Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ta Sáng Tạo Chủng Tộc
Unknown
Chương 132: Làm Ăn
Johnny nở một nụ cười gian xảo, ánh mắt lấp lánh mưu mô.
"Đương nhiên là bàn chuyện làm ăn" Hắn nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không kém phần sắc bén.
Cả Fear và Johnny ngồi xuống, bàn về những tin đồn xung quanh Miquellin. Johnny nhún vai, giọng nói khinh khỉnh: "Đám người của ta nghĩ rằng tên Ngư Nhân tóc đỏ đó không đáng để lo. Trên biển có vô số tên hải tặc thích thổi phồng bản thân. Có thể tên Ngư Nhân tóc đỏ đó chỉ là một câu chuyện được thêu dệt mà thôi"
Terri, đứng bên cạnh Johnny, lè lưỡi một cách thô bỉ, giọng nói đầy vẻ khát máu: "Một nữ Ngư Nhân bao nhiêu tiền? Ta muốn một người. Dao của ta đã quá thèm khát máu của một nữ Ngư Nhân xinh đẹp"
Những lời nói của Terri khiến không khí trong quán rượu lạnh buốt. Đáy lòng mỗi người hải tặc đều dâng lên sự ghê tởm.
Những ánh mắt lướt qua nhau, lặng lẽ nhưng đầy ám ảnh. Mặc dù họ đều là những kẻ tàn nhẫn, nhưng sự độc ác và bệnh hoạn của Terri khiến họ rùng mình.
Fear không biểu lộ cảm xúc gì, hắn đáp gọn: "Một trăm đồng vàng"
Terri nghe thấy con số đó liền tức giận, đôi mắt hắn lóe lên tia lửa căm phẫn.
"Quá đắt!" Hắn gầm gừ, đôi môi mím chặt lại.
Trong lòng Terri, sự thèm khát và cơn giận dữ đấu tranh mãnh liệt. Hắn muốn có một nữ Ngư Nhân, muốn thỏa mãn cơn khát máu của mình.
Nhưng giá cả mà Fear đưa ra khiến hắn chùn bước. Hắn không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt đám đông, nhưng cũng không muốn trả cái giá quá cao cho một niềm vui bệnh hoạn.
Fear nhìn Terri, ánh mắt lạnh lùng, không một chút dao động.
"Đó là giá của ta" Hắn nói: "Nếu ngươi không muốn trả, thì hãy tìm ở chỗ khác"
Nguồn cung nô lệ Ngư Nhân chủ yếu là từ Fear và Furia, hiện tại đoàn tàu của Furia không rõ tung tích, nên hiện tại muốn tìm nô lệ Ngư Nhân chỉ có thể từ Fear.
Johnny cười nhạt, nhìn Terri với vẻ mặt trêu đùa.
"Ngươi có thể tìm cách khác để thỏa mãn cơn khát máu của mình, Terri. Đôi khi, sự kiên nhẫn cũng là một đức tính đáng quý"
Terri nghiến răng, giận dữ nhưng không thể làm gì khác. Hắn biết rằng nếu tiếp tục tranh cãi, sẽ chỉ làm mình mất mặt hơn mà thôi.
Hắn đành im lặng, nuốt trọn cơn giận vào trong lòng, ánh mắt vẫn đầy sự thù hằn và oán giận.
Cả hai bên dường như đang muốn dâng lên một xích mích mới, nhưng rồi Johnny bất ngờ ném cho Fear một vật.
Fear nhanh chóng bắt lấy, mở ra và thấy đó là một viên ngọc màu xanh bích, ánh sáng lấp lánh tựa như nước mắt của biển cả.
Đó chính là "Nước Mắt Của Biển Cả" một báu vật hiếm hoi do Rùa Ước Nguyện ban ơn. Viên ngọc này có khả năng cứu lại tính mạng người sử dụng khi gặp nguy cấp. Đủ thời gian để chờ người khác c·ấp c·ứu.
Johnny nhếch mép cười và hỏi: "Đủ không?"
Fear nhìn viên ngọc trong tay, ánh mắt lóe lên sự tham lam và ngạc nhiên.
"Tất nhiên là đủ" Hắn đáp, giọng điệu trở nên mềm mỏng hơn.
"Ngươi còn muốn gì?" Fear tiếp tục hỏi, nhận ra giá trị của viên ngọc này vượt xa một nữ Ngư Nhân.
Johnny nhấp một ngụm bia, rồi từ tốn nói: "Ta muốn thêm mười Ngư Nhân"
Nghe vậy, Fear chợt hiểu ra ý đồ của Johnny. Hắn biết rằng Johnny đang có kế hoạch tìm đến Rùa Ước Nguyện, và chỉ có Ngư Nhân mới biết con đường dẫn tới sinh vật huyền thoại này.
Việc giao dịch này không chỉ là một cuộc trao đổi hàng hóa đơn giản, mà còn là một cuộc chơi nguy hiểm với những mưu mô và toan tính khôn lường.
"Ngươi muốn tìm Rùa Ước Nguyện?" Hắn hỏi, hảo tâm nhắc nhở: "Ngươi có biết con đường đó đầy rẫy những nguy hiểm không?"
Johnny cười lạnh lùng, ánh mắt sáng lên vẻ kiêu ngạo.
"Ta biết rõ điều đó" Hắn đáp: "Nhưng ta không sợ. Với con tàu Ngọc Trai Đen và sự dẫn đường của Ngư Nhân, ta tin rằng mình có thể vượt qua tất cả"
Ngọc Trai Đen là con tàu nhanh nhất trên biển cả, không có con tàu nào vượt qua nó được.
Fear lặng thinh trong giây lát, đánh giá Johnny với ánh mắt sắc bén.
"Rất tốt" Hắn nói sau cùng: "Nhưng ngươi phải biết rằng, một khi bước chân vào cuộc hành trình này, không có đường quay lại"
Càng đi sâu vào hành trình tìm Rùa Ước Nguyện, không chỉ là những cơn bão hay quái vật trên biển, mà nó còn là đi vào lãnh địa của những Ngư Nhân ở Triều Thần Quốc khi xưa.
Những Ngư Nhân ở Triều Thần Quốc không giống như những Ngư Nhân mà hắn bắt được, những Ngư Nhân hắn bắt được hầu như chỉ là những Ngư Nhân sống trên đảo, từ lâu đã không ở trong lãnh thổ Triều Thần Quốc.
Chưa kể, đi sâu vào lãnh địa của Ngư Nhân, bọn hắn có thể sẽ gặp phải Định Hải Tướng Quân của Ngư Nhân, kẻ đáng sợ đã đánh bại Chiến Vương Ares trong một cuộc đấu tay đôi.
Vốn là muốn tổ chức buổi đấu giá Ngư Nhân, nhưng khi Fear đã giao gần như tất cả Ngư Nhân cho Johnny, không cần thiết phải tổ chức nữa.
Cuộc vui trong quán rượu tiếp tục diễn ra, tiếng ồn ào và tiếng nhạc vang lên hòa lẫn với tiếng cười nói của đám hải tặc.
Những ánh đèn dầu leo lắt chiếu sáng không gian mờ ảo, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn và đầy mê hoặc.
Trên sân khấu tạm bợ, những cô gái nhảy thoát y bắt đầu biểu diễn. Họ uốn éo cơ thể mềm mại, đôi mắt quyến rũ liếc nhìn đám hải tặc bên dưới.
Mỗi động tác, mỗi ánh nhìn đều khiến đám hải tặc hú hét, buông lời trêu chọc và thô tục.
Những đồng xu và giấy bạc được ném lên sân khấu, và các cô gái không ngần ngại nhặt lên, đôi khi thả nhẹ những nụ cười mời gọi về phía kẻ ném.
Johnny và Fear ngồi cùng bàn, mỗi người một ly bia, quan sát cảnh tượng hỗn loạn trước mắt.
Johnny mỉm cười, như thể mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch của hắn.
Trong khi đó, Fear nhấp một ngụm bia, không biết hắn có nên tham gia tìm Rùa Ước Nguyện hay không.
Cả quán rượu chìm trong sự phấn khích cuồng nhiệt. Những tiếng cười nói vang dội, tiếng nhạc bùng lên mạnh mẽ.
Những cô gái thoát y tiếp tục múa may, đôi khi buông lời đáp trả lại những câu trêu chọc của đám hải tặc một cách thản nhiên, không hề ngượng ngùng hay e dè.
Mỗi cú nhảy, mỗi cú uốn người đều khiến cho không khí càng thêm náo nhiệt.
Một cô gái với mái tóc đỏ rực, đôi mắt sắc sảo liếc nhìn về phía Johnny, ánh mắt nàng đầy sự thách thức.
Johnny nhìn nàng, mỉm cười đáp lại. Hắn nhấc ly bia lên, như muốn mời nàng một ly. Nàng cũng không e ngại, bước xuống sân khấu, tiến về phía Johnny, nhận lấy ly bia từ tay hắn, uống cạn trong một hơi dài.
“Hay lắm cô em”
“Thuyền trưởng con tàu Ngọc Trai Đen huyền thoại mà cô em cũng dám trêu đùa”
Đám hải tặc xung quanh vỗ tay reo hò, cổ vũ cho sự táo bạo của nàng.
Trong khi đó, những Ngư Nhân bị giam cầm trong những chiếc lồng sắt, ánh mắt đầy sự cam chịu và tuyệt vọng.
Họ biết rằng số phận mình giờ đây nằm trong tay những kẻ hải tặc, và chỉ có phép màu mới có thể cứu họ ra khỏi nơi địa ngục này.
…
Trên hòn đảo ngập tràn tội ác này, ít ai ngờ rằng giữa những tiếng reo hò thô tục của đám hải tặc, lại có một nơi yên bình như nhà thờ.
Nhà thờ nhỏ nhắn, tường đá rêu phong, mái ngói mục nát, nhưng bên trong lại là một không gian trang nghiêm và tĩnh lặng, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ những ngọn nến leo lắt trên bàn thờ.
Mục sư, một ông lão già nua với mái tóc bạc trắng, đang kính cẩn cầu nguyện trước tượng Hỏa Thần.
Ánh mắt ông đầy sự tôn kính và hy vọng, đôi tay gầy guộc chắp lại, miệng khẽ thì thầm những lời cầu nguyện cho một tương lai tươi sáng hơn cho hòn đảo này.
“Nguyện Hỏa Thần luôn phù hộ cho Xích Lang”