Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 110: Nước Và Lửa (2)

Chương 110: Nước Và Lửa (2)


Hai chiến binh đứng đối diện nhau, căng thẳng tràn ngập không gian. Ánh mắt của Lãng sắc bén như lưỡi đao, còn ánh mắt của Ares đầy sự thách thức.

Tiếng ầm ầm của dòng dung nham và tiếng rì rầm của biển cả xung quanh càng làm cho bầu không khí thêm phần nghiêm trọng.

"Ares, ngươi có thể coi thường ta, nhưng đừng bao giờ đánh giá thấp sức mạnh của biển cả" Lãng nói, giọng vô cùng bình tĩnh.

"Chúng ta sẽ thấy ai là kẻ yếu đuối hơn"

Ares cười lớn, nhưng tiếng cười của hắn không che giấu được sự căng thẳng.

"Vậy thì, để ta xem biển cả của ngươi mạnh đến đâu!" Hắn lao về phía Lãng, thanh kiếm cháy rực lửa.

Lãng không chần chừ, cây đinh ba giương cao, chuẩn bị cho cuộc đối đầu tiếp theo.


Ở bên kia, tại Vĩnh Hằng Hỏa Quốc, Miquellin bị giam lỏng trong một căn phòng tối tăm và lạnh lẽo. Bức tường đá xung quanh trông như muốn nuốt chửng lấy hắn, không một tia sáng lọt qua.

Những ngọn đuốc bên ngoài hành lang chỉ tỏa ra một thứ ánh sáng yếu ớt, không đủ để xua tan bóng tối bên trong.

Miquellin ngồi dựa vào bức tường, ánh mắt thăm thẳm nhìn ra cửa sổ nhỏ duy nhất của căn phòng.

Mái tóc đỏ rực của hắn phản chiếu ánh sáng, tạo nên một khung cảnh tương phản đầy lạ lùng giữa bóng tối và ánh sáng.

Dù bị giam cầm, Miquellin vẫn giữ vẻ điềm tĩnh và uy nghi của một hoàng tử.

Bên ngoài cửa, tiếng bước chân của lính canh vang lên đều đều. Bọn hắn đi tuần tra xung quanh căn phòng, mắt luôn dõi theo mọi động tĩnh.

Lính canh của Vĩnh Hằng Hỏa Quốc không phải là những người dễ dàng b·ị đ·ánh lừa, bọn hắn luôn cảnh giác, đảm bảo rằng Miquellin không thể trốn thoát.

Miquellin khẽ thở dài. Hắn biết rằng mọi hành động đều bị theo dõi chặt chẽ. Nhưng trong tâm trí, hắn vẫn nuôi hy vọng tìm được cách thoát ra và quay trở lại với gia đình và vương quốc của mình.

Miquellin không cho phép bản thân từ bỏ, hắn biết rằng những người thân yêu của mình đang chiến đấu ngoài kia và hắn cần phải trở về để cùng họ đối đầu với Dabi.

Sinh vật biến hình, với đôi mắt tinh anh và bộ lông mềm mại của một con chim bồ câu trắng, luôn đậu trên vai Miquellin như một người bạn trung thành.

Miquellin khẽ vuốt ve đầu nó, mắt sáng lên khi nghĩ ra một kế hoạch.

"Ngươi có thể giúp ta thoát khỏi đây" Miquellin thì thầm.

"Biến thành một con vật nhỏ, trốn ra ngoài và mở cửa cho ta"

Sinh vật biến hình gật đầu hiểu ý, lập tức rời khỏi vai Miquellin. Nó biến thành một con chuột nhỏ, lặng lẽ lướt qua khe hở dưới cửa và chạy dọc hành lang tối tăm.

Với khả năng biến hình của mình, sinh vật nhanh chóng vượt qua các lính canh mà không gây bất kỳ tiếng động nào.

Khi nó đến gần cánh cửa lớn, sinh vật biến thành một con c·h·ó săn nhỏ, dùng răng cắn vào chốt khóa, khéo léo kéo ra.

Chốt cửa lỏng ra, cửa từ từ mở hé. Miquellin đứng chờ bên trong, nghe thấy tiếng cánh cửa mở, lập tức bước ra ngoài.

Hắn nhìn sinh vật biến hình với ánh mắt cảm kích.

"Giờ thì chúng ta phải nhanh chóng thoát khỏi đây" Miquellin nói, nắm chặt lấy tay nắm cửa, khẽ mở nó ra hoàn toàn.

Sinh vật biến hình trở lại thành con chim, đậu trên vai Miquellin.

Khi cánh cửa vừa mở ra, tiếng động đã thu hút sự chú ý của lính canh. Bọn chúng nhanh chóng tiến về phía Miquellin, phát hiện ra hắn đang cố gắng trốn thoát. Sinh vật biến hình trên vai hắn ngay lập tức cảm nhận được nguy hiểm.

Chỉ trong chớp mắt, sinh vật biến hình biến thành một con gấu lớn, với bộ lông rậm rạp và móng vuốt sắc nhọn.

“Gào!” Con gấu gầm lên, tiếng gầm vang vọng khắp hành lang, làm lính canh chùn bước.

Một lính canh rút kiếm ra, nhưng chưa kịp t·ấn c·ông thì đã bị con gấu lao tới, móng vuốt xé toạc áo giáp và da thịt.

“Cứu ta!”

Máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ sàn nhà. Các lính canh khác cố gắng chống trả nhưng vô ích. Con gấu mạnh mẽ và hung tợn, quật ngã từng người một.

Tiếng kim loại v·a c·hạm, tiếng kêu thét đau đớn hòa lẫn trong không khí.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tất cả lính canh đều bị hạ gục, không ai còn sống sót.

Miquellin nhìn đống xác c·hết nằm la liệt trên sàn, cảm thấy hơi xao động nhưng cũng biết rằng đây là cơ hội duy nhất để hắn trốn thoát.

Sinh vật biến hình trở lại hình dạng con chim, đậu trên vai Miquellin. Hắn hít một hơi sâu, nói khẽ: "Đi thôi, trước khi có thêm lính canh đến"


Baldum như một cỗ xe tăng bất khả chiến bại, tiến bước không ngừng trong trận chiến. Mỗi một nhát búa khổng lồ mà hắn tung ra đều hất bay hàng loạt Ngư Nhân, tạo thành những khoảng trống lớn trên chiến trường.

Hắn cưỡi trên lưng một con khủng long, cả hai như một sự kết hợp hủy diệt không gì cản nổi.

“Đừng để cho hắn tiến vào cổng thành, tất cả cản hắn lại!”

“Cút đi Xích Lang Nhân khốn kh·iếp”

Tiếng gầm rú của khủng long và tiếng đập búa vang vọng khắp nơi. Những Ngư Nhân bị hất văng, thân thể va đập vào tường và đất, máu chảy thành dòng, nhuộm đỏ cả chiến trường.

Baldum tiến thẳng về phía cửa thành Triều Thần Quốc. Với sức mạnh vô song không thể lay chuyển, hắn giáng nhát búa khổng lồ xuống cánh cửa thành.

Cánh cửa rung lên bần bật, những mảnh gỗ và đá văng tung tóe, từng phần của cửa thành bị đập vỡ tan tành.

Một lần nữa, hắn giáng nhát búa mạnh mẽ, và lần này, cánh cửa thành không còn chịu nổi nữa.

Nó vỡ vụn, mở ra lối vào cho đội quân Xích Lang Nhân.

“Cửa thành đã bị phá vỡ, xông vào g·iết tận Ngư Nhân” Baldum gầm lên một tiếng vang dội, tiếng gầm như lời thách thức và chiến thắng, làm cho tất cả các Ngư Nhân trong thành đều kh·iếp sợ.

Cánh cổng thành Triều Thần Quốc giờ đã bị phá vỡ hoàn toàn, mở đường cho đội quân Xích Lang Nhân tràn vào, mang theo ngọn lửa và sự tàn phá khủng kh·iếp.

Phía cửa thành Triều Thần Quốc, Ngọc Vũ và Hải Phong đã chuẩn bị sẵn sàng. Cả hai, với sự phối hợp hoàn hảo, cùng nhau triển khai sức mạnh của mình.

Bọn hắn cùng nhau giơ cao tay, tập trung sức mạnh và ý chí. Một cơn sóng khổng lồ hình thành từ hư không, nước biển dâng cao như một bức tường khổng lồ, phản chiếu ánh sáng xanh biếc lấp lánh.

Cơn sóng đổ ập xuống như một con rồng khổng lồ, cuốn trôi tất cả những Xích Lang Nhân đang xông vào cổng thành.

Tiếng gào thét của các Xích Lang Nhân bị nhấn chìm trong tiếng nước ầm ầm. Sóng nước cuồn cuộn, cuốn đi mọi thứ trên đường đi của nó, từ binh lính đến v·ũ k·hí, tất cả đều bị cuốn trôi ra xa, không còn lại gì ngoài sự hỗn loạn.

Ngọc Vũ nhìn Hải Phong, đôi mắt sáng rực ý chí chiến đấu, nói: "Chúng ta phải bảo vệ cửa thành bằng mọi giá. Những Xích Lang Nhân này không thể vượt qua được chúng ta"

Hải Phong gật đầu, nắm chặt tay Ngọc Vũ: "Đúng vậy, chúng ta sẽ cho bọn chúng thấy sức mạnh thật sự của Ngư Nhân. Sóng nước và gió trời sẽ là tường thành vững chắc nhất"

Khi cơn sóng khổng lồ được hình thành, Ngọc Vũ hét lớn: "Sóng biển, hãy trừng phạt những kẻ xâm lược!"

Hải Phong tiếp lời, giọng nói mạnh mẽ vang lên: "Gió trời, hãy cuốn trôi mọi kẻ thù!"

Cơn sóng đổ ập xuống, nhấn chìm đội quân Xích Lang Nhân trong sự hoảng loạn. Tiếng gào thét của chúng bị lấn át bởi âm thanh ào ạt của sóng biển. Một số Xích Lang Nhân cố gắng bám víu vào những gì có thể, nhưng tất cả đều vô vọng.

Ngọc Vũ mỉm cười: "Hãy cho bọn chúng thấy, Ngư Nhân không dễ dàng bị khuất phục. Triều Thần Quốc mãi mãi bất diệt!"

Chương 110: Nước Và Lửa (2)