Chương 114: Nước Và Lửa (6)
Dabi, dù trong đau đớn và thất bại, vẫn đứng kiên cường. Hắn cố gắng cầm cự, nhưng sức mạnh từ những mũi tên ánh sáng quá lớn.
Ánh sáng vàng rực rỡ bao phủ toàn thân hắn, như một lời tuyên bố cho toàn bộ chiến trường rằng sức mạnh của hy vọng và lòng trung thành sẽ luôn chiến thắng.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, Dabi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào Sơ Đại. Một nụ cười điên cuồng hiện lên trên gương mặt hắn, như một lời thách thức cuối cùng trước khi hắn gục ngã.
“Ngọn lửa sẽ không bao giờ bị dập tắt, chiến trường sẽ luôn là nhà của Xích Lang” Hắn cười gằn.
Augele, ánh mắt quyết đoán và trái tim đầy mâu thuẫn, lao tới giữa hai người, chắn trước Dabi.
Trên khuôn mặt nàng là sự pha trộn giữa cơn giận dữ và tình thương. Nàng biết rõ tội ác của cha mình, nhưng trong sâu thẳm, tình cảm gia đình vẫn còn đó.
"Sơ Đại, dừng lại!" Nàng hét lên, giọng nói rung động, vang vọng khắp chiến trường.
Sơ Đại, với đôi mắt sáng rực ánh sáng vàng, đột ngột dừng lại. Ánh mắt cao cao tại thượng của hắn gặp ánh mắt đầy khẩn thiết của Augele.
Sự do dự hiện rõ trên gương mặt Sơ Đại. Hắn biết rằng Augele cũng là một phần quan trọng của Triều Thần Quốc, một người mà hắn luôn tôn trọng.
"Augele, đứng dậy!" Dabi gầm lên, dù đau đớn nhưng vẫn giữ giọng lệnh lùng.
"Ngươi không cần phải cứu ta!"
Nhưng Augele không nhúc nhích. Nàng đứng vững, bảo vệ cha mình dù trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Nàng hận Dabi vì những tội ác hắn đã gây ra, nhưng không thể chấp nhận việc nhìn cha mình bị g·iết ngay trước mắt.
"Sơ Đại, làm ơn..." Augele nhìn thẳng vào mắt Sơ Đại, lời nói của nàng như một lời van xin.
Trong khoảnh khắc đó, Sơ Đại cảm thấy sự mâu thuẫn trong lòng mình.
Hắn nhìn Augele, người đã đứng về phía mình trong những năm qua, người đã góp phần xây dựng Triều Thần Quốc mạnh mẽ. Ánh sáng vàng trên cơ thể hắn dần mờ đi, bàn tay khổng lồ trên bầu trời chậm rãi hạ xuống.
Dabi, nhận thấy sự chậm trễ của Sơ Đại, cố gắng đứng dậy, nhưng v·ết t·hương từ những mũi tên ánh sáng đã quá nặng. Hắn lảo đảo, nhưng ánh mắt vẫn đầy thách thức.
"Ngươi yếu đuối, Augele..." Dabi thở hổn hển, nhưng giọng nói vẫn đầy quyền lực.
"Nhưng ta không cần sự thương hại của ngươi"
Bỗng nhiên, một mũi tên từ xa lao đến, xuyên thủng cơ thể Augele.
Nàng lảo đảo, đôi mắt mở to ngỡ ngàng, không thể tin vào điều đang xảy ra. Trước khi Sơ Đại kịp phản ứng, mũi tên tiếp tục lao thẳng vào người hắn, đâm sâu vào ngực.
Sơ Đại bị cơn đau trước ngực làm cho chấn động, ánh sáng vàng quanh hắn mờ đi, dần tắt lịm.
Ares đứng từ xa, cung tên trong tay, miệng nở nụ cười đầy hiểm ác.
"Máu và lửa sẽ không dừng lại" Hắn gằn giọng, tiếng nói vọng khắp chiến trường.
Augele ngã quỵ xuống đất, đôi mắt đẫm lệ nhìn Sơ Đại.
"Xin lỗi" Nàng thì thầm, hơi thở yếu ớt.
Sơ Đại cảm nhận nỗi đau lan tỏa từ ngực mình, đôi mắt ánh lên sự phẫn nộ. Hắn muốn bảo vệ Triều Thần Quốc, nhưng giờ đây, trước mắt hắn là sự sụp đổ.
Ares bước tới, ánh mắt đầy quyết đoán và lạnh lùng. Hắn nhấc cung lên, chuẩn b·ị b·ắn thêm một mũi tên kết liễu.
…
Trong đám đông hỗn loạn, tiếng gào thét và âm thanh của binh khí v·a c·hạm vang lên không ngớt.
Trong lúc Tir đang cố gắng bảo vệ Hải Âu, bất ngờ từ phía sau, Killer, với dáng người nhỏ bé nhưng tốc độ và sự tàn ác vượt trội, xuất hiện.
Hắn di chuyển nhanh như một bóng ma, lặng lẽ áp sát Hải Âu.
Một tia sáng lóe lên khi Killer rút dao găm từ vỏ, nhanh như chớp đâm thẳng vào người Hải Âu.
Lưỡi dao sắc bén xuyên qua cơ thể Hải Âu, máu tươi bắn ra từ v·ết t·hương, nhuộm đỏ chiến trường. Hải Âu gục xuống, đôi mắt tràn đầy sự ngỡ ngàng và đau đớn.
Tir quay lại, vừa kịp chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng. Sự sững sờ và tức giận hiện rõ trong ánh mắt của hắn.
“Không! Hải Âu!” Tir hét lên, đôi mắt đỏ ngầu như muốn bùng nổ.
Killer, không chút do dự, rút dao ra, máu từ lưỡi dao nhỏ giọt xuống đất. Hắn nở một nụ cười tàn bạo, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tir.
“Ngươi sẽ là người tiếp theo, Xích Lang Nhân đào ngũ” Killer nói bằng giọng điệu lạnh lẽo, ánh mắt không chứa đựng chút tình cảm nào.
Tir phẫn nộ, vô cùng phẫn nộ. Hắn chưa từng cảm nhận nỗi đau nào tột cùng như thế này, khi người con gái hắn yêu tha thiết nhất gục ngã trước mắt.
Aaaaaaaa!
Sự tức giận và đau đớn như một cơn bão, cuốn lấy lý trí của Tir, biến hắn thành một chiến binh cuồng nộ.
Killer bất ngờ trước sức mạnh và tốc độ đột ngột của Tir.
Hắn không ngờ rằng Tir, người mà hắn coi thường, lại có thể bộc phát ra sức mạnh kinh hoàng như vậy.
Tir lao tới như một cơn gió bão, ánh mắt bùng cháy sự căm hận. Cả bàn tay của hắn vươn ra, chộp thẳng vào đầu Killer.
Killer đôi mắt kinh sợ, hắn cố gắng né tránh, nhưng không kịp. Bàn tay mạnh mẽ của Tir túm chặt lấy đầu hắn, lực nắm như một gọng kìm sắt.
“Thả ta ra” Killer gào lên, cố vùng vẫy thoát khỏi nhưng Tir đã không cho hắn cơ hội.
“Ngươi sẽ phải trả giá cho những gì ngươi đã làm!” Tir gầm lên, đôi mắt đỏ rực như máu. Hắn siết chặt tay, dồn hết sức mạnh vào cú đập.
Với một lực khủng kh·iếp, Tir nhấc bổng Killer lên rồi đập mạnh hắn xuống đất.
Rầm!
Mặt đất rung chuyển, bụi bay mù mịt. Killer gào thét trong đau đớn, cảm nhận được xương trong cơ thể mình vỡ vụn.
Nhưng Tir không dừng lại, hắn tiếp tục đập mạnh, mỗi lần là một tiếng rắc vang lên từ cơ thể Killer.
Cuối cùng, khi Killer chỉ còn là một mớ hỗn độn, Tir buông tay, đứng thở hổn hển.
Tir quỳ gục bên cạnh thân thể lạnh lẽo của Hải Âu, đôi mắt mở to không còn ánh sáng.
Hải Âu, giờ chỉ còn là một thân xác vô hồn giữa đ·ống đ·ổ n·át. Máu từ v·ết t·hương của Hải Âu thấm vào tay Tir, nóng bỏng và đỏ thẫm.
Tir ngửa đầu lên trời, tiếng khóc bi thương vang lên giữa không gian hỗn loạn, tiếng khóc của một trái tim tan nát.
Giữa tiếng khóc xé lòng, hai dòng máu đỏ tươi bắt đầu chảy ra từ đôi mắt của Tir, dòng máu hòa lẫn với nước mắt, tạo thành hai vệt dài trên khuôn mặt hắn.
Đôi mắt của Tir, từng là cửa sổ tâm hồn, giờ dần trở nên mờ mịt, ánh sáng trong đó dần biến mất, nhường chỗ cho một màn đen vô tận.
Tiếng khóc của Tir như xé toạc màn đêm, vang vọng trên khắp chiến trường. Xung quanh hắn, những xác c·hết của Ngư Nhân và Xích Lang Nhân nằm la liệt, mỗi thân thể đều mang dấu vết của cuộc chiến khốc liệt.
Máu nhuộm đỏ mặt đất, lửa b·ốc c·háy từ những cỗ máy bắn đá vẫn còn cháy dở, khói đen ngập tràn không khí.
Những tiếng rên rỉ, những tiếng khóc than của những người sống sót vang lên yếu ớt, như những tiếng vọng của sự đau đớn và mất mát.
Xa xa, Augele đ·ã c·hết trong vòng tay của Sơ Đại, đôi mắt nàng vẫn mở trừng trừng, như chưa kịp tin vào c·ái c·hết của mình.
Sơ Đại, ôm chặt thân thể nàng, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của vị vua vĩ đại của Ngư Nhân.
Trên bầu trời, những tia sáng vàng từ quyền lực của Sơ Đại dần tan rã, nó rơi lả tả khắp nơi.
Những tia sáng như những ngôi sao lấp lánh, nhắc nhở về hy vọng và sức mạnh của Triều Thần Quốc.
Nhưng giờ đây, tất cả dường như chỉ còn là một khúc bi thương, một bài ca buồn về sự tàn khốc của c·hiến t·ranh và cái giá của quyền lực.
Tir cúi xuống, hôn nhẹ lên trán Hải Âu, nước mắt màu đỏ rơi xuống khuôn mặt nàng.
"Hải Âu, ta sẽ báo thù cho ngươi" Hắn thì thầm, giọng nói đầy căm phẫn và đau đớn.