Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 14: Đêm trong rừng đầm lầy

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Đêm trong rừng đầm lầy


Sau khi ăn hết miếng cuối, Đại đặt cành cây xuống, lấy bọc lá từ thắt lưng, mở ra uống một ngụm nước thảo dược mà dân làng Thỏ Tinh đưa. Nước mát lạnh trôi qua cổ họng, mang theo mùi cỏ khô quen thuộc, làm cậu tỉnh táo hơn chút ít. Cậu đưa bọc cho A Miêu, cô nhận lấy, uống vài ngụm, rồi trả lại. “Cảm giác sao?” cô hỏi, mắt liếc vai Đại.

Đại gật đầu, nhìn đống lửa, rồi nhìn ra rừng đầm lầy tối om. Tiếng gầm xa xôi của Cự Hùng vọng lại từ đâu đó, như lời nhắc nhở rằng họ chưa thể dừng lại. Cậu đứng dậy, nhặt thêm vài cành khô quanh mỏm đất, ném vào lửa để giữ nó cháy. “Cô nghỉ trước đi,” cậu nói, giọng trầm. “Ta canh.”

Chương 14: Đêm trong rừng đầm lầy

A Miêu gật đầu, giơ tay, một sợi lửa từ đuôi bùng lên, chạm vào đống cành khô. Lửa bén nhanh, ánh sáng đỏ rực chiếu lên khuôn mặt cả hai, xua tan cái lạnh ẩm của rừng đầm lầy. Cô giữ lửa cháy đều, không quá lớn để tránh thu hút yêu thú, nhưng đủ để nướng thịt. “Cẩn thận, đừng làm cháy,” cô nói, giọng trầm, mắt nhìn đống lửa.

Đại dừng bước, quay lại nhìn A Miêu, giọng trầm nhưng rõ ràng: “Tối rồi. Tìm chỗ nghỉ đi, không đi tiếp được nữa.” Cậu đưa tay quệt mồ hôi trên trán, mắt quét qua khu rừng đầm lầy tối om. Không khí ẩm ướt và tanh nồng tràn ngập, tiếng côn trùng kêu rả rích hòa lẫn với tiếng nước chảy róc rách từ xa. Cậu biết rõ, nếu không nghỉ ngơi, cả hai sẽ không đủ sức đối phó nếu có thêm yêu thú t·ấn c·ông trong đêm. Vai trái cậu vẫn nhức nhối từ cú quật của Rắn Tinh, và cậu đoán A Miêu cũng chẳng khá hơn.

Cậu quay sang nhìn A Miêu, thấy cô ngủ sâu hơn, hơi thở đều đặn, ba cái đuôi lửa gần như tắt hẳn, chỉ còn ánh sáng yếu ớt như đom đóm. Cô đã đỡ cậu qua bao trận chiến, từ Hắc Báo đến Rắn Tinh, không bao giờ bỏ rơi cậu dù cậu từng là gánh nặng. Giờ thì đến lượt cậu – canh gác để cô nghỉ, để cô hồi phục, để ngày mai họ tiếp tục con đường này cùng nhau. Cậu cảm thán trong lòng, không phải vì tiếc nuối kiếp trước, mà vì nhận ra mình đã thay đổi nhiều thế nào.

A Miêu nằm dựa vào gốc cây lớn cách cậu vài bước, ba cái đuôi lửa dịu hẳn thành ánh sáng đỏ nhạt, khẽ đung đưa như ngọn đèn sắp tắt. Cô nhắm mắt, hơi thở đều đặn, nhưng tay vẫn đặt gần ngực, như bản năng sẵn sàng phản ứng nếu có nguy hiểm. Áo đỏ rách rưới của cô lấm lem bùn, vệt đỏ nhạt trên lưng từ cú quật của Rắn Tinh vẫn còn, dù không chảy máu. Đại nhìn cô, biết cô kiệt sức hơn cậu – một ngày chiến đấu liên tiếp với Cá Sấu Tinh, Cóc Độc, và ba con Rắn Tinh đã rút cạn sức lực của cô, dù linh khí yêu tinh giúp cô hồi phục nhanh hơn người thường.

Đại cắn miếng của mình, nhai chậm rãi, mặt hơi nhăn vì vị tanh và dai quá mức. “Ừ, dở bỏ mẹ,” cậu lẩm bẩm, nhưng vẫn nuốt trôi. “Còn hơn nhịn đói.” Cậu ăn hết miếng thịt, rồi xiên thêm một miếng nữa lên nướng, xoay cành cây trên lửa. Dù không ngon, thịt Rắn Tinh vẫn cung cấp chút sức lực, và cậu cảm nhận linh khí yếu ớt từ nó thấm vào cơ thể, bổ sung phần nào năng lượng đã mất. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đêm trôi qua chậm rãi, ngọn lửa dần tàn, chỉ còn ánh sáng đỏ yếu ớt. Đại ngồi đó, mắt không rời khỏi khu rừng, tay nắm chặt Ride Booker. A Miêu ngủ yên, hơi thở đều đặn, và cậu biết, mình phải giữ cho cô an toàn – không chỉ đêm nay, mà cả những ngày sắp tới. Cậu vừa suy ngẫm, vừa cảm thán, nhưng không để cảm xúc lấn át. Ngày mai, họ sẽ tiếp tục, và cậu sẽ mạnh hơn nữa – vì chính mình, vì A Miêu, và vì con đường phía trước.

Đại cười nhẹ, nhưng không thành tiếng, mắt vẫn nhìn đống lửa. Giờ thì sao? Cậu bị ném vào cái thế giới này – Vạn Tộc Giới – không biết vì sao, không biết làm sao để về. Mỗi ngày là một trận chiến, mỗi bước đi là một thử thách. Từ Hắc Báo, Xà Tinh, đến Cóc Độc, Rắn Tinh, cậu đã suýt c·hết không biết bao lần. Cậu phải lo cho mạng sống của mình, lo cho A Miêu, lo cho làng Thỏ Tinh, và cả cái mục tiêu mơ hồ là đánh bại Cự Hùng để tìm đường về Trái Đất. Trách nhiệm đè nặng lên vai, không còn chỗ cho những câu đùa nhảm hay sự vô tư ngày xưa.

Ngọn lửa cháy đều, ánh sáng đỏ cam nhảy nhót trên khuôn mặt Đại, làm nổi bật vài vết xước và bùn khô trên má. Cậu nhìn ngọn lửa, rồi bất chợt, đầu óc trôi về những ngày tháng xa xôi – kiếp trước, khi cậu còn là một gã thanh niên bình thường trên Trái Đất. Những ngày ấy, cậu chẳng phải lo gì ngoài việc đi học, chơi game, và ăn phở cuối tuần với đám bạn. Cuộc sống vô lo, đơn giản, không yêu thú, không Decadriver, không Cự Hùng hay những trận chiến đến kiệt sức như bây giờ.

A Miêu gật đầu, không phản đối, ba cái đuôi lửa bùng sáng nhẹ, soi lối qua bóng tối dày đặc. “Chỗ cao, khô ráo,” cô nói, giọng khàn vì mệt, tay chỉ về phía một mỏm đất nhô lên cách đó vài chục mét, nơi cây cối mọc thưa thớt và mặt đất ít bùn hơn. “Ở kia.” Cô bước lên trước, dù chân hơi run, ánh sáng đỏ từ đuôi dẫn đường qua đám cỏ nổi và những rễ cây ngoằn ngoèo chìm trong nước đục.

A Miêu mở mắt, liếc cậu, đôi mắt đỏ như ngọc thoáng chút mệt mỏi nhưng vẫn sắc bén. “Ngươi cũng mệt. Đừng gục giữa chừng,” cô nói, giọng khàn, nhưng không phản đối thêm. Cô nhắm mắt lại, dựa hẳn vào gốc cây, ba cái đuôi lửa dịu hẳn, chỉ còn ánh sáng yếu ớt hắt lên thân cây sần sùi. Đại gật đầu, không đáp, tay nắm chặt Ride Booker, mắt quét qua khu rừng đầm lầy tối om xung quanh.

Trời tối dần, ánh sáng cuối ngày bị tán lá dày đặc của rừng đầm lầy phía tây che khuất, nhường chỗ cho bóng tối bao trùm khắp khu vực. Trần Đại lê bước trên mặt đất lầy lội, đôi chân nặng trĩu vì bùn bám chặt và sự mệt mỏi tích tụ sau một ngày dài chiến đấu không ngừng. Áo thun của cậu ướt sũng mồ hôi, lấm lem bùn đất và vài vệt máu khô từ đám Rắn Tinh vừa tiêu diệt, quần jeans rách thêm vài lỗ ở đầu gối, nhưng cậu chẳng còn sức để để ý. Decadriver đeo trên hông rung nhẹ, linh khí từ linh thạch lớn và ba con Rắn Tinh vẫn chảy trong cơ thể, mang đến chút ấm áp để cậu không gục ngã ngay lập tức. Ride Booker treo bên hông trái, lưỡi kiếm đỏ-đen lấm lem vết cháy và máu khô, im lặng như đang chờ đợi chủ nhân hồi phục. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đại theo sau, tay phải nắm chặt Ride Booker, mắt cảnh giác với từng âm thanh nhỏ trong rừng. Họ đã mang theo một ít thịt Rắn Tinh từ trận chiến trước – không nhiều, chỉ đủ vài miếng cắt từ phần thân ít bị cháy nhất, gói trong lá cây mà cậu nhặt được gần xác yêu thú. Cậu móc bọc lá từ thắt lưng, kiểm tra nhanh, rồi tiếp tục bước theo A Miêu. Dù mệt, cậu vẫn giữ tay gần Decadriver, sẵn sàng biến thân nếu có biến.

“Đỡ hơn. Còn cô?” Đại đáp, giơ tay trái lên nắm lại, kiểm tra cảm giác. Vai vẫn nhức, nhưng không còn đau nhói như lúc chiến đấu. Cậu nhặt Ride Booker, đặt lên đùi, tay sờ vào ba lá bài Final Attack Ride mới xuất hiện – Kick, Slash, Blast – cảm nhận sức mạnh tiềm ẩn trong chúng.

Đại cười nhẹ – lần đầu tiên trong ngày – nhưng không đùa cợt như trước. “Yên tâm, ta biết làm.” Cậu lấy một cành cây dài, gọt bớt vỏ bằng Ride Booker, rồi xiên mấy miếng thịt Rắn Tinh lên, đặt trên ngọn lửa. Thịt bắt đầu xèo xèo, mùi tanh dần biến thành mùi cháy đặc trưng, dù không thơm như thịt gà hay bò cậu từng nướng ở Trái Đất. Cậu xoay cành cây chậm rãi, đảm bảo thịt chín đều, tay trái thỉnh thoảng xoa vai để giảm nhức.

A Miêu đi phía sau, ba cái đuôi lửa đỏ rực giờ chỉ còn phát ra ánh sáng nhạt, khẽ đung đưa để tiết kiệm sức lực. Cô bước chậm, lưng hơi khom vì cú quật của Rắn Tinh để lại một vệt đỏ nhạt trên áo đỏ rách rưới. Đôi mắt đỏ như ngọc vẫn sáng, nhưng mí mắt nặng trĩu, hơi thở gấp gáp hơn bình thường. Một ngày chiến đấu liên tiếp – từ Cá Sấu Tinh ở đầm lầy phía đông, Cóc Độc với lưỡi độc, đến ba con Rắn Tinh to lớn – đã rút cạn sức lực của cả hai, đẩy cơ thể họ đến giới hạn.

A Miêu gật đầu, dựa lưng vào gốc cây, ba cái đuôi lửa dịu hẳn, chỉ còn ánh sáng yếu ớt. “Mệt, nhưng ổn. Nghỉ đi, mai còn đánh tiếp.” Cô nhắm mắt, hơi thở đều hơn, nhưng tay vẫn đặt gần ngực, sẵn sàng nếu có biến.

Họ đến mỏm đất cao, mặt đất khô ráo hơn, phủ đầy rêu xanh và vài bụi cây thấp. Một gốc cây lớn mọc nghiêng giữa mỏm đất, tạo thành bóng râm tự nhiên, che chắn khỏi sương mù nhẹ trôi nổi trên mặt nước. Đại đặt Ride Booker xuống một tảng đá phẳng gần đó, ngồi xuống, thở dài. Vai trái cậu nhức nhối, chân mỏi rã rời, nhưng cậu vẫn kiểm tra xung quanh, đảm bảo không có dấu hiệu yêu thú nào rình rập. “Chỗ này được,” cậu nói, giọng thấp, tay xoa vai để giảm đau.

Họ đã ăn no – nếu có thể gọi mấy miếng thịt Rắn Tinh nướng dở bỏ mẹ là “no”. Vị tanh, dai, và đắng vẫn còn đọng lại trong miệng Đại, nhưng cái bụng đầy đủ giúp cậu đỡ run hơn. Cậu đặt bọc lá chứa nước thảo dược và vài miếng thịt nướng còn lại cạnh tảng đá, tay sờ vào Decadriver trên hông. Linh khí từ linh thạch lớn và Rắn Tinh vẫn chảy trong cơ thể, mang đến chút ấm áp, nhưng không đủ xóa hết mệt mỏi. Cậu biết, đêm nay phải nghỉ, và cậu sẽ không để A Miêu phải thức khi cô cần hồi phục hơn cậu.

Đại thở ra, hơi thở hòa vào không khí lạnh, tạo thành một làn khói mỏng. Cậu nghĩ đến những ngày tháng vô lo, rồi nghĩ đến hiện tại – những ngày chiến đấu, những v·ết t·hương, những bữa ăn dở như thịt Rắn Tinh nướng. Cậu cười nhẹ, lần này thành tiếng, nhưng không ai nghe thấy ngoài chính cậu. “Đổi một kiếp sống yên bình lấy cái này, cũng đáng chứ?” cậu tự hỏi, mắt nhìn đống lửa, lòng lẫn lộn giữa cảm thán và quyết tâm.

Đại ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đen kịt qua tán cây, không thấy sao, chỉ có bóng tối dày đặc. “Trưởng thành hơn rồi, đúng không?” cậu lẩm bẩm, giọng thấp đến mức chỉ mình nghe thấy. Cậu không còn nói nhảm, không còn hoảng loạn mỗi khi yêu thú lao tới. Cậu biết cách chiến đấu, biết cách bảo vệ người bên cạnh, biết chịu trách nhiệm. Nhưng đổi lại, cậu mất đi sự vô lo ngày xưa, mất đi những ngày tháng chỉ cần sống cho bản thân.

A Miêu mở mắt, liếc cậu, nhưng không phản đối. Cô gật đầu, nhắm mắt lại, dựa hẳn vào gốc cây. Đại ngồi xuống tảng đá, Ride Booker trong tay, mắt nhìn đống lửa và khu rừng xung quanh. Họ đã sống sót qua một ngày nữa, và bữa tối thịt Rắn Tinh dở bỏ mẹ này là minh chứng cho điều đó. Cậu biết, ngày mai sẽ còn khó hơn, nhưng giờ, họ cần nghỉ – và cậu sẽ đảm bảo A Miêu được nghỉ ngơi trước.

A Miêu ngồi xuống cạnh gốc cây, dựa lưng vào thân gỗ sần sùi, ba cái đuôi lửa dịu lại thành ánh sáng đỏ nhạt, hắt lên khuôn mặt cô. Cô kiểm tra lưng mình, nơi vệt đỏ từ cú quật vẫn còn, nhưng không rỉ máu. “Ổn. Nghỉ ở đây,” cô nói, giọng mệt mỏi, mắt nhìn Đại. “Ngươi có thịt rắn, đúng không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngọn lửa nhỏ tí tách cháy giữa mỏm đất cao trong rừng đầm lầy, ánh sáng đỏ cam nhảy nhót trên khuôn mặt Trần Đại khi cậu ngồi dựa vào tảng đá phẳng, Ride Booker đặt trên đùi. Bóng tối bao trùm khu vực, chỉ còn tiếng côn trùng kêu rả rích và tiếng nước chảy róc rách từ xa vọng lại, hòa lẫn với tiếng gió nhẹ thổi qua tán cây rậm rạp. Đại đưa tay quệt mồ hôi trên trán, dù cái lạnh ẩm của rừng đêm làm cậu hơi run. Vai trái vẫn nhức nhối từ cú quật của Rắn Tinh, nhưng cậu không để tâm – cơ thể mệt mỏi, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, đủ để canh gác. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cậu không hối hận – ít nhất là không hẳn. Kiếp trước vui thật, nhưng nó không làm cậu mạnh lên, không cho cậu mục tiêu. Giờ thì khác – mỗi trận chiến, mỗi linh khí, mỗi bước đi đều là một phần của cậu, của con người cậu đang trở thành. Cậu sờ vào ba lá bài Final Attack Ride trong Ride Booker, cảm nhận sức mạnh từ chúng, và tự nhủ: “Cự Hùng, mày chờ tao đấy.”

Ngọn lửa nhỏ dần, Đại nhặt thêm một cành khô, ném vào, làm nó bùng lên chút ít. Cậu ngồi thẳng lưng, tay nắm Ride Booker, mắt quét qua rừng đầm lầy. Tiếng gầm xa xôi của Cự Hùng vọng lại từ rừng sâu, thấp thoáng như lời thách thức. Cậu không sợ – không hẳn vậy – nhưng cậu biết, trận chiến với nó sẽ không dễ như những con yêu thú trước. Cậu cần mạnh hơn, cần nhiều linh khí hơn, và cần giữ cho cả hai sống sót qua mỗi ngày.

“Cô nghỉ đi,” Đại nói, giọng trầm nhưng chắc chắn, mắt quay lại nhìn đống lửa. “Ta canh trước. Mai cô canh lại.” Cậu nhặt một cành khô gần đó, ném vào lửa, làm ngọn l·ửa b·ùng l·ên chút ít, ánh sáng đỏ cam soi rõ khuôn mặt lấm lem bùn của cậu.

A Miêu nhận lấy, cắn một miếng nhỏ, nhai chậm. Vị thịt dai, hơi đắng, tanh nhẹ, chẳng ngon lành gì, nhưng đủ để lấp đầy cái bụng trống rỗng. “Dở thật,” cô nói, giọng đều, nhưng vẫn ăn tiếp. “Nhưng được.”

Cậu sờ vào Decadriver, tay vuốt nhẹ lên bề mặt kim loại lạnh lẽo. Cái đai này là thứ duy nhất giữ cậu sống sót, nhưng cũng là thứ buộc cậu vào con đường này. Cậu nhớ lần đầu biến thân – run rẩy, vụng về, bắn Blast trượt liên tục, chỉ biết hét lên cầu cứu A Miêu. Rồi dần dần, qua từng trận chiến, cậu học cách dùng Ride Booker, phối hợp với cô, dùng Illusion, Slash, Blast một cách chính xác hơn. Ba lá bài Final Attack Ride mới xuất hiện là minh chứng – cậu không còn là thằng nhóc lóng ngóng nữa.

Đại gật đầu, lấy bọc lá từ thắt lưng, mở ra. Bên trong là vài miếng thịt Rắn Tinh – trắng nhạt, hơi dai, bốc mùi tanh nhẹ dù đã được gói kín. “Còn ít thôi, nhưng đủ ăn tối. Cô nhóm lửa đi, ta nướng.” Cậu đứng dậy, nhặt vài cành khô rải rác quanh mỏm đất, xếp thành một đống nhỏ giữa hai người.

Họ ăn trong im lặng, chỉ có tiếng lửa tí tách và tiếng nhai nhỏ. Đại nướng thêm vài miếng nữa, chia đều cho cả hai. A Miêu ăn chậm, mắt nhìn đống lửa, ba cái đuôi lửa dịu lại, ánh sáng đỏ nhạt hắt lên khuôn mặt cô, làm nổi bật vài vết bẩn và mệt mỏi. Đại nhìn cô, rồi nhìn xuống tay mình – vết băng trên tay trái từ trận với Chuột Tinh đã bong ra, để lại vệt sẹo nhạt. Cậu không nói gì, chỉ tập trung ăn, lòng thầm nhủ phải để cô nghỉ ngơi trước khi cậu gục ngã. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đại ngồi thẳng lưng, mắt nhìn đống lửa, tai lắng nghe từng âm thanh trong rừng. Tiếng “xào xạc” nhẹ từ bụi cây xa xa làm cậu giật mình, tay nắm chặt Ride Booker, nhưng chỉ là một con thú nhỏ chạy qua, không phải yêu thú. Cậu thở ra, thả lỏng vai, nhưng vẫn giữ cảnh giác. Rừng đầm lầy này không an toàn – Cự Hùng vẫn ở đâu đó trong rừng sâu, và đám tay sai của nó có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Cậu không sợ, nhưng cũng không muốn bị bất ngờ như lúc ba con Rắn Tinh lao ra từ bụi cây.

Cậu nhớ những buổi chiều ngồi trong quán net, tay cầm chuột, mắt dán vào màn hình, hét lên với đồng đội qua tai nghe khi thua một ván game. Rồi những lần đi ăn khuya, gọi một tô phở bò nóng hổi, nước dùng thơm lừng, thịt mềm, bánh phở dai vừa đủ, thêm chút ớt và chanh để tăng vị. Cậu nhớ cả tiếng cười của đám bạn, những câu chuyện nhảm nhí chẳng đầu chẳng cuối, và cảm giác thoải mái khi không phải nghĩ đến ngày mai. Kiếp trước, cậu là một thằng nhóc lầy lội, thích đùa, thích nói nhảm, chẳng bao giờ nghiêm túc quá lâu.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 14: Đêm trong rừng đầm lầy