Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 135: Hoang Tàn

Chương 135: Hoang Tàn


Từ trong những tòa nhà đổ nát, Hungry lảo đảo bước ra, toàn thân hắn là những vết bỏng rộp, một tay đã gãy nát, nhưng tay còn lại vẫn cứng rắn nắm chặt cổ một nữ Ngư Nhân.

Hắn lê từng bước, ánh mắt rực lửa căm phẫn, giọng khàn khàn nhưng đầy uy h·iếp: "Đừng lại gần, nếu muốn nữ Ngư Nhân này sống, để ta rời khỏi hòn đảo!"

Bào Ngư hoảng hốt, trái tim nàng như bị bóp nghẹt khi thấy đồng loại bị đe dọa. Nàng hét lên, giọng run rẩy: "Thả cô ấy ra ngay, hải tặc! Ngươi không thể làm thế!"

Nhưng Hungry chỉ cười gằn, nụ cười đầy đau đớn và điên cuồng: "Ngươi nghĩ ta sẽ dễ dàng buông tha sao? Đây là con đường sống duy nhất của ta"

Hắn không còn đường lui, nếu hắn nhượng bộ, kết cục của hắn sẽ chỉ như Terri, một c·ái c·hết đau đớn.

Miquellin, đứng từ xa, cười nhạt, đôi mắt lạnh lùng ánh lên tia nhìn khinh bỉ. Hắn bước từng bước chậm rãi tiến lại gần, giọng nói trầm tĩnh nhưng chứa đựng sự uy nghiêm và đáng sợ:

"Ngươi nghĩ có thể uy h·iếp được ta sao, hải tặc? Ngươi thật sự quá ngây thơ"

Trong khoảnh khắc ấy, từ lúc nào không hay, sinh vật biến hình của Miquellin đã biến thành một con muỗi nhỏ, âm thầm bay đậu lên vai Hungry.

Hungry còn chưa kịp nhận ra, đột nhiên hắn cảm thấy vai mình nặng trĩu, sinh vật biến hình bỗng chốc biến thành một con hổ khổng lồ, nặng hàng trăm cân. Sức nặng khủng kh·iếp đè xuống, làm Hungry loạng choạng, ngã quỵ xuống đất.

“Gầm rừ!”

Con hổ gầm lên một tiếng vang dội, móng vuốt sắc nhọn cắm sâu vào vai Hungry, khiến hắn kêu lên đau đớn.

Bào Ngư đứng đó, cả người run rẩy, ánh mắt tràn ngập phấn khích, nàng không nghĩ tới Miquellin đã cho sinh vật biến hình lén tới giải cứu nữ Ngư Nhân một cách không hay biết.

“Nhị hoàng tử, ngài thật là tuyệt”

Bào Ngư không nhịn được chạy tới bên cạnh nữ Ngư Nhân, muốn nâng đỡ nàng dậy.

Với một cú vung tay, Miquellin ra lệnh cho con hổ hành động. Con hổ gầm lên lần nữa, móng vuốt cắm sâu hơn, Hungry không thể chống cự, cả thân hình đau đớn co rúm lại.

Cuối cùng, hắn buông tay, nữ Ngư Nhân thoát khỏi sự kìm kẹp, chạy lại phía Bào Ngư trong sự xúc động.

Johnny lợi dụng lúc Miquellin bận rộn với Terri và Hungry, lén lút tiến tới Bào Ngư. Trong chớp mắt, hắn bắt lấy nàng, lưỡi dao lạnh lẽo kề sát vào cổ. Giọng hắn vang lên, lẫn trong tiếng lửa và tiếng gào thét của những hải tặc: "Dừng lại, nếu không ta sẽ g·iết ả!"

Miquellin quay lại, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén như lưỡi kiếm nhìn Johnny. Hắn không tỏ ra sợ hãi hay dao động, chỉ cười nhạt: "Ngươi nghĩ có thể uy h·iếp ta sao?"

Johnny không chần chừ, nhấn mạnh dao vào cổ Bào Ngư. Một dòng máu mỏng manh chảy ra, hòa cùng những giọt mồ hôi lạnh ngắt trên cổ nàng. Bào Ngư nhắm chặt mắt, cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi.

Johnny nghiến răng: "Thử ta xem"

Nhưng trước khi Johnny kịp làm thêm điều gì, những cơn sóng dữ dội dâng lên từ biển cả, tiếng nước réo rắt hòa lẫn trong không gian cháy rực.

Đôi mắt Miquellin như biến thành băng giá, ánh lên một sự lạnh lùng đáng sợ. Hắn giơ tay, một làn sóng nước cuộn trào lên không trung, như những con rắn biển quấn chặt lấy tay Johnny.

Johnny hoảng hốt, cố gắng giãy giụa nhưng vô ích. Làn nước như có sức mạnh vô hình, bẻ gãy toàn thân xương cốt của hắn.

Tiếng răng rắc vang lên, tiếng kêu la đầy đau đớn của Johnny bị tiếng nước cuốn trôi. Gương mặt hắn méo mó trong đau đớn, đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi.

Bào Ngư thoát khỏi sự kìm kẹp, ngã quỵ xuống đất, hít thở gấp gáp. Miquellin tiến lại gần nàng, ánh mắt hắn dần trở lại bình thường.

Hắn đặt tay lên vai nàng, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ, ta đã ở đây"

Bào Ngư ngước lên, nhìn vào đôi mắt của Miquellin. Trong ánh mắt ấy, nàng thấy sự mạnh mẽ không gì sánh được, dường như là đứng trước Ngư Nhân Vương Sơ Đại.

Hắn không chỉ là một chiến binh, mà còn là người bảo vệ của nàng và cả tộc Ngư Nhân.

Miquellin ra lệnh cho sinh vật biến hình: “Truy đuổi và g·iết c·hết tất cả những kẻ còn lại. Không ai được thoát”

Sinh vật biến hình, vốn đã trở lại hình dạng một con hổ, gầm lên một tiếng rùng rợn. Nó lao đi, lướt nhanh như một cơn lốc qua những con đường đầy tro tàn và xác người. Mỗi bước chân của nó để lại dấu vết cháy xém trên mặt đất.

Những tiếng gào thét vang lên khắp nơi khi các hải tặc còn sống sót hoảng loạn chạy trốn. Nhưng không ai có thể thoát khỏi móng vuốt sắc nhọn và hàm răng đáng sợ của con hổ.

Một nhóm hải tặc cố gắng ẩn nấp trong một ngôi nhà đổ nát, nhưng chỉ trong chớp mắt, con hổ đã xuất hiện trước mặt bọn hắn. Nó nhảy lên, móng vuốt xuyên qua không khí và cắm sâu vào cơ thể bọn hắn, máu bắn tung tóe.

Tiếng kêu thét của những kẻ xấu số vang lên trong vô vọng, bị ngọn lửa và tiếng gầm của con hổ lấn át. Một kẻ cố gắng rút kiếm, nhưng ngay lập tức bị móng vuốt của con hổ chém đứt đôi.

Mục sư, trong cơn hoảng loạn, cố gắng chạy về phía biển. Hắn hy vọng sẽ có thể thoát khỏi bằng một chiếc thuyền nhỏ.

Nhưng sự tàn nhẫn của Miquellin không cho hắn cơ hội. Con hổ nhanh chóng bắt kịp, nhảy lên và hạ gục hắn trong một cú cắn.

“Làm ơn đừng g·iết ta! Cầu xin ngài hãy cứu ta, Hỏa Thần vĩ đại” Mục sư ngã gục, ánh mắt tràn đầy sợ hãi trước khi chìm vào bóng tối vĩnh viễn.

Trong khi đó, Bào Ngư dẫn những Ngư Nhân còn sống sót ra khỏi nơi giam giữ. Ánh mắt bọn hắn ngập tràn sự biết ơn và hy vọng khi thấy Bào Ngư cùng Miquellin đến cứu.

Khi biết thân phận nhị hoàng tử từ miệng Bào Ngư, tất cả quỳ xuống, nước mắt chảy dài trên má.

“Miquellin là nhị hoàng tử của chúng ta! Người đã cứu chúng ta!” Bào Ngư xúc động nói, giọng nàng vỡ òa trong hạnh phúc.

Những Ngư Nhân khóc lóc cảm động, bọn hắn nhìn Miquellin với lòng tôn kính và yêu thương vô hạn

“Nhị hoàng tử còn sống! Người đã trở về và cứu chúng ta!” Tiếng khóc, tiếng cầu nguyện, và tiếng ca ngợi hòa vào nhau, tạo nên một cảnh tượng đầy xúc động.

Miquellin tiến lên, đặt tay lên vai từng người, ánh mắt hắn tràn đầy quyết tâm.

“Ta đã trở lại. Từ giờ, không ai sẽ làm hại các ngươi nữa”

….

Ares đứng trên đỉnh đồi, nhìn ra toàn cảnh Vĩnh Hằng Hỏa Quốc với ánh mắt lo lắng. Bầu trời đỏ rực phản chiếu ánh lửa từ các lò luyện kim khổng lồ, nơi những công tượng đang làm việc không ngừng nghỉ.

Đã một tháng trôi qua kể từ khi Côn, cánh tay phải của hắn, biến mất không một dấu vết. Sự bất an ngày càng lớn dần trong lòng Ares, sự im lặng này không thể là điềm tốt.

“Côn có thể đã tìm thấy tung tích Rùa Ước Nguyện” Ares tự nhủ, nỗi lo lắng hiện rõ trong mắt.

“Hắn muốn độc chiếm báu vật đó cho riêng mình” Ý nghĩ này làm lòng hắn dậy sóng. Ares không thể để chuyện đó xảy ra. Rùa Ước Nguyện, với sức mạnh vô biên, là chìa khóa để nắm giữ quyền lực tuyệt đối.

Quay lại lò luyện kim, Ares ra lệnh cho các công tượng: “Nhanh chóng hoà tan vương miện và hai viên ngọc Trí Tuệ và Hy Vọng vào bên trong tàu. Ta cần con tàu mạnh mẽ nhất, nhanh nhất, để truy tìm Côn”

Các công tượng vội vàng tuân lệnh, ánh mắt căng thẳng nhưng quyết tâm. Lửa trong lò luyện cháy rực, nung nóng các khối kim loại cho đến khi chúng tan chảy.

Vương miện, biểu tượng của quyền lực và sự thông thái, từ từ bị hòa tan vào dòng kim loại lỏng đỏ rực.

Hai viên ngọc Trí Tuệ và Hy Vọng, mỗi viên lấp lánh ánh sáng huyền bí, được đặt cẩn thận vào nồi luyện, dung hợp với kim loại nóng chảy.

Ánh sáng từ ngọc Trí Tuệ phát ra một luồng sáng trắng tinh khiết, tượng trưng cho sự thông minh và sự hiểu biết vô tận. Ngọc Hy Vọng tỏa ra một ánh sáng vàng ấm áp, đại diện cho niềm tin và hy vọng vĩnh cửu.

Ares đứng gần lò luyện, cảm nhận được sức mạnh của ngọc Trí Tuệ và Hy Vọng đang dung hợp vào thân tàu. Hắn nắm chặt tay, cảm giác quyền lực và sự quyết tâm tràn ngập trong lòng.

“Con tàu này sẽ trở thành v·ũ k·hí mạnh mẽ nhất của ta” Hắn nghĩ, ánh mắt lóe lên sự kiên định.

“Không gì có thể ngăn cản ta”

Chương 135: Hoang Tàn