Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 50: Phỏng vấn hay thẩm vấn?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50: Phỏng vấn hay thẩm vấn?


Hậu quay đầu lại nhìn mới phát hiện ra là cả nhóm mình đều đang "soi" Yến. Có chút bối rối, Hậu giả vờ đằng hắng ho khan một tiếng rồi nhanh chóng đổi chủ đề:

"Nếu thế thì tốt quá rồi! Lúc đầu tôi cũng đoán là các anh có thể là nhóm người ở chung cư bên đó nhưng không dám chắc. Vậy chuyện chúng tôi xin gia nhập anh cảm thấy thế nào, có được không ạ?"

Trầm ngâm suy nghĩ 1 lúc Huy mới trả lời:

"Để gia nhập thì có hai... ừm... cứ gọi là 2 vấn đề đi. Đầu tiên, các anh phải biết một điều là khu căn cứ ở chung cư Ryoko là của tôi. Tất nhiên là tôi sẽ không độc tài định đoạt tất cả mọi thứ theo ý của mình, mà sẽ thường xuyên lấy ý kiến đóng góp của mọi người. Nhưng các anh phải ghi nhớ 1 điều: người đưa ra quyết định cuối cùng là tôi!".

Dừng lại 1 chút, hắn đưa mắt nhìn lướt qua đám người rồi cất tiếng hỏi:

"Các anh thấy ổn với chuyện này chứ?"

"Đương nhiên là không có vấn đề!". Hậu nhanh nhảu trả lời.

"Tôi đồng ý, kẻ mạnh làm vua, rất hợp ý tôi!". Tín gật đầu.

"Được ạ!". Ông chú có khuôn mặt khắc khổ trả lời.

"Vâng ạ!" "Tôi đồng ý!". Hai người phụ nữ cũng phụ họa theo.

Thấy đám người không có gì dị nghị, Huy lại nói tiếp:

"Vấn đề thứ 2 là mọi người cần phải vượt qua được 1 cuộc phỏng vấn ngắn với tôi. Những ai mà tôi đánh giá là đạt yêu cầu thì tôi sẽ cho phép gia nhập, còn nếu như không đạt thì chỉ có thể đường ai nấy đi!".

Đám người bối rối đưa mắt nhìn nhau...

Huy cũng không dông dài, thấy Yến vẫn còn hơi xấu hổ ngồi ở 1 bên, hắn rất là tự nhiên đưa tay ra nắm lấy bàn tay nàng:

"Yến ơi, đi với anh!"

"Ơ, đi-đi đâu cơ?"

"Vào chuẩn bị phỏng vấn, nhanh nào!".

Cầm tay Yến đi được 1 đoạn, hắn mới sực nhớ ra:

"Anh Tùng, anh Vũ, hai anh ở dưới này nhớ trông chừng chỉ cho họ ngồi ở sát cửa ra vào thôi nhé. Tôi gọi ai thì các anh cho người đó lên lầu gặp tôi".

"Hiểu rồi!" "Ok!". Tùng và Vũ trả lời.

Huy dắt Yến leo cầu thang lên tầng 1, rồi bước vào căn phòng ở phía xa nhất.

Đây là 1 căn phòng cá nhân, có giường đơn, ghế chơi game, bàn máy tính. Ngoài ra còn có thêm 1 cái ghế nhựa màu tím, hẳn là để dành cho khách.

Kéo cái ghế chơi game ra ngồi xuống, hắn mỉm cười hỏi nàng:

"Em thấy sao?"

"Thấy gì cơ?". Yến có chút hồ đồ hỏi.

"Thì chuyện em xinh đẹp nóng bỏng ấy! À đúng rồi, lúc đỏ mặt xấu hổ trông em cũng rất là dễ thương nữa!". Hắn cũng hồ đồ trả lời.

"Anh còn dám nói! Cái đồ không biết xấu hổ!". Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến Yến đã nổi đóa lên, dùng cả hai tay hung hăng véo hắn.

"Á, ui da, đừng... đừng véo nữa... Cho anh xin lỗi!".

Ông bà ta dạy không sai, đúng là cái miệng hại cái thân! Bị véo cho bầm dập cả người, lại còn phải mỏi miệng dỗ dành, Yến mới chịu hạ hỏa.

Huy xoa xoa tay cười làm lành:

"Giờ thì anh hỏi thật nhé, em thấy Hậu và Tín 2 người đó thế nào?"

Yến nghiêng đầu suy tư 1 chút mới nói:

"Em thấy anh Hậu có vẻ là người trung thực, còn anh Tín thì em cũng không biết nữa, nhưng em không nghĩ anh ta là người xấu đâu!"

"Thế nếu như em phải chọn chỉ giữ lại Hậu hoặc Tín, em sẽ chọn ai?". Hắn được thế lấn tới.

"Ơ, anh lại định trục xuất 1 người nữa à!". Yến có chút "xù lông mèo" mở to đôi mắt đẹp nhìn hắn.

"Bình tĩnh nào! Thế em thấy giữa Thắm và Tín khác nhau ở điểm nào?"

Yến đi qua đi lại 2 vòng rồi mới trầm ngâm trả lời:

"Chị Thắm là kiểu người nhiều mưu mô, tính toán chi li, lật mặt cũng rất nhanh nữa. Nhưng anh Tín lại thuộc kiểu thẳng thừng, ghét ai là sẽ ghét ra mặt luôn, không hề che dấu. Em thấy kiểu người như anh ta còn tốt đẹp hơn chị Thắm nhiều".

Hắn giơ ngón tay cái lên, biểu lộ vô cùng khoa trương:

"Woaaaaa! Yến thông minh quá đi!".

Yến dẩu môi:

"Hứ! Đừng có trêu em nữa. Em chỉ hay thương người thôi chứ không có ngốc đâu nhé!"

Huy bật cười ha hả, đi ra cầu thang gọi xuống:

"Anh Tín ơi, lên trên này nói chuyện 1 lát!"

Tín hít sâu 1 hơi, bước lên cầu thang đi vào phòng. Huy bảo anh ta khép cửa lại, rồi ngồi xuống cái ghế nhựa kê ở phía đối diện.

"Anh cảm thấy anh Hậu là người như thế nào?". Huy không buồn khách sáo, vừa mở miệng đã đi thẳng vào chủ đề.

Tín cũng có hơi bất ngờ khi vừa mới bắt đầu Huy đã hỏi chuyện này. Nhíu mày suy tư 1 lúc, anh ta mới trả lời:

"Anh ta sao? Hmmm, theo tôi thấy thì anh ta là người can đảm, dám xung phong đi đầu, cũng không sợ nguy hiểm. Tuy nhiên tính cách anh ta lại quá đàn bà, không thể làm đại sự được".

Huy khoanh tay trước ngực, cẩn thận quan sát mọi biểu hiện của Tín:

"Đàn bà như thế nào vậy? Anh có thể nói thật chi tiết được không?".

Tín có vẻ phân vân, nhưng cuối cùng cũng thở dài:

"Chuyện đó... Haizzz... Được thôi!"

Câu chuyện của Tín bắt đầu từ khoảng 1 giờ chiều ngày hôm qua. Khi đó anh ta đang ở trong nhà với bạn trai thì thấy nhóm của Hậu đi ngang qua.

Đúng vậy đấy, Tín là gay công khai. Buổi tối trước ngày tận thế, Tín đi quán bar quen được 1 gã cũng là đồng tính. Hai người uống say, sau đó Tín đưa anh ta về nhà làm bạn tình một đêm. Ai dè sáng hôm sau đã là tận thế, thế là anh ta bị mắc kẹt trong nhà Tín cả tuần sau đó.

Lúc nhóm Hậu đi ngang qua thì hai người đã ăn gần hết đồ ăn dự trữ rồi. Không hề do dự, cả 2 cầm vũ khí chạy ra ngoài xin gia nhập.

Về sau, khi zombie quá nhiều mà đường lại càng lúc càng khó đi hơn, 2 bà cháu kia đã trở thành gánh nặng thực sự, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ di chuyển cũng như sự an toàn của những người khác. Tín nhịn không được, kéo Hậu ra 1 góc nói chuyện, đề nghị Hậu tìm một căn nhà cho 2 người kia ở lại, có gì sau này sẽ quay lại đón nhưng Hậu kiên quyết không nghe.

Buổi chiều tối ngày hôm đó, khi cả nhóm đang leo thang để vượt qua mái nhà thì phát sinh sự cố. Zombie tiếp cận quá nhanh, bạn trai Tín vì đi ở sau cùng, leo lên không kịp nên bị đám zombie kéo xuống ăn thịt.

Sau chuyện đó, Tín bắt đầu công khai phản đối Hậu lãnh đạo nhóm. Tuy nhiên, do anh ta chỉ là thiểu số, thêm nữa ông chú trung niên cũng không có chính kiến gì nên cuối cùng đã trở thành cục diện như hiện nay.

Dùng bàn tay chống cằm rồi tựa khuỷu tay vào tay ghế, Huy trầm ngâm hỏi:

"Thế anh có ghét 2 bà cháu đó không?".

"Không, tôi chỉ coi họ là gánh nặng chứ không đến mức thù ghét gì họ đâu! Họ cũng chỉ muốn được sống mà thôi, nhất là thằng bé, anh thấy đấy, nó còn rất nhỏ..."

Dừng 1 chút, gã cười khổ:

"Với lại 2 chúng tôi chỉ là tình 1 đêm mà thôi, không có gì phải đau khổ cả. Còn chưa kể đến chuyện 1 tuần bị nhốt chung khiến chúng tôi nhận ra là chúng tôi không hợp nhau".

"Hmm, thế còn anh Hậu thì sao? Anh có ghét anh ta không?"

Tín cau mày suy nghĩ 1 lúc mới trả lời:

"Nói là ghét thì có hơi quá, tôi nghĩ là tôi chỉ không thích anh ta mà thôi, kiểu như là không thích anh ta làm trưởng nhóm của mình. Anh biết đ-"

Huy đột nhiên ngắt lời Tín:

"Nếu anh Hậu c·h·ế·t thì anh có vui không?".

Tín lắc đầu:

"Chuyện đó... không, tôi không vui! Nếu ý anh muốn hỏi là tôi có muốn g·i·ế·t anh ta không thì câu trả lời của tôi là tôi không muốn. Nhưng nếu như anh ta gặp nguy hiểm, thì tôi cũng sẽ không muốn liều mạng chạy đi cứu anh ta".

Ngồi chống cằm đánh giá Tín một hồi, Huy nói:

"Được rồi, anh xuống dưới đi. À, gọi vợ chồng anh Hậu lên đây cho tôi".

Thấy Tín đã ra khỏi phòng, Huy đứng lên, vỗ vỗ mặt ghế:

"Hai người này giao cho em hỏi đó Yến!"

Yến ừ một tiếng, từ trên bàn nhảy xuống, đặt mông ngồi xuống ghế.

Nãy giờ nàng ngồi trên mép bàn máy tính. Cũng không biết nàng lấy ở đâu ra một quyển sổ, thỉnh thoảng lại ghi ghi chép chép.

Chỉ trong chốc lát hai vợ chồng Hậu đã lên đến nơi. Yến nhìn cái ghế nhựa 1 chút, xoay người lại, mời hai người họ ngồi xuống ở cạnh giường.

"Họ tên đầy đủ của anh là gì? Bao nhiêu tuổi?". Yến lạnh nhạt hỏi.

"Tôi tên Nguyễn Văn Hậu, 33 tuổi". Hậu trả lời theo phản xạ.

"Còn chị?"

"Tôi... Tôi là Trần Thị Thúy, năm nay... ừm... 29 tuổi rồi ạ".

"Quan hệ giữa hai anh chị là gì?"

...

Ặc, là thẩm vấn hả trời?

Trong lòng Huy, từng luống đậu xanh rau má nhanh chóng mọc lên, xanh tươi mơn mởn.

...

Theo từng bước thẩm vấn của Yến thì Hậu rất nhanh "khai báo" mối quan hệ giữa anh ta và 2 bà cháu nhà bà An.

Bà An chính là ân nhân của Hậu. Cách đây hơn 10 năm, khi anh ta từ quê lên thành phố X học nghề, có thuê trọ ở khu nhà trọ của bà An. Mấy năm sau, bà cụ thấy anh ta chăm chỉ, thường xuyên giúp đỡ đủ thứ việc trong khu trọ, lại hiền lành chất phác, nên khi anh ta học nghề xong định về quê, bà quyết định cho anh ta vay tiền mở tiệm sửa xe máy.

"Anh Tín có khai là đã khuyên anh để 2 bà cháu ở lại. Tại sao anh không đồng ý?"

"Chuyện đó... tôi sợ. Tôi sợ là nếu tôi để 2 bà cháu ở lại thì họ sẽ c·h·ế·t ở đó, hoặc là về sau tôi sẽ không bao giờ có thể quay trở lại được nữa".

"Được rồi Yến ơi, em hỏi xem họ đang giấu chúng ta chuyện gì vậy?". Huy nói xen vào.

"Anh chị đang có chuyện muốn che giấu chúng tôi có đúng không?". Yến xoay bút, gõ gõ đầu ngón tay xuống thành ghế.

"Chuyện đó...". Hậu ấp úng cúi đầu xuống.

Chỉ trong khoảnh khắc, khuôn mặt xinh đẹp của Yến đã dâng trào chính khí, nàng đập mạnh xuống thành ghế:

"Anh chị nên nhớ, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, càng che giấu tội ác, càng..."

"Yến ơi, đừng có hình sự như thế. Ý anh không phải là họ phạm tội đâu..."

Hắn quay sang Hậu:

"Anh biết rõ tôi đang hỏi anh chuyện gì rồi đấy! Tôi không muốn lãng phí thời gian! Hoặc là anh chị nói cho tôi biết, hoặc là chúng ta đường ai nấy đi!"

Hắn có thể đoán được siêu năng lực của 2 người này hẳn là khá cùi mía, ít nhất là không có sức chiến đấu. Nếu không thì họ sẽ không phải cố gắng tìm cách gia nhập 1 nhóm người sống sót đến vậy!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50: Phỏng vấn hay thẩm vấn?