Một nhà bốn người dùng xong bữa sáng, Hứa Liễm liền cưỡi ngựa đi về phía khoáng tràng.
Dù đêm qua thức trắng, hắn lại không hề cảm thấy buồn ngủ, thể phách Luyện Tủy kỳ đã thoát thai hoán cốt, phạt mao tẩy tủy, không phải người tầm thường có thể so sánh.
Ngay khi hắn rời đi, một con mèo trắng leo tường vào nhà hắn, đến bên cửa sổ nơi cao nhất của gác lầu không người ở, nằm xuống, mắt mèo lúc thì nhắm lại dưỡng thần, lúc thì mở ra liếc nhìn, thu hết tình hình cả căn nhà vào trong tầm mắt.
Sau khi xảy ra chuyện tối qua, ngược lại nhắc nhở Hứa Liễm một chuyện, phải kiêm cố vấn đề an toàn cho các nữ tử trong nhà.
Hiện tại cả Lục Trúc trấn đều biết hắn là quản sự khoáng tràng mới, lương thực và tiền bạc trong nhà nhiều vô kể, giàu nứt đố đổ vách, mà bên ngoài lại có rất nhiều người đói bụng, khó tránh khỏi có kẻ nảy sinh ác ý mò vào nhà hắn, không thể không phòng bị.
Khoáng tràng có Bồ Lẫm quản lý, Hứa Liễm không cần phải ngày nào cũng đến, hôm nay hắn đến khoáng tràng, cũng không phải vì quản lý khoáng tràng, mà là muốn tìm Hàn Độ, hỏi về chuyện Ngưng Khí Đan.
Ngưng Khí Đan là nguyên liệu hắn tấn thăng Minh Kính kỳ, đây mới là chuyện quan trọng nhất, trong cái loạn thế quỷ dị này, nâng cao thực lực luôn được hắn đặt lên hàng đầu.
Đến khoáng tràng.
Hứa Liễm chắp tay sau lưng, tuần tra khoáng tràng.
Thủ thế này là học từ Hàn Độ, Hàn Độ tuần tra khoáng tràng lúc nào cũng thích chắp tay sau lưng... Hứa Liễm cảm thấy như vậy rất ra dáng quản sự, liền học theo dùng.
Thấy Hứa Liễm tuần tra khoáng tràng, các khoáng công nhao nhao ra sức làm việc, khoảng thời gian này Hứa Liễm thay đổi thật sự quá lớn, giơ tay nhấc chân đều mang theo một loại quý khí, còn có khí tràng thong dong, không ai dám xem hắn là một thiếu niên, càng không ai dám trước mặt hắn gian dối trộm lười.
Đêm ở bến tàu Thạch Đầu trấn, Tiểu Mỹ liếc mắt một cái đã ưng ý hắn trong đám người chính vì nguyên nhân này, Hứa Liễm vốn đã có ngoại hình tốt, cộng thêm khí độ siêu phàm xuất chúng trên người, thật sự quá nổi bật.
Hứa Liễm đơn giản tuần tra một vòng, liền đến lương thương, để Lư Kham dẫn đao khách đi đánh sơn tặc, bắt sống, dùng để hoàn thành sự kiện huyết tế của khoáng tràng.
Sơn tặc lần trước bắt được, vài ba ngày lại g·iết hai tên, đã dùng hết rồi, sự kiện huyết tế không thể bị chậm trễ.
Tuy rằng Bạch Miêu phân thân của hắn là đệ tử Di giáo, đồng thời lại là Bình Dương huyện giá·m s·át sứ, bản thân hắn lại có quan hệ không tệ với Bạch Hồ Tuần khoáng sứ, dù không làm huyết tế chuyện này, cũng không ai có thể làm gì hắn.
Bất quá, thân phận trên mặt của hắn chỉ là tiểu quản sự của khoáng tràng này, vẫn là nên thành thật khiêm tốn một chút thì tốt hơn, làm việc theo quy củ, làm tốt bổn phận của mình, mới có thể tránh bị những người khác của Di giáo nghi ngờ.
Hứa Liễm giống lần trước đưa ra điều kiện ưu đãi cho Lư Kham và đao khách, b·ị t·hương có thể nhận trợ cấp lương thực, tiền bạc lương thực thu được từ việc đánh sơn tặc, đều thuộc về các đao khách, hắn một thành cũng không cần, chỉ cần thân thể sơn tặc... còn sống.
Các đao khách hứng thú cao độ, từng người đều hăm hở muốn thử.
Chỉ có Lư Kham trong lòng biết, Hứa Liễm nắm giữ Ngọc bài tím có tầng cấp màu sắc rất cao, dù không có những điều kiện ưu đãi này, chỉ một câu nói là có thể điều động hắn.
Hắn không nói gì, phục tùng mệnh lệnh, điểm năm đao khách, đi đánh sơn tặc.
Những chuyện nhỏ nhặt như vậy, Hứa Liễm đã lười ra tay rồi, hắn cưỡi ngựa rời khỏi khoáng tràng, đi về phía khoáng tràng của Hàn Độ.
"Hai ngày trước, ta đến khoáng tràng của Hứa huynh đệ, tìm ngươi đi Lệ Xuân phường nghe khúc, lại nghe nói Hứa huynh đệ đã hai ba ngày không đến khoáng tràng."
Ánh mắt Hàn Độ khác thường, đoán được Hứa Liễm đã đi Thạch Đầu trấn: "Thế nào, thuận lợi không?"
Hứa Liễm không trực tiếp trả lời, chắp tay nói: "Còn phải cảm tạ sự chỉ điểm của Hàn ca."
Hàn Độ vừa nghe liền hiểu hắn đã thành công, ánh mắt hâm mộ nói: "Xem ra, Hứa huynh đệ đã trở thành võ giả chân chính, chúc mừng."
Sau đó.
Hàn Độ thở dài nói: "Đời này của ta là không có hy vọng thành tựu thân võ giả rồi, lúc còn trẻ nhà nghèo túng, ngay cả ăn cơm cũng thành vấn đề, nhờ có nhan sắc của tỷ tỷ, được lão trấn trưởng sủng ái, ta mới làm được quản sự khoáng tràng này, sau khi có tiền, ta cũng tìm vài sư phụ luyện võ dạy qua, nhưng chung quy là tuổi đã lớn, bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để học võ, chỉ học được chút quyền cước ba hoa."
Hứa Liễm chỉ đành an ủi: "Hàn ca đừng nản lòng, kiên trì xuống ắt có thu hoạch, võ đạo một đường, ngoài thành tựu lúc trẻ tuổi ra, còn có thuyết đại khí vãn thành, có lẽ một ngày nào đó, Hàn ca tích lũy dày đặc thì sao."
Hàn Độ cười cười: "Cám ơn lời chúc của ngươi."
Hứa Liễm lại cùng hắn nói chuyện phiếm vài câu, liền đi thẳng vào chủ đề: "Hàn ca có từng nghe qua thứ gọi là Ngưng Khí Đan này không?"
"Ngưng Khí Đan?"
Hàn Độ nói: "Cái này vừa nghe tên đã biết là đan dược gì, đại khái có thể đoán được là vật của người tu hành sử dụng, ta chỉ là người bình thường, làm sao biết được cái này."
Được rồi... Hứa Liễm có chút thất vọng dù trong dự liệu, dù sao hiểu biết của Hàn Độ cũng có hạn, không thể nào cái gì cũng biết.
Nếu thật sự không được, hắn chỉ có thể hỏi Bạch Hồ Tuần khoáng sứ... Theo tính cách của Bạch Hồ Tuần khoáng sứ, rất có thể tùy tay ném cho hắn một viên Ngưng Khí Đan.
Nhưng quan hệ giữa người với người, có tác dụng lẫn nhau mới có thể lâu dài, Bạch Hồ Tuần khoáng sứ chiếu cố hắn đã đủ nhiều rồi, mà thực lực hiện tại của hắn đối với Bạch Hồ Tuần khoáng sứ cơ hồ là tác dụng bằng không.
Nói thẳng ra, Bạch Hồ Tuần khoáng sứ đã đầu tư, hiện tại còn chưa nhìn thấy hồi báo đầu tư, quan hệ như vậy rất vi diệu.
Hứa Liễm không phải là người không rõ ràng, trong lòng hắn rất rõ, một mực đòi hỏi cuối cùng sẽ làm người ta ghét.
Cho nên, nếu hắn có thể tự mình giải quyết thì cố gắng tự mình giải quyết, giống như chuyện tối qua vượt quá xa thực lực của hắn, vậy thì không có cách nào, chỉ có thể tìm kiếm sự che chở của Bạch Hồ Tuần khoáng sứ.
Hàn Độ tựa hồ nghĩ đến cái gì: "Bất quá ta có nghe nói Bình Dương huyện thành, có một chợ đen của người tu hành, ở đó có lẽ có thứ này, chỉ là..."
Ánh mắt Hứa Liễm sáng lên: "Chỉ là gì?"
Hàn Độ nói: "Nghe nói người tu hành sử dụng một loại đá ẩn chứa linh tính làm tiền tệ giao dịch, tiền tài tục thế ở cái chợ đen đó khẳng định vô dụng."
Hứa Liễm cảm thấy đau đầu, vất vả lắm mới dò hỏi được địa phương có khả năng có Ngưng Khí Đan, nhưng lại không có "tiền" tiền của người tu hành.
Làm thế nào mới có thể kiếm được tiền của người tu hành?
Hắn bắt đầu suy nghĩ.
Di giáo cái môn phái này rất kỳ lạ, ngoài việc mỗi người đều là phân thân nhập giáo ra, còn không có lương phát, tức là không có lương tháng, người của Di giáo muốn có được tài nguyên tu hành, chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của chính mình.
Hắn không có tiền, nhưng... hắn có quyền.
Từ một góc độ nào đó mà nói, quyền lực đôi khi chính bằng tiền.
Ở một môn phái không có lương tháng phát, mưu lợi cá nhân bằng quyền lực chính là chuyện ngầm thừa nhận, chỉ cần không quá đáng, cấp trên cũng sẽ nhắm một mắt mở một mắt, dù sao không có lương tháng, ai cũng không dễ dàng.
Nói cách khác, hắn có thể lợi dụng thân phận Bình Dương huyện giá·m s·át sứ của Bạch Miêu phân thân, kiếm chút tài nguyên tu hành.
"Nên đi một chuyến Bình Dương huyện thành rồi."
Hứa Liễm có dự định sơ bộ.
Bạch Miêu phân thân treo thân phận giá·m s·át sứ mới nhậm chức, người trong Bình Dương huyện thành ít nhiều gì cũng phải hiếu kính hắn một chút chứ?
Phải biết rằng, quyền hạn của giá·m s·át sứ rất lớn, trong phạm vi toàn bộ Bình Dương huyện, cái gì không vừa mắt đều có thể quản, hắn không muốn tìm người khác gây sự, nhưng người khác không thể không nể mặt chút nào.