Chương 128: Giải Cứu
Miquellin đứng trên cột buồm, ánh mắt sắc bén nhìn xuống hỗn loạn phía dưới. Khi Furia chớp mắt một cái, Miquellin đã như một tia chớp lao tới.
Cảm giác sợ hãi xâm chiếm toàn thân Furia, đôi chân hắn như hóa đá, không thể nhúc nhích. Cảm giác này không khác gì khi hắn đứng trước mặt Hỏa Vương Dabi, đây là sự chênh lệch cấp độ sinh mệnh.
Furia không thể hiểu nổi cảm giác này, nhưng hắn biết rằng Miquellin không phải là kẻ hắn có thể đối phó. Miquellin đã là sinh mệnh nhị giai, một cấp độ vượt xa khả năng của Furia.
Miquellin nắm lấy đầu Furia, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi sẽ c·hết, nhưng là ngươi muốn c·hết theo cách nào?”
Giọng nói của Miquellin không có chút cảm xúc, như thể c·ái c·hết của Furia chỉ là một việc nhỏ nhặt.
Trong lòng Furia, sự hoảng sợ và tuyệt vọng trỗi dậy.
"Hắn là ai? Tại sao ta lại cảm thấy như thế này?" Furia nghĩ, cố gắng tìm câu trả lời trong đầu.
Hắn cảm thấy mình như một con kiến đứng trước một ngọn núi khổng lồ.
"Nhưng ta không thể c·hết dễ dàng như vậy"
Furia rút con dao từ bên hông, đâm mạnh về hướng Miquellin. Nhưng là, lưỡi dao chỉ chạm vào da của Miquellin mà không thể làm rách nó.
"Không thể nào!" Furia hét lên trong lòng, sự hoảng sợ càng ngày càng tăng.
"Hắn là quái vật gì chứ?"
Furia há miệng, phun ra ngọn lửa với hy vọng cuối cùng, mong rằng có thể làm Miquellin b·ị t·hương. Nhưng ngọn lửa của hắn nhanh chóng bị nước nhấn chìm, dập tắt trong nháy mắt.
"Không thể, không thể nào..." Furia lẩm bẩm, sự tuyệt vọng tràn ngập: "Ta phải làm gì đây? Làm sao ta có thể thắng được hắn?"
Miquellin nhìn vào đôi mắt sợ hãi của Furia. Hắn dùng sức, đạp gãy từng xương chân và tay của Furia một cách không thương tiếc.
Tiếng xương gãy vang lên trong đêm tối, âm thanh của sự tàn nhẫn và đau đớn không thể diễn tả bằng lời.
Furia thét lên trong đau đớn, từng tiếng thét vang vọng trong không gian tĩnh mịch.
"Ngươi... ngươi là quái vật..." Furia cố gắng nói, nhưng giọng nói của hắn yếu ớt và đứt quãng.
"Ngươi sẽ... hối hận..."
Miquellin không quan tâm đến lời đe dọa của Furia. Hắn nhấc bổng Furia lên, ném hắn về phía sinh vật biến hình.
Con T-Rex há miệng, nuốt chửng Furia trong một ngụm, tiếng gào thét của hắn bị dập tắt ngay lập tức.
Sinh vật biến hình thỏa mãn gật đầu, đôi mắt rực sáng trong bóng đêm. Đêm nay, nó đã được ăn rất nhiều, và lòng tham ăn uống của nó không bao giờ được thỏa mãn.
…
Phía dưới boong tàu, các Ngư Nhân bị xích sắt khóa chặt hai chân không biết điều gì đang xảy ra ở phía trên.
Tiếng thét vọng xuống làm bọn hắn run sợ, sự hoảng loạn lan tỏa như bệnh dịch. Các Ngư Nhân ôm chầm lấy nhau, cố gắng tìm kiếm sự an ủi trong nỗi kinh hoàng.
"Chuyện gì đang xảy ra?" Một Ngư Nhân run rẩy hỏi.
"Ta không biết" Một Ngư Nhân khác đáp, giọng nói đầy sợ hãi: "Nhưng ta nghe thấy tiếng thét. Chắc chắn là điều gì đó khủng kh·iếp"
Âm thanh từ phía trên càng lúc càng lớn, kèm theo những tiếng v·a c·hạm và tiếng gầm rú của con T-Rex.
Các Ngư Nhân không thể thấy điều gì đang diễn ra, nhưng sự tưởng tượng của họ đủ để khiến họ rơi vào tình trạng hoảng loạn. Họ nắm chặt lấy nhau, những ánh mắt đầy sợ hãi và bất lực.
Bỗng nhiên, tiếng động dịu đi, và các Ngư Nhân thấy một Ngư Nhân vô cùng xinh đẹp với mái tóc màu đỏ kỳ lạ. Các Ngư Nhân nhìn nhau, sự ngạc nhiên và hy vọng hiện lên trong ánh mắt.
"Ngươi là ai?" Một Ngư Nhân hỏi, giọng nói vẫn run rẩy.
Miquellin bước tới gần.
Miquellin đứng trước đám Ngư Nhân, ánh mắt kiên định và đầy quyền lực.
"Các ngươi đã an toàn" Hắn nói, giọng nói mạnh mẽ và trầm ấm.
"Ta là Miquellin, nhị hoàng tử của Triều Thần Quốc, con thứ hai của Ngư Nhân Vương Sơ Đại"
Lời nói của hắn như một cơn bão tràn qua lòng các Ngư Nhân. Trong khoảnh khắc, tất cả đều im lặng, rồi đột nhiên bùng lên những tiếng khóc nức nở.
Những giọt nước mắt của niềm vui và nỗi đau lẫn lộn, họ không thể tin vào điều mà mình vừa nghe thấy.
Nhị hoàng tử còn sống, vị hoàng tử mà họ từng ngỡ đã mất từ lâu.
"Miquellin... Nhị hoàng tử thật sự còn sống" Một Ngư Nhân thì thầm, giọng nói run rẩy trong niềm xúc động.
Những ký ức về Triều Thần Quốc ùa về trong tâm trí của bọn hắn. Bọn hắn nhớ về những ngày tháng hạnh phúc và yên bình dưới sự cai trị của Ngư Nhân Vương Sơ Đại.
Những ngày mà biển cả là ngôi nhà an toàn và ấm áp, nơi mà bọn hắn sống trong sự hòa thuận và thịnh vượng.
Nhưng giờ đây, tất cả đã thay đổi. Sự tàn phá của kẻ thù và những cuộc c·hiến t·ranh đã đẩy bọn hắn vào cảnh khốn cùng.
Những Ngư Nhân được Miquellin thả ra khỏi xích sắt, bước từng bước run rẩy và mệt mỏi. Bọn hắn nhìn Miquellin, ánh mắt đầy hy vọng và ngưỡng mộ.
Một Ngư Nhân mạnh dạn nói: "Hoàng tử, hiện tại chúng ta đã lập nên Triều Thần Quốc mới. Nếu ngài đi theo ánh sáng của Trường Sinh Tinh Thần, ngài sẽ tìm tới được. Vương quốc của chúng ta hiện tại nằm dưới biển sâu"
Miquellin nghe những lời này, hai mắt sáng lên như ngọn đuốc trong đêm tối.
"Vậy là Ngư Nhân còn sống rất tốt" Hắn nói, giọng nói hiếm khi thấy được sự vui vẻ.
Các Ngư Nhân nhìn nhau, những tia sáng của hy vọng bắt đầu nhen nhóm trong lòng họ.
"Ngài là niềm hy vọng của chúng ta, nhị hoàng tử" Một Ngư Nhân khác nói, giọng nói run rẩy nhưng đầy quyết tâm.
"Ngài sẽ dẫn dắt chúng ta trở về nhà, trở về Triều Thần Quốc mới, nếu để các đại hoàng tử biết ngài còn sống, bọn họ nhất định sẽ rất vui mừng"
Miquellin gật đầu, lòng hắn tràn đầy cảm xúc.
"Ta sẽ không để các ngươi thất vọng" Hắn nói:"Ta sẽ đưa các ngươi trở về nhà, nơi mà chúng ta thuộc về, nhưng là sau khi ta hoàn thành xong tất cả việc cần làm"
….
Côn đang ngủ say, thì b·ị đ·ánh thức bởi tiếng cọt kẹt nhẹ nhàng nhưng không ngừng vang lên trong phòng.
Hắn dụi mắt, ngước nhìn lên ngọn đèn dầu vẫn còn cháy leo lét, phát ra ánh sáng vàng nhạt. Tuy nhiên, âm thanh bên ngoài lại vô cùng yên tĩnh, không có chút động tĩnh nào.
Côn thử hô to: “Có ai không?” Nhưng chỉ có sự im lặng đáp lại.
Cảm giác bất an bắt đầu len lỏi vào lòng hắn. Hắn quay đầu nhìn xung quanh phòng, rồi ánh mắt dừng lại ở một góc tối.
Tim hắn đập mạnh khi thấy một hình bóng quen thuộc. Miquellin đang ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh trăng chiếu lên gương mặt xinh đẹp và lạnh lùng của hắn.
Một nụ cười nhẹ nở trên môi Miquellin: "Còn nhớ ta không, Côn đại nhân?"
Cơn rùng mình lạnh buốt từ cổ lan xuống tận chân, khiến Côn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
Cảm giác tội lỗi và hối hận bùng lên trong tâm trí, hắn tự trách mình vì đã cố gắng bỏ qua sự hiện diện của Miquellin, bởi sâu thẳm trong lòng, hắn vẫn còn sót lại một chút lương tâm của Ngư Nhân.
"Ngươi làm gì ở đây?" Côn nói, nhưng là hắn không hề sợ hãi Miquellin, dù sao hắn cũng là người đã từng trải qua nhiều sóng gió.
Ít nhất hắn sẽ không sợ hãi đứa trẻ ngày nào chỉ cao ngang với thắt lưng của hắn.
Miquellin nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng, nhưng lại có chút buồn bã.
"Côn đại nhân" Hắn nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh.
"Ngươi từng là một Ngư Nhân, ngươi từng có lòng tự trọng và danh dự. Nhưng giờ đây, ngươi đã biến thành gì?"
Những lời nói của Miquellin như những m·ũi d·ao đâm vào lòng Côn, khiến hắn không thể tránh né.
Hắn nhớ lại những ngày tháng xưa cũ, khi còn là một Ngư Nhân chân chính, sống trong sự bảo vệ của Triều Thần Quốc. Nhưng giờ đây, hắn đã phản bội tất cả, đã trở thành một kẻ hèn nhát và tham lam.