Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ta Sáng Tạo Chủng Tộc
Unknown
Chương 143: Vũ Khí Hủy Diệt
Benny thức tỉnh trong căn phòng chật chội của tàu Ares, ánh sáng yếu ớt lọt qua khe cửa, chiếu lên gương mặt nhợt nhạt của hắn.
Trước khi hắn kịp nhận thức rõ ràng, bác sĩ trên tàu đã hô to: "Hắn tỉnh rồi!"
Tiếng hô ấy như một tín hiệu, gọi đến những binh lính hung thần ác sát của Ares. Bọn hắn đổ dồn tới căn phòng, bao vây Benny.
Benny cảm thấy như mình đang bị nuốt chửng bởi một đám đông ma quỷ. Hắn nhìn quanh, toàn là những khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt đầy h·ăm d·ọa.
Trong số đó, đứng nổi bật lên là Chiến Vương Ares, người mà danh tiếng đã khiến bao nhiêu kẻ run sợ.
Ánh mắt lạnh lùng của Ares như khoan thẳng vào tâm trí Benny, làm hắn rùng mình.
Ares bước tới, thân hình cao lớn và mạnh mẽ của hắn tạo nên một áp lực khủng khiếp. Hắn không cần lên tiếng, chỉ cần nhìn Benny là đủ để hắn cảm nhận được sức mạnh và quyền uy.
Ares tra hỏi, giọng nói trầm và sắc như lưỡi dao: "Nói, những gì đã xảy ra trên đảo hải tặc?"
Benny run sợ, hắn nhớ lại cái đêm kinh hoàng ấy, từng hình ảnh ghê rợn hiện lên trong đầu hắn như một cơn ác mộng.
Hắn không thể ngăn được sự run rẩy trong giọng nói: "Tất cả... tất cả đều chìm trong biển lửa. Hắn... hắn là một Ngư Nhân tóc đỏ. Hắn đã g·i·ế·t hết tất cả... không chừa một ai..."
Ares lắng nghe, đôi mắt sắc bén của hắn không rời khỏi Benny. Những từ ngữ của Benny như một mũi dao sắc bén đâm vào tâm trí Ares. Hắn biết ngay đó là ai.
"Miquellin" Ares lẩm bẩm, giọng nói đầy nghi hoặc. Hắn không tin Miquellin có thực lực tiêu diệt cả một hòn đảo đầy rẫy hải tặc khét tiếng như thế.
Benny tiếp tục run rẩy, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán. Hắn không dám nhìn vào mắt Ares, cảm nhận được sự nguy hiểm từ người đàn ông đứng trước mặt mình.
"Hắn... hắn quá mạnh mẽ. Không ai có thể chống lại hắn..."
Ares bỗng nghĩ tới Tir và chiếc vương miện, Miquellin luôn như hình với bóng bên cạnh Tir, có lẽ Tir đã nghiên cứu được điều gì đó từ hai viên ngọc trên chiếc vương miện.
Rất có khả năng là như thế, cộng thêm việc Côn mất liên lạc trên tàu có cả Tir và Miquellin.
Trong khi Benny vẫn còn run rẩy, binh lính khác đã vội vàng chạy đến, hơi thở hổn hển và khuôn mặt đầy lo lắng.
"Chiến Vương Ares" Hắn cấp báo: "Thủy thủ của chúng ta đã bị tiếng ca của đám Mỹ Nhân Ngư hút hồn. Bọn hắn đang lao xuống biển!"
Cả căn phòng chìm trong sự ngạc nhiên. Những người có mặt đều quay lại nhìn Ares, chờ đợi mệnh lệnh từ người lãnh đạo.
Ánh mắt Ares lập tức tối sầm lại, sự lạnh lùng và quyết đoán hiện rõ trên gương mặt cứng cỏi. Hắn không hề tỏ ra nao núng trước tin tức bất ngờ này.
"Chỉ là một lũ Ngư Nhân vong quốc" Hắn lạnh giọng nói: "Bắt g·i·ế·t hết bọn chúng cho ta"
Mệnh lệnh của Ares như tiếng sét đánh ngang tai, làm binh lính thêm phấn chấn. Bọn hắn nhanh chóng chuẩn bị vũ khí, sẵn sàng lao vào cuộc chiến.
Ngoài kia, tiếng ca ngọt ngào và mê hoặc của Mỹ Nhân Ngư vẫn vang lên, lướt qua những ngọn sóng, như một cơn gió nhẹ nhàng nhưng đầy cám dỗ.
Những thủy thủ, không thể cưỡng lại sức hút kỳ lạ đó, đã bị kéo xuống biển sâu, nơi những Ngư Nhân chờ đợi.
Những sinh vật tuyệt mỹ ấy nắm chặt lấy thủy thủ, kéo họ vào lòng biển cả. Những ánh mắt long lanh, vẻ đẹp quyến rũ và tiếng hát mê hoặc như ma thuật của họ khiến người ta không thể rời mắt, không thể thoát khỏi.
Thủy thủ bị kéo xuống biển, cảm giác vừa hoảng sợ vừa mê đắm, giữa sự sống và cái c·h·ế·t mỏng manh như tơ nhện.
Những Ngư Nhân kéo thủy thủ xuống biển sâu, nhấn chìm bọn hắn trong nước lạnh giá, khiến bọn hắn c·h·ế·t ngạt.
Trong ánh mắt sắc lạnh và nụ cười khinh bỉ, những Ngư Nhân cười lạnh, tiếng cười vang vọng trong lòng đại dương, vang lên như một lời thách thức đầy kiêu hãnh.
"Đại dương là sân chơi của chúng ta" Bọn hắn nhạo báng: "Đám Xích Lang Nhân kia không thể làm được gì chúng ta đâu. Đừng sợ"
Giữa những tiếng cười và tiếng sóng vỗ, một giọng nói đầy trêu chọc vang lên. Thủ lĩnh Ngư Nhân, với vẻ đẹp lộng lẫy và uy nghi, ánh mắt đầy sự tự tin, lên tiếng: "Xích Lang Nhân, các ngươi ngay lập tức rời đi còn có cơ hội sống"
Ares vô cùng bình tĩnh nhìn lấy Ngư Nhân, giọng nói nhàn nhạt: "Các ngươi nghĩ mình mạnh mẽ vì biển cả là sân nhà của mình? Các ngươi nghĩ ta sẽ bị đe dọa bởi những lời nói trống rỗng ấy?"
“Các ngươi quên rằng các ngươi là như thế nào vong quốc?” Hắn tiếp tục nói.
“Ha ha” Đám binh lính trên tàu nghe vậy cười to chế nhạo.
“Mạnh miệng” Thủ lĩnh Ngư Nhân mặt lạnh lùng, ra lệnh cho những Ngư Nhân khác tiếp tục dùng tiếng ca mê hoặc thủy thủ.
Ares hô to, giọng hắn vang vọng khắp con tàu: "Chuẩn bị đại pháo!" Mệnh lệnh này như một tia chớp xuyên qua không gian, đánh thức tất cả binh lính.
Bọn hắn nhanh chóng chuẩn bị các khẩu đại pháo, từng cỗ máy chiến tranh khổng lồ bắt đầu hoạt động, tạo nên tiếng rền vang hùng tráng.
Ở dưới lòng biển, thủ lĩnh Ngư Nhân cảm nhận được sự rung động từ trên boong tàu. Hắn biết rằng những khẩu đại pháo kia sẽ vô dụng nếu bọn hắn trốn xuống đại dương sâu thẳm.
"Chúng ta chỉ cần lặn sâu hơn" Hắn nghĩ, tự tin vào sự bất khả xâm phạm của mình trong lòng đại dương. Nhưng không hiểu vì sao, trong lòng hắn dâng lên một cảm giác nguy hiểm, như thể một bàn tay vô hình đang nắm chặt lấy trái tim hắn.
Khi những khẩu đại pháo trên tàu phát sáng, ánh sáng mạnh mẽ của chúng như xuyên qua màn đêm, chiếu sáng cả một vùng rộng lớn của biển cả.
Cảm giác nguy hiểm trong lòng thủ lĩnh Ngư Nhân ngày càng mãnh liệt, như một ngọn lửa bùng cháy không thể dập tắt.
"Không thể nào... Những khẩu đại pháo kia... Làm sao chúng có thể..."
Một tiếng rền kinh khủng vang lên, như tiếng sấm nổ tung trong lòng biển. Viên đ·ạ·n từ khẩu đại pháo bay ra, xuyên qua không gian với tốc độ kinh hoàng, như một tia chớp lao vào nước biển.
Nước biển dường như muốn lật trào, những cột nước khổng lồ bắn lên, tạo nên những cơn sóng dữ dội. Tiếng nổ ấy không chỉ làm rung động bề mặt biển, mà còn lan tỏa sâu xuống lòng đại dương, gây nên sự hoảng loạn cho những Ngư Nhân xung quanh.
Thủ lĩnh Ngư Nhân nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng hắn bỗng chốc ngập tràn sự kinh hãi. Hắn chưa từng thấy sức mạnh nào có thể gây ra sự rung động như vậy.
"Chúng ta chưa từng đánh giá thấp kẻ thù" Hắn nghĩ, lòng đầy lo lắng: "Nhưng là những Xích Lang Nhân này... Chúng có sức mạnh gì vậy?"
Trên boong tàu, Ares đứng lặng, đôi mắt hắn lạnh lùng nhìn xuống lòng biển.
"Hãy để chúng biết sức mạnh thực sự của chúng ta" Hắn nghĩ: "Đại dương không phải là sân chơi của riêng chúng"
Đây là sức mạnh của vương miện sau khi hòa vào với con tàu, tạo nên một sức mạnh bài sơn đảo hải, dù là biển cả cũng không thể bảo vệ những Ngư Nhân.
Những khẩu pháo tiếp tục gầm vang, âm thanh chói tai của chúng như muốn xé nát không gian. Từng viên đ·ạ·n pháo lao ra như những tia sét, xuyên qua không khí rồi đâm thẳng vào mặt nước, tạo nên những đợt sóng xung kích khủng khiếp. Nước biển dâng trào, từng cột nước phun lên cao như những ngọn núi lửa, tạo nên cảnh tượng hùng vĩ và đáng sợ.
Những cơn sóng lớn dữ dội như muốn nuốt chửng tất cả. Mặt biển không còn yên bình mà biến thành một bãi chiến trường hỗn loạn, nơi mà từng đợt sóng xung kích tạo nên những vùng xoáy nguy hiểm.
Những vùng xoáy ấy xoay tròn, kéo tất cả mọi thứ vào trong cơn bão của chúng, không có chỗ cho sự thoát thân.
Dù là Ngư Nhân, con cưng của đại dương, cũng không thể né tránh những đợt tấn công này. Những viên đ·ạ·n pháo tạo ra cơn sóng xung kích mạnh mẽ đến mức đẩy bay cả những Ngư Nhân lên mặt nước.
Thủ lĩnh Ngư Nhân, mắt đầy lo lắng và sợ hãi, không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy đồng đội của mình bị ném lên không trung như những món đồ chơi bị gió cuốn đi.
"Không thể nào...!" Thủ lĩnh Ngư Nhân nghĩ, lòng tràn ngập hoảng loạn. Hắn chưa từng thấy sức mạnh nào có thể làm được điều này.
"Đại dương là ngôi nhà của chúng ta... Làm sao chúng có thể đánh bại chúng ta ngay tại nơi này?"