Ta Ở Tận Thế Xây Gia Viên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23: Lần đầu gặp nguy hiểm
Thực ra thì hắn cũng đã từng làm nhiều việc mà không có tầm nhìn, chẳng hạn như là mở khóa. Nhưng mấy cái đó hắn đều làm trong tình huống thông thường, có thể tập trung canh chỉnh tinh vi niệm lực, chứ đâu có bị zombie dí sát đít như bây giờ đâu!
Haizz, còn chưa kể hắn luôn lo lắng nếu để bản thân vượt quá giới hạn thì nếu có nguy hiểm xảy ra sẽ không thể xử lý được. Nhưng thật nực cười là chính bản thân hắn cũng không hề biết giới hạn của mình là ở nơi nào! (đọc tại Qidian-VP.com)
......
Hắn đưa tay lên véo mi tâm, tóc và xung quanh đầu đều đã ướt đẫm mồ hôi.
"Sô lô không tụi bayyy!"
"Hế lô mấy cưng!"
Mất đi mục tiêu, bọn chúng chỉ có thể gào thét phẫn nộ...
Hắn hít sâu 1 hơi:
Hai tay vung lên theo nhịp chạy, hắn lao mình đi...
...
Nếu lúc nãy hắn ở trên mái nhà ngồi gõ đồ vật ở bên dưới, có phải là an toàn hơn không? Nếu biến dị zombie xuất hiện ở trên đường, nó cũng sẽ chỉ phóng tới nguồn âm thanh, hắn ngồi ở trên này còn không phải là muốn làm gì thì làm sao?
Bất chợt, hắn có cảm giác giống như có thứ gì đó đang bám theo...
Trận chiến kéo dài 5 phút mới kết thúc, diệt được gần 40 con zombie.
Lũ zombie nhào đến trước cửa căn nhà mà hắn vừa bay lên, chỉ có thể nghe tiếng chân hắn bước trên mái tôn đi xa dần. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đầu hắn đang dâng lên từng trận đau nhức...
2 chân sau đạp mạnh vào nền đường, con zombie nhảy xổ vào hắn!
Hắn ra hiệu cho Yến theo vào trong. Vào đến trong sân, hắn ngồi bệt xuống dưới hiên nhà. Cầm lấy ba lô, hắn móc chai nước ra tu ừng ực rồi trút phần còn lại lên đầu...
Chương 23: Lần đầu gặp nguy hiểm
Quay trở lại căn nhà, sau khi mở cửa vào nhà đập c·hết hết lũ zombie, cả nhóm bắt đầu chuẩn bị. Người thì khiêng vật nặng ra gia cố cổng chính, người thì chuẩn bị vật cản dự phòng để nếu có gì thì lui về phòng thủ ở trong nhà, người thì lo đi mở và kiểm tra cửa sau...
"Gào Gào Gào..."
Vừa chặn lại được, hắn theo bản năng hất văng nó đi, xoay người lại thật nhanh.
Con zombie nhìn thoáng qua trông giống như một đầu báo săn, tốc độ cũng như vậy luôn, cực kỳ nhanh!
Hắn đứng dậy, dọc theo mái tôn đi về hướng cả nhóm đang phục kích.
"Đậu xanh rau má!"
Nghịch lý thật đấy! (đọc tại Qidian-VP.com)
Địa điểm phục kích được chọn là một ngôi nhà mà bọn hắn vừa mới đi qua, ở trong con hẻm cách chỗ này khoảng 40m. Gia chủ xây tường cao 2m, có cửa sắt khá kiên cố.
Tính ra thì lực lao tới của thằng Cường mạnh hơn con zombie này nhiều.
Mà thôi, hắn phải trở về chỗ Yến. Nếu đi lâu quá không về thì cô ấy sẽ cuống lên mất. Hắn cũng cần nghỉ ngơi 1 chút rồi mới tiếp tục được...
Liên tục di chuyển vượt qua 6 cái mái nhà, hắn ngồi trên mái tôn, dựa người vào vách tường nhà bên cạnh thở hổn hển.
"Xoẹt... Xoẹt..."
"Có chuyện gì vậy, sao trông anh...". Yến đang lo lắng đợi hắn ở trước cửa, nhìn bộ dáng hẳn là đang muốn chạy ra ngoài xem.
Chia nhau khiêng bớt xác zombie đi để có không gian chiến đấu. Cả nhóm mất thêm khoảng 5 phút dọn dẹp chỉnh đốn rồi mới bắt đầu vòng kế tiếp.
Bất chợt,
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có thể nhìn thấy từ trong mắt đối phương sự lo lắng bất an. Sau một hồi, Yến thay mặt mọi người hỏi hắn:
Đệt mợ, có vẻ như hắn ko biết làm thế nào để ném ra sau mông cả! Trước giờ hắn chỉ toàn luyện tập ném trong tầm nhìn thôi, tức là ném theo góc gần 180 độ ở trước mặt! Cùng lắm là đã từng ném khi xoay đầu nhìn nghiêng, nhưng hắn thề! Hắn chưa bao giờ thử ném ra sau mông, lại còn đang phải chạy vắt chân lên cổ nữa chứ! (đọc tại Qidian-VP.com)
Biết nói sao nhỉ, hắn đã quá cẩn thận! Từ khi biết dùng niệm lực quá nhiều sẽ gây đau đầu, hắn luôn lo lắng tìm cách tiết kiệm tiêu hao, thành ra hắn chọn cách đi bộ để tiếp cận. Cuối cùng thì tiết kiệm đâu không thấy, bản thân vừa gặp nguy hiểm vừa phải gánh chịu tiêu hao lớn hơn bình thường! (đọc tại Qidian-VP.com)
"Anh không sao đâu! Anh tính toán cẩn thận quá nhưng hóa ra lại là tính sai. Anh cứ nghĩ là đi bộ bên dưới cho tiết kiệm niệm lực, ai ngờ..."
Lũ zombie lao tới chỗ hắn vừa đứng, ngẩng đầu giơ hai tay lên trời:
Thằng Toàn được phân công ngồi ở trên cái cây gần tường rào, thò xúc tu ra ngoài gây sự. Đám zombie thấy có con xúc tu quái ngồi ở trên cao, bỏ qua cổng sắt bắt đầu đu tường leo vào. Cả đội chia ra đợi ở bên tường, zombie vừa nhảy xuống liền đập. Huy với Toàn trợ chiến từ xa, canh nơi nào zombie vào đông quá thì yểm trợ bằng cách quấn zombie xịt chất nhờn, hoặc là chọi đá...
Zombie bắt đầu công thành...
Má ơi!
"Hứ! Ai thèm hôn anh chứ! Không biết xấu hổ!". Nàng mắng hắn, nhưng bầu không khí căng thẳng lại bắt đầu dịu đi.
Lần này hắn hét toáng lên, nhưng có vẻ như là to quá mức rồi!
Con zombie văng đi 1 đoạn tầm 5m, nó xoay người tiếp đất, rống lên 1 tiếng lại nhào lên...
Chỉ trong 1 khoảnh khắc, va chạm xảy ra! Hắn có cảm giác như hắn đã ngăn được con zombie, nhưng cảm giác chặn lại này khá khó khăn. Cũng không phải là do con zombie quá mạnh, mà là do hắn không quen điều khiển niệm lực phía sau lưng, lại còn bị bất ngờ nữa.
Dùng niệm lực trói chặt con zombie ở trên không trung, 2 viên bi trong tay hắn chợt động
Một lần nữa, hắn dùng niệm lực chặn lại, nhưng lần này là ở trước mặt, hắn điều khiển trơn tru hơn nhiều.
Ngay cả âm lượng cũng vậy! Không canh chính xác được, lúc thì nhỏ quá, lúc thì to quá. Phiền phức vô cùng!
"Cạch cạch cạch cạch".
"Gào Gào Gào..."
Hắn thở ra 1 hơi...
Máu và óc bắn tung tóe...
Hắn thuật lại sơ lược chuyện xảy ra cho Yến và mọi người nghe.
Nghỉ ngơi 1 hồi, lại đợi hắn leo lên cao trinh sát 1 vòng, cả nhóm tụ lại bàn chiến thuật.
Rốt cuộc cũng về tới! Hắn dùng niệm lực từ trên mái nhà bên cạnh "nhảy" vào trong sân...
Hắn định tập trung niệm lực vào hai viên bi sắt đang nắm trong lòng bàn tay.
Đám zombie bắt đầu bu lại...
Đi dụ địch là việc của hắn. Cũng không có biện pháp, ai bảo hắn biết bay cơ chứ =]]
Cái trò mở miệng gọi zombie này thực sự rất phiền! Ngay cả nghĩ ra nói câu gì cũng đã đủ phiền lòng rồi. Hắn cứ có cảm giác như câu nói của mình quê quê làm sao ấy, dù rằng chỉ để hét lên cho lũ zombie nghe =.=
Hắn vẫn kịp làm ra phản ứng, dùng niệm lực nâng người mình bay lên cao...
Theo bản năng, hắn vội vàng tụ tập niệm lực thành năng lượng thể, ngăn chặn ở phía sau lưng.
Sai lầm!
Hắn bước ra giữa đường trong tầm mắt zombie, hung hăng vỗ tay:
Vì con zombie đang nằm ngang, nên 2 viên bi theo thứ tự lao vào 2 bên đỉnh đầu nó.
Hắn ngoảnh đầu lại nhìn!
Lần này Huy vẫn đi ra chỗ cũ, nhưng đám zombie giờ đã ở xa hơn. Hắn đi thêm mấy mét nữa thì thấy đoạn đường phía trước xe cộ ngã nhiều không tiện chạy trốn. Dừng lại suy nghĩ 1 chút, hắn di chuyển thấp người nép sát vào sạp hàng đổ ở ven đường rồi dùng niệm lực nhặt đại một cục gạch, từ khoảng cách xa tầm 20m gõ vào cánh cửa của 1 trong hai chiếc ô tô đang nằm chắn ngang đường:
Cái đệt, khoảng thời gian vừa rồi không dài, nhưng vừa đủ cho đám zombie rút ngắn khoảng cách! Mấy con gần nhất đã đến cách hắn 4, 5 mét rồi.
"Anh không sao! Bất cẩn quá! Đụng phải con zombie biến dị..."
Mọi người đều thống nhất rằng xông lên chọi cứng là ý tưởng tồi, ủng hộ phương án dụ zombie ra diệt theo từng nhóm nhỏ.
Có 1 con zombie đang lao về phía hắn bằng cả 4 chân, khoảng cách chỉ còn khoảng 5, 6 mét.
"Gì thế? Yêu anh rồi hả? Muốn hôn anh một cái không?". Vừa tỉnh hồn, hắn đã mặt dày vô sỉ trêu nàng.
Đương nhiên là nếu cho hắn chút thời gian hắn thì hắn sẽ làm được thôi, nhưng mà lần này không kịp nữa rồi...
Hắn quay đầu liền chạy!
Đám zombie ở phía trước đã chú ý đến hắn, bắt đầu nhào tới, hắn quay người ù té chạy...
Yến ngồi xuống bên cạnh, nàng không nói gì, nhưng sắc mặt quan tâm nhìn hắn...
Mà, chuyện này thực sự cũng làm khó hắn! Mấy ngày nay, niệm lực là thứ duy nhất để hắn dựa vào, hắn thực sự không dám đi vắt kiệt bản thân chỉ để tìm kiếm giới hạn của mình! Hắn sợ làm thế xong rồi sẽ có chuyện gì đó xảy ra, kiểu như zombie bỗng nhiên ở đâu đó chui ra, hay là có người nào đó vác s·ú·n·g tới tìm gia đình hắn...
Thấy hắn đã lao vào qua khe cửa, Yến đóng sập cửa lại cài then. Lộc và Giang lập tức khiêng mấy cái bồn hoa, cây cảnh chặn thêm vào.
Không chần chờ nữa, hắn tăng độ cao lên trên mái nhà. Bước lên mái tôn, hắn nhanh chóng rút lui...
Hắn nghĩ nên gọi chủng loài này là "biến dị" hơn là "tiến hóa" chứ tiến hóa kiểu gì mà biến thành chạy bằng 4 chân rồi?
"Giờ thì làm sao hả anh?".
Ngồi thở 1 hồi, cảm giác nhức đầu mới dần dần rút đi, chỉ còn cảm giác mạch máu hơi co giật ở bên dưới thái dương...
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.