Ta Sáng Tạo Chủng Tộc
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 105: Máu Và Lửa (13)
Augele mỉm cười, nhưng nụ cười của nàng chứa đựng nhiều lo lắng. Nàng kéo ghế, mời Miquellin ngồi xuống bên cạnh.
Augele hiểu rằng, nếu không có biện pháp đối phó, đất nước của nàng sẽ gặp nguy hiểm.
"Chúng ta hiểu mọi người lo lắng" Sơ Khai nói, giọng nhẹ nhàng non nớt nhưng mười phần kiên định: "Chúng ta đến đây để lắng nghe và tìm cách giải quyết vấn đề. Chúng ta muốn bảo vệ mọi người, không chỉ bằng sức mạnh q·uân đ·ội mà còn bằng sự thấu hiểu và đồng cảm"
"Chúng con chỉ làm những gì mình phải làm, thưa cha. Chúng con muốn bảo vệ dân tộc và đất nước của mình"
"Chúng con sẽ cố gắng hết sức mình, thưa cha" Sơ Khai nói, giọng đầy sự kiên định.
Đám đông dần dần im lặng, lắng nghe những lời nói của các hoàng tử. Những người b·iểu t·ình bắt đầu cảm thấy sự chân thành từ những đứa trẻ, bọn hắn nhận ra rằng có lẽ cách tốt nhất để bảo vệ quốc gia và tương lai của mình là hợp tác và tìm kiếm sự thấu hiểu lẫn nhau.
Sơ Khai, anh cả trong số năm anh em, bước lên một bước, đôi mắt sáng lên với sự kính trọng và lòng quyết tâm.
Hắn nhìn năm anh em hoàng tử đang đứng trước mặt mình, mỗi đứa trẻ đều mang theo sự ngây thơ nhưng cũng không kém phần dũng cảm.
"Ta hiểu rõ những lo lắng và sự bất an của các ngươi. Ta biết rằng trong thời gian này, mọi người cảm thấy không chắc chắn và sợ hãi. Nhưng hãy nhớ rằng chúng ta là một gia đình, và gia đình này sẽ không bao giờ bỏ rơi nhau"
"Con yêu, mẹ cần nói với con về một việc rất quan trọng"
… (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong tâm trí nàng, những lời hứa và những điều nàng đã đáp ứng với Dabi cứ lởn vởn không thôi.
Khi năm anh em cùng đoàn binh lính tiến đến đám đông b·iểu t·ình, mọi ánh mắt đều hướng về phía họ.
"Chúng ta không muốn làm tổn thương các hoàng tử" Ông nói, giọng trầm ngâm.
Sơ Khai gật đầu, "Chúng ta hứa sẽ truyền đạt nguyện vọng của mọi người đến cha chúng ta, Ngư Nhân Vương. Hãy tin tưởng rằng chúng ta sẽ làm hết sức để bảo vệ hòa bình và sự thịnh vượng của Triều Thần Quốc" (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngư Nhân Vương Sơ Đại ngồi trên ngai vàng của mình trong đại điện, ánh sáng mặt trời chiếu qua các cửa sổ lớn tạo nên một bầu không khí trang nghiêm và ấm áp.
Lúc này, Sò, người đã sáng tạo ngôn ngữ của Ngư Nhân và được mọi người kính trọng, bước tới trước đám đông.
Sức mạnh quân sự của Vĩnh Hằng Hỏa Quốc là điều nàng không thể không nghĩ đến. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đám đông b·iểu t·ình xôn xao khi nhìn thấy năm vị hoàng tử trẻ tuổi của Ngư Nhân tiến đến.
Những chiến binh hùng mạnh, những con khủng long được huấn luyện kỹ lưỡng, tất cả đều là mối đe dọa lớn đối với Triều Thần Quốc. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chúng ta chỉ muốn được nghe tiếng nói của mình và được hiểu rõ hơn về quyết định của q·uân đ·ội"
Miquellin nhìn đám đông, ánh mắt chân thành.
Sò quay sang nhìn năm anh em hoàng tử, ánh mắt tràn đầy niềm tin và hy vọng.
"Anh em Ngư Nhân, hãy lắng nghe ta" Sò bắt đầu, từng lời nói của hắn như dòng nước êm dịu tràn qua trái tim mọi người.
Binh lính theo lệnh của Sơ Khai nhanh chóng tập hợp xung quanh họ, bảo vệ và hộ tống nhóm trẻ.
Sò mỉm cười, ánh mắt của hắn lấp lánh sự chân thành.
Bốn đứa em còn lại nhìn anh trai với ánh mắt ngưỡng mộ và quyết tâm. Sơ Khai bước ra khỏi phòng, tay nắm chặt thanh kiếm gỗ, dẫn đầu nhóm em nhỏ.
Augele biết rằng, dù muốn hay không, nàng cũng phải đưa ra quyết định khó khăn này.
Chương 105: Máu Và Lửa (13)
Một người phụ nữ trong đám đông, giọng nghẹn ngào, nói to: "Chúng tôi muốn được sống trong hòa bình, không phải lo lắng về c·hiến t·ranh hay mất mát"
Sơ Đại bước xuống từ ngai vàng, tiến lại gần các con. Hắn đặt tay lên vai Sơ Khai, ánh mắt hắn tràn đầy niềm tin và hy vọng.
"Chúng ta cũng lo lắng cho tương lai của mình, cho gia đình và bạn bè. Nhưng chúng ta cần đoàn kết, không nên để sự sợ hãi và lo lắng chia rẽ chúng ta"
Miquellin, với vẻ đẹp lai giữa Ngư Nhân và Xích Lang Nhân, cũng nhìn Sơ Khai với sự ngưỡng mộ.
Augele gọi Miquellin vào phòng riêng, nơi nàng cảm thấy an toàn nhất để tiết lộ kế hoạch quan trọng này.
"Cha biết các con sẽ làm được. Hãy luôn giữ vững lòng dũng cảm và tình yêu thương trong trái tim mình. Với sự đoàn kết, chúng ta sẽ vượt qua mọi thử thách"
"Những hoàng tử trẻ này, dù nhỏ tuổi, nhưng họ mang trong mình trái tim của những chiến binh dũng cảm. Họ đến đây để lắng nghe và thấu hiểu các ngươi. Hãy cho họ cơ hội để chứng minh rằng họ có thể bảo vệ và dẫn dắt chúng ta đến một tương lai tốt đẹp hơn"
Ánh nắng chiều chiếu qua cửa sổ, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đất. Miquellin bước vào, nhìn nàng với ánh mắt tò mò.
Augele đứng trong đại điện với khuôn mặt lo lắng, những suy nghĩ nặng nề khiến nàng khó lòng yên ổn. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Con đã thể hiện lòng dũng cảm và sự lãnh đạo tuyệt vời. Cha biết rằng tuổi các con còn nhỏ, nhưng hôm nay các con đã chứng minh rằng mình xứng đáng với vị trí của những người kế vị. Hãy luôn nhớ rằng trách nhiệm của chúng ta không chỉ là bảo vệ đất nước, mà còn là đảm bảo hạnh phúc và an toàn cho mọi người"
"Cha rất tự hào về các con" Sơ Đại nói, giọng đầy uy nghi và yêu thương. "Đặc biệt là con, Sơ Khai"
"Chúng tôi sẽ tin tưởng vào lời nói của các hoàng tử và Sò đại nhân. Chúng tôi chỉ muốn được sống trong hòa bình và không phải lo lắng về c·hiến t·ranh"
Sơ Khai, đại hoàng tử của Ngư Nhân, cố gắng giữ bình tĩnh, bước tới gần người b·iểu t·ình lớn tuổi.
Sò quay lại nhìn năm anh em hoàng tử, nở nụ cười ấm áp. "Các ngươi đã làm rất tốt. Hãy tiếp tục bảo vệ và dẫn dắt dân tộc chúng ta bằng tình yêu và sự thấu hiểu"
Nàng nhớ lại cuộc trò chuyện căng thẳng, khi nàng đã đồng ý rằng sẽ để một trong những đứa con của mình mang vương miện về cho các công tượng Vĩnh Hằng Hỏa Quốc.
Tiếng ồn ào dần dịu lại, những người b·iểu t·ình bắt đầu thì thầm với nhau, ánh mắt không còn đầy giận dữ và phẫn nộ như trước.
"Chúng ta sẽ làm việc cùng nhau để đảm bảo rằng mọi người đều an toàn và hạnh phúc. Hãy trở về nhà và tin tưởng rằng mọi thứ sẽ ổn. Chúng ta sẽ không bỏ rơi các ngươi"
Sơ Mông, Sơ Kiến, và Sơ Vãn đứng sau anh, gật đầu đồng ý, ánh mắt lấp lánh sự quyết tâm.
"Chúng ta phải đi gặp mọi người và nói cho họ biết q·uân đ·ội là để bảo vệ, không phải để làm họ sợ. Anh sẽ ra lệnh cho binh lính đi theo bảo vệ chúng ta"
Sơ Khai đứng dậy, dáng vẻ quyết tâm, nói với giọng đầy tự tin nhưng vẫn giữ chút trẻ con.
Nàng quay lại nhìn các con của mình. Những gương mặt ngây thơ và dũng cảm của Sơ Khai, Miquellin, Sơ Mông, Sơ Kiến, và Sơ Vãn hiện lên trước mắt nàng.
Người b·iểu t·ình lớn tuổi, người đã nói chuyện với Sơ Khai, gật đầu đồng ý.
Sơ Mông, Sơ Kiến, và Sơ Vãn đứng sát nhau, ánh mắt họ tràn đầy sự ngưỡng mộ và tự hào về anh cả.
"Mẹ gọi con có chuyện gì quan trọng sao?" Miquellin hỏi, đôi mắt sáng lên sự quan tâm.
Một người b·iểu t·ình lớn tuổi bước lên phía trước, nhìn Sơ Khai và các em với ánh mắt pha lẫn ngạc nhiên và tôn trọng.
Sơ Đại gật đầu, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi.
Hắn nhìn những người b·iểu t·ình, ánh mắt điềm tĩnh. Với một cử chỉ nhẹ nhàng, Sò nâng tay lên và bắt đầu nói, giọng nói của hắn vang lên mạnh mẽ nhưng đầy sự ấm áp và chân thành.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.