại không cam lòng nên muốn đổi mục tiêu khác....
Nhìn thấy thằng Toàn vẫn ở ngoài cửa không dám vào, hắn đợi 1 lúc cho đám người ăn mặc tương đối ổn 1 chút rồi mới vẫy vẫy tay, lại chỉ vào bên trong.
"Haizz, ít nhất thì cũng có chút tiến bộ..."
"Anh làm thế thật á?"
"Em xin lỗi!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Em là Trinh đúng không, Toàn lo cho em lắm đấy!"
"À, anh muốn hỏi em một chuyện nữa, nếu như em phải lựa chọn giữa cứu 1000 người xa lạ và cứu 1 người thân của em, em sẽ cứu ai?".
Em quá ngây thơ, không biết tự lượng sức mình. Em đã không kiềm chế được nên làm chuyện ngu ngốc, suýt nữa hại anh và mọi người!".
Dừng 1 chút, hắn bổ sung:
Hắn lại vung tay lên, bồi thêm phát thứ hai:
Lại vung tay lên lần nữa, nhưng lần này tay hắn dừng lại ở giữa không trung.
Em thử nghĩ xem, em hành động không biết suy nghĩ như vậy, nếu dẫn đến hậu quả là cả nhóm đều c·h·ế·t hết, là em làm đúng hay sao?"
"Giờ em lại thử nghĩ xem, nếu như anh không có siêu năng lực, anh chỉ là người bình thường thì lúc đó sẽ như thế nào? Không chỉ có em c·h·ế·t, những người đó c·h·ế·t, mà anh cũng sẽ c·h·ế·t, thằng Toàn cũng sẽ c·h·ế·t theo em!
"Đi theo anh, còn có rất nhiều chuyện anh phải nói với em! Em vẫn chưa thoát được đâu!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Haizz". Hắn thở ra, bước đến trước mặt Yến, dùng 2 tay ôm lấy hai má nàng, nhìn sâu vào mắt nàng:
Cảm giác đau đầu dữ dội do tập trung tinh thần lực quá mức rất nhanh qua đi, hắn không trả lời nàng, sải bước đi tới, ngồi xổm xuống, lại đưa tay lên hung hăng cho nàng 1 cái "gõ đầu sát".
"Lúc đầu anh nói điều kiện như vậy, lại cố ý đi theo em là vì anh muốn biết em xử lý chuyện này như thế nào, có đáng tin cậy không..."
Hắn kéo nàng đi lên thêm 2 lầu, ngẫu nhiên rẽ vào 1 căn hộ đang mở cửa, rồi dắt nàng ra ban công.
"Tớ xin lỗi, nhưng chuyện đó không được đâu, tớ... tớ cũng không còn trong sạch nữa".
Cô bé này trông cũng khá xinh xắn, nàng có nước da rất trắng, sống mũi thấp, nhưng được cái là trông rất văn nhã...
Đầu là không dám đánh nữa rồi! Mông? Hắn cũng muốn lắm nhưng không dám! Hay là... chỗ kia gò cao? Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, hắn cũng không muốn bị nàng bắn c·h·ế·t!
Yến không biết phải làm sao cả, nhưng tự biết đuối lý, nàng cắn cắn môi, mặc cho hắn kéo đi.
"À, phải rồi, còn anh, nếu như gặp tình huống tương tự, anh sẽ trói gô em lại thành cái đòn bánh tét rồi ngồi bên ngoài chờ hắn đi ra!"
Thật lâu sau,
Sau đó,
"Ui da!". Yến rên rỉ đưa tay lên che đầu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngửa người ra sau, hai tay chống xuống đất, hắn thở ra 1 hơi. Lại nhìn đám người đang trần truồng không biết phải làm sao, hắn xua tay cao giọng nói:
"Anh cũng sẽ không ngăn cản em muốn cứu giúp người khác, nhưng trước khi làm chuyện gì đó nguy hiểm, thứ em nên cân nhắc trước tiên không phải là người xa lạ có gặp nguy hiểm hay không, mà là những người ở bên cạnh em! Liệu hành động của em có gây nguy hiểm cho họ hay không?
Thằng Toàn hiểu ý chạy vào, tìm đến bên 1 cô gái, lại luống cuống tay chân không biết phải nói gì...
"Em... em không có...". Toàn đỏ mặt cúi đầu lí nhí không nói nên lời.
Hắn đưa ánh mắt bất thiện nhìn nàng hết từ dưới lên trên lại từ trên xuống dưới...
"Anh là Huy, là thằng Toàn nhờ anh đến cứu em đấy, nó lo cho em lắm! Nó nói là nó thích em nên anh mới chạy qua đây đấy, chứ nếu không..." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Em có biết tại sao không? Là bởi vì anh không muốn để lộ siêu năng lực quá sớm, anh không muốn đánh mất tiên cơ. Anh lại càng không muốn vì những người xa lạ mà phân tán sức mạnh của mình! Anh không muốn vì họ mà mình gặp nguy hiểm, anh còn có người đợi anh trở về, em hiểu không?"
"Được rồi, nghe anh này! Anh trân trọng khát vọng chính nghĩa muốn bảo vệ mọi người của em, nhưng khát vọng đó hẳn là chỉ có thể miễn cưỡng áp dụng được cho thế giới trước đây thôi. Giờ đã là tận thế rồi, em biết không?"
"Mọi chuyện đều qua cả rồi, mọi người mau tìm quần áo mặc vào cả đi!"
Thấy cô gái đã mặc quần áo vào rồi nhưng thằng Toàn vẫn không biết phải làm sao, hắn đi đến bên 2 người, mỉm cười hỏi:
"Anh nè, em đã nghĩ kỹ rồi. Nếu như gặp tình huống tương tự, em vẫn không chắc lắm là liệu em có đập cửa hay không, nhưng em tin là lúc đối mặt với hắn, em sẽ nổ s·ú·n·g!"
"Anh chỉ không ngờ là, kết quả lại quá tệ! Tệ đến không nỡ nhìn!"
Nhìn một chút, cô gái cúi đầu,
Hắn không nhịn được đưa tay gõ đầu nàng,
(Hung hăng nhìn chằm chằm.jpeg)
"Em... Em cứu người thân!". Suy tư 1 hồi nàng mới làm ra lựa chọn.
"Đương nhiên!"
Trinh mở to mắt, đây là lần đầu tiên cô nhìn chăm chú người bạn cùng lớp mà cô hầu như không bao giờ để ý này...
"Anh không làm sai! Nếu không có anh thì em đã c·h·ế·t rồi, không, hẳn là sẽ sống không bằng c·h·ế·t. Anh đã cứu em, cũng đã cứu mọi người.
Mà cho dù em chỉ có 1 mình, thì trước khi đi liều mạng, em cũng phải nghĩ xem em c·h·ế·t có ảnh hưởng đến ai hay không, rồi thì có ai đang đợi em trở về hay ko?".
Thật lâu, nàng mới ngẩng đầu lên:
"Đau, đừng có đánh em nữa!"
Dừng lại 1 chút, hắn nói tiếp:
Lý do là trong lòng hắn đang chửi nàng ngu ngốc, là ngực to óc nho, nhưng bất chợt lại nghĩ lỡ may mình đánh vào đầu nàng, cái trái nho bé xíu đó cũng bị đánh hỏng thì biết làm sao? Nàng sẽ còn ngốc đến trình độ nào nữa?
"Anh là...". Cô bé ấp úng.
Hắn không nói gì thêm, chỉ yên lặng đợi nàng trả lời...
"Không sao đâu! Chuyện đó không quan trọng chút nào hết! Tớ thương cậu, tớ muốn được ở bên cậu!". Không biết lấy ở đâu ra dũng khí, Toàn vừa nói vừa nắm lấy tay Trinh.
"Em c-có... em t-thích Trinh lắm, nhưng cậu ấy... cậu ấy không biết em..."
"Tớ..."
"Ngu lâu dốt bền khó đào tạo!"
(Cúi đầu không dám nhìn lại.jpeg)
"E-Em xin lỗi...". Yến lí nhí trả lời.
...
Hắn gật gật đầu, có chút mệt mỏi dựa vào ban công, ngắm nhìn khung cảnh phương xa...
"Vừa rồi, anh có thể cứu người đàn ông, nhưng anh không cứu!". Hắn đột nhiên đổi chủ đề:
Trong đầu tưởng tượng 1 hồi, hắn quyết định... từ bỏ =]]
"Em... Em... Chuyện đó...". Yến lúng túng trả lời...
Không muốn tiếp tục ăn cơm c·h·ó, hắn quay lại, nắm lấy tay Yến, kéo nàng đi theo:
"Ừm, lần tới em hứa sẽ suy nghĩ kỹ hơn, không làm chuyện ngu ngốc nữa". Yến thấp giọng trả lời. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Em có thích Trinh không hả Toàn?". Hắn đột nhiên to tiếng: "Trả lời anh!"
Dừng lại một chút, hắn nói tiếp:
Yến cúi thấp đầu hơn nữa.
Đám người lúc này mới dám nói chuyện, luôn miệng cảm ơn, cuống quýt chạy qua chạy lại lấy quần áo, nhưng hắn có thể nhìn ra được, họ hẳn là đang sợ! Sợ siêu năng lực gia...
"Anh cũng có thể cứu người phụ nữ! Lúc xuất thủ, anh vẫn có thể phân ra 1 phần niệm lực để gỡ cô ta khỏi tay hắn, lại phân thêm niệm lực để đỡ cô ta, nhưng anh cũng không làm như vậy!".
"Anh ích kỷ như vậy đấy! Rốt cuộc là sai hay sao?". Hắn hỏi nàng.
Xoa xoa cằm, hắn lại hỏi nàng:
Chương 17: Giáo huấn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.