Chương 115: Nước Và Lửa (7)
Trốn thoát từ Vĩnh Hằng Hỏa Quốc chạy tới chiến trường.
Miquellin từ đỉnh núi cao nhìn xuống chiến trường hỗn loạn của Triều Thần Quốc. Ánh mặt trời mờ ảo, bị che khuất bởi khói lửa từ những đ·ám c·háy và bụi đất bốc lên.
Những tiếng kêu gào, tiếng v·ũ k·hí v·a c·hạm, và tiếng than khóc vang vọng lên tận nơi hắn đứng.
Khi ánh mắt Miquellin chạm vào hình ảnh của Augele nằm gục trong vũng máu, cả thế giới như sụp đổ.
Hắn cảm nhận được nỗi đau như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim. Chân hắn như mất đi sức mạnh, và hắn ngã quỵ xuống, đôi mắt mở to, không thể tin vào cảnh tượng trước mắt.
Nước mắt bắt đầu chảy dài trên khuôn mặt Miquellin, hòa lẫn với bụi đất và máu. Hắn ôm mặt, những ngón tay run rẩy che đi đôi mắt, nhưng hình ảnh của Augele vẫn hiện rõ trong tâm trí hắn.
Những giọt nước mắt rơi xuống đất, thấm vào lòng đất nóng bỏng như những lời cầu nguyện đau đớn.
“Thủy Tổ Thần, ngài đã ở đâu khi chúng ta cần ngài nhất?”
Miquellin cảm thấy như mình đang bị thiêu đốt bởi ngọn lửa của sự mất mát và đau khổ. Hắn nhớ lại những kỷ niệm với Augele, từng nụ cười, từng ánh mắt, và bây giờ tất cả chỉ còn là những mảnh vỡ của quá khứ.
"Không... không thể nào..." Miquellin thì thầm trong nước mắt, giọng nói nghẹn ngào và đầy đau đớn.
Hắn nhìn lên bầu trời, như muốn tìm kiếm một lời giải thích, nhưng chỉ thấy một màu xám xịt và những ngọn lửa b·ốc c·háy. Hắn cảm thấy mình như đang bị nhấn chìm trong một đại dương của nỗi đau và sự tuyệt vọng.
Miquellin quỳ gục trên đỉnh núi, nước mắt không ngừng chảy. Hắn cảm thấy trái tim mình như bị xé nát thành từng mảnh nhỏ, mỗi mảnh vỡ là một phần của sự mất mát và nỗi đau khôn cùng. Hắn không còn cảm nhận được gì ngoài nỗi đau sâu thẳm, và cảm giác mất mát bao trùm lấy toàn bộ tâm trí hắn.
Trong khoảnh khắc đó, Miquellin cảm thấy mình như mất hết sức mạnh, như một con chim gãy cánh không thể bay lên.
….
Phía bên kia chiến trường, các anh em còn lại của Miquellin, Sơ Khai, Sơ Mông, Sơ Kiến và Sơ Vãn, đều như c·hết lặng khi thấy Augele gục ngã.
Thời gian như ngừng lại, mọi âm thanh hỗn loạn của chiến trận dường như bị nuốt chửng bởi sự im lặng đáng sợ.
Sơ Khai, người anh cả, ngước lên nhìn trời, đôi mắt tràn đầy nỗi đau và sự bất lực.
"Không thể nào... không thể nào..." Hắn thì thầm, giọng nói nghẹn lại trong cổ họng.
Bầu trời xanh mênh mông giờ đây như bị che phủ bởi một màu u ám của sự mất mát và đau khổ.
Mọi hy vọng và niềm tin dường như bị tan biến.
Sơ Khai quỳ gục xuống đất, đôi tay run rẩy nắm chặt lấy thanh kiếm gỗ.
Nỗi đau như hàng ngàn mũi kim đâm vào trái tim hắn, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống trên đôi má.
"Mẹ..." Hắn thủ thỉ, giọng nói như muốn vỡ tan ra thành từng mảnh nhỏ.
Sơ Kiến và Sơ Vãn, những người em, không thể kìm nén nổi sự đau khổ. Bọn hắn ôm lấy nhau, khóc nức nở như những đứa trẻ lạc lối. Cảm giác mất mát quá lớn, như một tảng đá nặng đè lên lồng ngực, khiến họ khó thở.
"Chúng ta phải làm gì bây giờ? Mẹ ơi... không thể..." Sơ Kiến nghẹn ngào, không thể nói tiếp.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, các anh em của Miquellin cảm thấy như cả thế giới đang sụp đổ.
Mọi thứ dường như trở nên vô nghĩa trước sự mất mát quá lớn này.
…
Dabi sửng sốt, đôi mắt đầy giận dữ và đau đớn khi thấy Augele gục ngã trong vũng máu.
Hắn không thể tin rằng con gái mình lại trở thành n·ạn n·hân trong cuộc chiến này. Không chút do dự, hắn nhào tới t·ấn c·ông Sơ Đại, lòng thù hận và cơn thịnh nộ như lửa đốt.
“Chính ngươi đã g·iết c·hết nó!”
Tuy nhiên, ba người Hải Phong, Lãng, và Ngọc Vũ đã hợp lực chặn đứng hắn.
Hải Phong tung đòn đầu tiên, Lãng và Ngọc Vũ phối hợp, tạo ra một đòn t·ấn c·ông hợp lực mạnh mẽ.
Dabi b·ị đ·ánh lùi, nhưng hắn không ngừng lại, ánh mắt đỏ ngầu và điên cuồng.
Trong khoảnh khắc, cả ba đồng loạt t·ấn c·ông, một kích mạnh mẽ và quyết đoán đánh trúng vào ngực Dabi, phá vỡ nát trái tim hắn.
Dabi chao đảo, máu trào ra từ miệng, nhưng nụ cười đầy điên loạn vẫn hiện trên môi.
"Ha ha ha!" Hắn cười to, âm thanh vang dội khắp chiến trường. Trong tay hắn, vương miện của Sơ Đại lóe lên ánh sáng chói lọi.
"Các ngươi có thể g·iết ta, nhưng ta đã lấy được vương miện!"
Sơ Đại, b·ị t·hương nặng nhìn Dabi với ánh mắt căm hận.
"Ngươi nghĩ rằng vương miện đó sẽ mang lại chiến thắng cho ngươi sao?" Hắn nói, giọng đầy sự không hiểu.
Dabi gần như ngã gục, hơi thở dồn dập và đau đớn. Hắn đưa tay vào vương miện, móc ra một viên ngọc màu xanh rực rỡ, viên ngọc đại biểu cho quyền hành sinh mệnh, một báu vật huyền thoại của Thần.
Đôi mắt đỏ ngầu của Dabi lóe lên tia hy vọng cuối cùng.
Trong khi các Ngư Nhân và Xích Lang Nhân vẫn còn đang hoang mang và kinh ngạc trước cảnh tượng này, Dabi mạnh mẽ nhét viên ngọc vào lồng ngực, ngay chỗ trái tim đã bị vỡ nát.
Ánh sáng xanh lan tỏa, bao bọc cơ thể hắn. Một luồng năng lượng khổng lồ bùng nổ, khiến mọi người xung quanh phải lùi lại.
Vết thương từ trái tim Dabi từ từ lành lại, máu ngừng chảy. Ánh mắt hắn rực lên sự sống, cơ bắp phồng to và mạnh mẽ hơn trước. Hắn đứng dậy, toàn thân tỏa ra một sức mạnh mới, uy quyền và đáng sợ hơn bao giờ hết.
Sơ Đại, dù kiên định, cũng không khỏi giật mình trước sự hồi sinh kỳ diệu này.
Các Ngư Nhân xung quanh nhìn Dabi với ánh mắt kinh ngạc và lo lắng. Bên kia, các Xích Lang Nhân như tìm lại được hy vọng, reo hò vang dội.
"Ta sẽ không bao giờ gục ngã!" Dabi gầm lên, tiếng nói của hắn vang dội khắp chiến trường.
"Và bây giờ, các ngươi sẽ phải trả giá cho tất cả!"
Dabi không c·hết, sự trở lại của hắn, với viên ngọc màu xanh thay thế trái tim, khiến sĩ khí toàn quân Xích Lang dâng cao.
"Không bao giờ! Chúng ta sẽ không bao giờ lùi bước!" Tiếng hô vang của Dabi như tiếng sấm rền, kích động lòng quyết tâm của các Xích Lang Nhân.
Trong khi đó, giữa những ngọn lửa và nước đang giao chiến dữ dội, Sơ Đại cảm thấy một nỗi đau khôn cùng.
Sơ Đại đôi mắt đục ngầu, hắn nhìn vào Lãng, người chiến binh mạnh mẽ nhất của Ngư Nhân.
"Lãng" Sơ Đại nói, giọng trầm và đầy thống khổ.
"Chúng ta không thể giữ được cố thổ nữa. Quân địch quá mạnh mẽ và tàn bạo. Chúng ta phải rút lui. Ngư Nhân chúng ta sẽ từ bỏ cố thổ để bảo toàn sinh mạng, để rồi một ngày sẽ trở lại và giành lại những gì đã mất"
Lãng đứng im lặng một lúc, đôi mắt xanh thẳm nhìn về phía trước, nơi những ngọn lửa và nước vẫn đang giao tranh không ngừng.
Hắn nắm chặt tay lại, lòng ngực dâng trào nỗi phẫn nộ và tiếc nuối. Nhưng rồi, nhìn vào ánh mắt đầy đau đớn của Sơ Đại, hắn biết rằng đây là quyết định đúng đắn nhất.
"Vâng, thưa Ngư Nhân Vương" Lãng đáp, giọng nói cứng rắn nhưng cũng đầy nỗi buồn.
"Chúng ta sẽ rút lui. Nhưng ta thề, chúng ta sẽ không bao giờ quên những gì đã xảy ra hôm nay. Một ngày nào đó, chúng ta sẽ trở lại và tiêu diệt toàn bộ lũ Xích Lang Nhân"
Với quyết định này, Lãng nhanh chóng ra lệnh cho các Ngư Nhân chuẩn bị rút lui.
"Mọi người, rút lui!" Hắn hô to, giọng nói vang dội giữa cảnh hỗn loạn.
Những Ngư Nhân, dù lòng ngập tràn nỗi đau và tiếc nuối không bỏ được cố thổ, nhưng với lòng trung thành tuyệt đối, bắt đầu tổ chức rút lui theo chỉ dẫn của Lãng.