Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 119: Người Dọn Xác

Chương 119: Người Dọn Xác


Trong đấu trường hùng vĩ của Vĩnh Hằng Hỏa Quốc, hai chiến binh Xích Lang Nhân đứng đối diện nhau, ánh mắt rực lửa đầy quyết tâm.

Khán đài xung quanh đông nghịt, những tiếng reo hò, la hét và cổ vũ vang lên, hòa vào nhau tạo thành một âm thanh vang dội khắp đấu trường.

Bầu không khí nóng bỏng như ngọn lửa bao trùm, không chỉ bởi nhiệt độ mà còn bởi sự cuồng nhiệt của đám đông.

Hai chiến binh Xích Lang Nhân, tên là Kain và Jiro, đều là những bậc thầy chiến đấu, nổi danh khắp Vĩnh Hằng Hỏa Quốc.

Trận đấu hôm nay không chỉ là để chứng minh sức mạnh của bọn hắn mà còn là một màn biểu diễn kỹ thuật chiến đấu và ý chí bất khuất.

Kain, một chiến binh với thân hình vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, tay cầm chặt đôi búa lớn. Mỗi bước chân hắn đi đều như dội vang lên mặt đất, mang theo sức mạnh vô cùng.

Jiro, ngược lại, có dáng người nhỏ gọn hơn, nhưng tốc độ và sự linh hoạt của hắn thì không ai sánh kịp. Hắn sử dụng hai thanh kiếm sắc bén, ánh mắt sắc lẹm như ánh thép.

Tiếng kèn lệnh vang lên, báo hiệu trận đấu bắt đầu. Kain gầm lên một tiếng, lao tới với tốc độ kinh người, đôi búa giáng xuống như những cú sấm sét.

Jiro nhanh như cắt, lách mình né tránh, rồi phản công bằng một loạt đòn t·ấn c·ông nhanh và mạnh.

Khán đài dường như nổ tung với những tiếng reo hò, cổ vũ. Đám đông phấn khích, mắt không rời khỏi từng động tác của hai chiến binh.

Cảnh tượng như một bức tranh sống động, từng cú đánh, từng cú né tránh đều đầy sự điêu luyện và khéo léo.

Sau một hồi giao chiến ác liệt, Kain bắt đầu chiếm ưu thế. Hắn dùng sức mạnh tuyệt đối áp đảo Jiro, từng cú đánh như muốn đập nát kẻ thù.

Jiro dù nhanh nhẹn nhưng dần đuối sức, mỗi động tác càng lúc càng chậm lại. Một cú đánh mạnh mẽ từ Kain khiến Jiro ngã nhào xuống đất, máu từ v·ết t·hương chảy ra nhuộm đỏ sàn đấu.

Kain bước tới, ánh mắt lạnh lùng và quyết đoán. Hắn giơ cao đôi búa, chuẩn bị giáng đòn cuối cùng. Đám đông như nín thở, chờ đợi giây phút quyết định.

Jiro nhìn lên Kain, trong ánh mắt đầy sự đau đớn nhưng không hề có sự sợ hãi.

"Chiến đấu đến cùng, đó là danh dự của Xích Lang Nhân" Hắn nói, giọng yếu ớt nhưng kiên quyết.

Kain không đáp lời, đôi búa hạ xuống với sức mạnh khủng kh·iếp. Một tiếng gầm vang lên, đám đông reo hò cuồng nhiệt.

Khi bụi cát lắng xuống, Kain đứng đó, đôi búa cắm sâu vào sàn đấu, còn Jiro nằm bất động, thân thể không còn động đậy, vũng máu như những đầu rắn lan rộng.

Sau trận đấu, sự cuồng nhiệt của đám đông dần lắng xuống. Ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua các bức tường cao, tạo nên những bóng dài trên sàn đấu, nơi máu đã nhuộm đỏ cát trắng.

Một nhân vật lặng lẽ bước vào đấu trường. Đó là Miquellin, một Ngư Nhân với mái tóc đỏ rực nổi bật giữa không gian u ám.

Từ sau c·ái c·hết của mẹ hắn, Augele, Miquellin đã trải qua nhiều biến cố, và cuối cùng tìm thấy công việc tại đấu trường Vĩnh Hằng Hỏa Quốc như một kẻ dọn dẹp xác c·hết.

Miquellin lặng lẽ tiến đến chỗ Jiro, đôi mắt không hề có bất cứ một cảm xúc nào. Hắn hơi quỳ xuống, bắt đầu công việc của mình, thu dọn t·hi t·hể.

"Mỗi c·ái c·hết đều mang theo một câu chuyện, câu chuyện của ngươi sẽ ở bên trong ta" Miquellin thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng, vô cùng bình tĩnh.

Hắn không chỉ dọn dẹp xác c·hết, mà còn dọn dẹp cả những ký ức, những đau thương mà n·gười c·hết để lại.

Đôi tay Miquellin làm việc một cách cẩn thận và tỉ mỉ, từng cử động đều thể hiện sự tôn trọng đối với n·gười đ·ã k·huất.

Ánh mắt Miquellin thoáng nhìn lên khán đài, nơi đám đông đã rời đi, chỉ còn lại những dãy ghế trống.

Khi không còn một ai khác, cánh tay Miquellin đâm vào trái tim của Jiro, cảm nhận trái tim đã ngừng đập, các ngón tay hắn bóp mạnh, trái tim vỡ nát.

Sau đó, trong trái tim kết tinh thành một giọt máu đỏ tươi, Miquellin đưa tay bắt lấy giọt máu, để vào miệng và nuốt xuống.

Hắn liếm môi.

Cảm giác trong cơ thể sôi sục lực lượng, hắn biết rằng, con đường của hắn không còn xa nữa.

“Ăn nó đi” Miquellin ra lệnh, ngay tức thì con chim bồ câu trên vai hắn biến thành một con khủng long bạo chúa, nó há cái mồm to lớn nuốt mất t·hi t·hể của Jiro.

“Giỏi lắm” Trông t·hấy x·ác c·hết đã được dọn dẹp hoàn tất, hắn khen sinh vật biến hình một tiếng.

Công việc dọn dẹp xác c·hết hoàn tất, Miquellin rũ bỏ cát và máu khỏi tay mình, đôi mắt xanh biếc thẳm như biển cả ánh lên tia sáng. Hắn biết mình còn một việc phải làm trước khi ngày tàn.

Tir lúc này đã mù cả hai mắt, nhưng vầng sáng trí tuệ hiện rõ hơn bao giờ hết. Hắn ngồi im lặng trong căn phòng nhỏ bé, ánh sáng từ bên ngoài chỉ chiếu le lói qua cửa sổ, tạo nên những vệt sáng yếu ớt trên gương mặt hốc hác.

"Rùa Ước Nguyện" Hắn lẩm bẩm, lòng đầy cảm xúc.

"Nếu ta có thể gặp được nó, ta sẽ ước gì? Phải chăng ta có thể hồi sinh Hải Âu?"

Miquellin bước vào, nhẹ nhàng và tôn trọng.

"Tir" Hắn cất tiếng, giọng nói trầm ấm và dịu dàng: "Công việc đã xong. Chúng ta cần phải nói chuyện"

Lúc hắn đi vào, nghe thấy những lời lẩm bẩm của Tir, Miquellin trong lòng không khỏi phẫn nộ.

Hắn vốn muốn bàn với Tir chuyện Rùa Ước Nguyện, không nghĩ tới việc đầu tiên Tir nghĩ đến là hồi sinh cho Hải Âu.

Trong lòng Miquellin, một ngọn lửa hận thù vẫn âm ỉ cháy. Hắn phải báo thù cho mẹ. Hắn không thể chấp nhận việc sử dụng Rùa Ước Nguyện cho việc ngu xuẩn như hồi sinh đó.

G·i·ế·t c·hết Hỏa Vương Dabi, tận diệt Xích Lang Nhân!

Tir ngẩng đầu lên, mặc dù không thể nhìn thấy, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự hiện diện của Miquellin.

"Miquellin, ngươi đã làm rất tốt" Tir đáp lại: "Ngươi đã gánh vác nhiều hơn những gì ta từng mong đợi"

Miquellin ngồi xuống bên cạnh Tir.

"Tir, chúng ta không thể tiếp tục sống như thế này mãi. Ta biết ngươi đang đau đớn, nhưng chúng ta phải đứng lên, phải chiến đấu cho những người đã ngã xuống, cho những người còn lại"

Tir lặng im trong giây lát, rồi hắn thở dài, giọng nói đầy cảm xúc.

"Ta hiểu, Miquellin. Ta đã mất đi ánh sáng của mắt mình, nhưng trái tim ta vẫn còn. Chúng ta sẽ không để những hy sinh của họ trở nên vô nghĩa"

….

Sau c·ái c·hết của Hải Âu và Augele, Tir đứng lặng nhìn về phía xa, nơi biển cả vô tận giao hòa với bầu trời.

Mắt hắn không còn thấy ánh sáng, nhưng trái tim hắn đầy quyết tâm. Hắn biết mình phải làm gì tiếp theo.

Trở về Vĩnh Hằng Hỏa Quốc, nơi mà sức mạnh và quyền lực đang chia thành hai thế lực đối nghịch.

Vĩnh Hằng Hỏa Quốc hiện tại chia làm hai phe: lực lượng cũ của Hỏa Vương Dabi và Chiến Vương Ares.

Cả hai thế lực đều mạnh mẽ, đầy quyết đoán và đều khát khao nắm giữ quyền lực tối cao. Vĩnh Hằng Hỏa Quốc giờ đây trở thành một chiến trường đầy nguy hiểm và hỗn loạn.

Khi trở về Vĩnh Hằng Hỏa Quốc, Tir cúi đầu trước anh trai Ares, lòng đầy chán ghét nhưng cũng chấp nhận vì mục đích trả thù.

"Ares, ta đã trở về" Tir nói.

Ares nhìn Tir, đôi mắt sắc lạnh, ánh nhìn đầy sự khinh miệt.

"Coi như ngươi cuối cùng cũng biết đâu là đường về" Ares buông lời sỉ nhục, giọng nói lạnh lùng và đầy châm biếm.

"Ngươi đã mù, đã mất hết mọi thứ, và giờ trở về đây với cái đầu cúi thấp. Ngươi còn có thể làm gì nữa?"

Tir nhẫn nhục không nói gì, chỉ cúi đầu sâu hơn, lòng đau đớn nhưng không hề nao núng.

"Ta trở về để phục vụ ngươi, Ares. Dù ta mất đi ánh sáng, nhưng lòng trung thành và quyết tâm của ta vẫn còn nguyên vẹn. Ta sẽ làm mọi thứ để giúp ngươi thống nhất Vĩnh Hằng Hỏa Quốc"

Ares cười nhạt, nhưng ánh mắt có chút suy tư.

"Ngươi trở về với quyết tâm đó, thì hãy chứng minh cho ta thấy. Vĩnh Hằng Hỏa Quốc không cần những kẻ yếu đuối và vô dụng. Nếu ngươi thực sự muốn giúp ta, thì hãy sẵn sàng chiến đấu"

Chương 119: Người Dọn Xác