Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Ta Thật Sự Không Sợ Chết.
Unknown
Chương 1: Chuyển sinh.
Vân Lam đại lục.
Tông môn san sát, cường giả mọc lên giống như nấm sau mưa, thiên tài càng nhiều hơn cá diếc sang sông.
Niêm Hoa Tông, bên trên diễn võ trường.
“Mạnh Hạo sư huynh, g·iết hắn, g·iết hắn!”
Lúc này vây quanh diễn võ trường là một đám đệ tử y phục giống nhau, đều là thanh y màu trắng, trên ngực trái có đồ án hình bông hoa đang liên tục hò hét, thần sắc kích động.
Chỉ thấy ở trên diễn võ trường là hai tên thiếu niên đang giao thủ, nói đúng hơn là kẻ đuổi người chạy.
Kẻ truy đuổi chính là trong miệng đám đệ tử xung quanh hò hét Mạnh Hạo sư huynh, trên người khoác lấy một bộ bạch y tung bay theo gió, ngũ quan cũng hết sức bình thường, chỉ là hai mắt lúc này ẩn ẩn có chút tơ máu vằn lên trông vô cùng đáng sợ.
Còn người chạy đi chính là Diệp Phong, một tên đệ tử ngoại môn giống như Mạnh Hạo, giờ phút này đang vắt chân lên cổ mà chạy, hiển nhiên đây chính là không đánh lại.
Không đánh lại còn không cho chạy?
Ngươi là đang hù ai đây?
“Diệp Phong! Ngươi đứng lại đó cho ta, có giỏi chúng ta đến đại chiến ba trăm hiệp!”
Mạnh Hạo bỗng nhiên quát lớn một tiếng, thân hình cũng có chút chậm lại, hiển nhiên đuổi theo đối phương khiến cho thân thể của hắn cũng có chút không chịu được mà thở hồng hộc.
“Mạnh Hạo sư huynh! Ta sai, ta thật sai a!”
Thế nhưng Diệp Phong chẳng những không có dấu hiệu dừng lại mà còn tiếp tục chạy nhanh hơn nữa, đầu cũng không ngoái trở lại một cái.
“Ngươi con m* nó dừng lại cho ta, ta bị chứng chóng mặt kinh niên!”
Mạnh Hạo sư huynh lại quát lớn một tiếng, âm thanh cũng nhỏ nhẹ hơn rất nhiều, bởi vì khí lực vừa rồi hắn đã dùng trên việc truy đuổi Diệp Phong nên cơ thể giờ phút này mệt mỏi vô cùng, tựa hồ chỉ cần búng nhẹ một cái cũng có thể ngã ngửa về phía sau.
“Mạnh Hạo sư huynh, không đúng! Mạnh Hạo sư thúc, Mạnh Hạo sư bá, Mạnh Hạo sư tổ! Ta thật sai!”
Diệp Phong vẫn là không có dừng lại, miệng của hắn truyền đến âm thanh bi thương nhưng hai chân vẫn hoạt động bình thường.
Chỉ là hắn chuyên tâm chạy trối c·hết nên cũng không có để ý đằng sau của hắn Mạnh Hạo sư huynh kia giờ phút này không còn đứng ở trên diễn võ đài.
Mà là…
Thân hình ngã ngửa xuống đất, trong miệng liên tục truyền đến thanh âm gầm gừ đáng sợ, nghiêm trọng hơn chính là bọt mép trắng xóa xuất hiện ở hai bên khóe miệng không ngừng chảy chảy xuống má, xuống cổ.
“Trận chiến này Diệp Phong thắng!”
Lúc này một tên hôi bào lão nhân đứng ở ngoài nhẹ giọng lên tiếng, người này tuổi tầm thất tuần, mỗi nếp nhăn nheo trên mặt cũng là giống như đạo vận tạo thành, hài hòa vô cùng.
Âm thanh của hôi bào lão nhân không lớn, nhưng mà mỗi tiết tấu giống như truyền thẳng vào tai của từng vị đệ tử có mặt ở đây khiến cho bọn hắn cũng nhanh chóng im lặng.
Bởi vì người bọn hắn cổ vũ Mạnh Hạo sư huynh giờ phút này nằm ngất ở trên diễn võ đài, mép sủi bọt trắng, thân hình khẽ run run giống như cái người bị đ·iện g·iật, sống c·hết không rõ thì bọn hắn cổ vũ cho ai?
Cổ vũ cho Diệp Phong chạy trốn thành công sao?
“Cái gì! Vương trưởng lão, phiền ngài nhắc lại một lần nữa!”
Diệp Phong cũng nghe thấy đạo âm thanh này nhưng mà hai chân vẫn vắt lên cổ mà chạy thục mạng, không có chút nào dấu hiệu dừng lại.
“Diệp Phong, nháo đủ rồi! Mạnh Hạo thua, ngươi thắng!”
Áo bào xám lão nhân nhàn nhạt nói một tiếng, sau đó liền đi lên diễn võ đài kiểm tra tình trạng của Mạnh Hạo đang nằm ở đó mà lắc đầu thở dài.
Cái gì cũng tốt, nhưng là…
Bệnh chóng mặt kinh niên lại không dễ dàng trị a!
Hô!
Hô!
Lúc này Diệp Phong hai chân mới dừng lại, hắn cũng không có đứng nổi nữa mà ngồi bịch xuống một góc, thở hồng hộc, mồ hôi rơi ở trên trán cùng sau lưng đã ướt đẫm y phục.
“Ngọa tào! Suýt nữa liền hại c·hết ca, may mắn ca chạy thật nhanh!”
Diệp Phong lẩm bẩm lên tiếng, trong lòng kinh hãi còn không có lấy lại tinh thần, cả người ướt đầm đìa mồ hôi cũng là không quan tâm.
Nếu như có bất kỳ ai chú đến ý đến tình huống của Diệp Phong liền nhận ra có chút không đúng, bởi vì nếu như bình thường một tên đệ tử lên sinh tử đài chiến thắng trở về sẽ vô cùng vui vẻ, nhưng Diệp Phong hai mắt lại hiện lên vẻ mê mang cùng không hiểu.
“C·hết tiệt! Đây là nơi nào!” Diệp Phong hai tay tự nhéo nhéo lấy mặt của mình sau đó tự nhủ, cảm giác từ hai má truyền đến đau đớn mới khiến cho hắn ngừng lại hành động.
Thật sự Diệp Phong cũng không biết truyện gì xảy ra, bởi vì hắn vốn không thuộc về cái thế giới này, nói đúng ra là linh hồn của Diệp Phong hiện tại không phải linh hồn của bộ thân thể này, mà là từ nơi khác xuyên đến.
Ba mươi phút trước.
Địa Cầu, Việt Quốc.
“C·ướp, có c·ướp!”
Lúc này ở trên đường phố đông người qua lại bỗng nhiên xuất hiện một đạo âm thanh hét lớn, nhìn lại liền là một cô gái tầm mười chín hai mươi tuổi, mặt mũi vô cung dễ nhìn, từ y phục liền người bình thường cũng có thể nghĩ ngay cô gái này chính là sinh viên, bởi vì ở đằng sau lưng còn có đeo cặp sách.
Vụt!
Một bóng người toàn thân bao trùm bởi vải đen khiến cho xung quanh không nhìn rõ dung mạo đang thục mạng mà chạy, trên tay còn cầm lấy cái điện thoại vừa mới giật. Nhưng từ vẻ bề ngoài cũng khiến cho xung quanh mọi người không dám tiến đến gần hắn, bởi vì người hắn cao chừng 1m80, thân thể ẩn dưới lớp áo đen cũng là lộ ra săn chắc cơ bắp.
Diệp Phong lúc này cũng là một tên sinh viên vừa đi ra khỏi trường học, nghe thấy cô gái kia hét có c·ướp cũng là đưa mắt nhìn lại, từ nhỏ ở vùng quê nghèo hắn đã mong ước một ngày có thể trở thành anh hùng chính nghĩa giống như trên phim ảnh.
Mà bây giờ tình cảnh giống như có chút tương tự như trên phim, xuất hiện c·ướp giật ngay giữa đường, lại không có bất kỳ ai ngăn cản, đây há chẳng phải đợi anh hùng hay sao?
Bởi vì từ nhỏ Diệp Phong đã phải lao động cơ cực hơn những đứa bạn cùng trang lứa, lại thêm đam mê GYM khiến cho thể hình của hắn cùng t·ên c·ướp giật kia không khác là bao nhiêu, cơ bắp còn rắn chắc đẹp đẽ hơn rất nhiều.
Nghĩ đến đây hắn liền nhanh chóng chặn lại đường của t·ên c·ướp kia, sau đó sắn tay áo giống như những tên anh hùng ở trong phim ảnh hay làm.
Mặc dù trong bất cứ trường hợp nào đi nữa, cái gì là quan trọng nhất?
Tất nhiên là hình tượng!
Bộp!
Diệp Phong liền giống như cái anh hùng ở trên phim ảnh, lập tức v·a c·hạm với t·ên c·ướp, hai tay nhanh chóng giật lấy điện thoại đối phương đang cầm sau đó còn định khống chế hắn.
Nhưng là hiện thực liền rất tàn khốc, không giống như phim ảnh!
Lúc này t·ên c·ướp liền cầm lấy con dao rơi ở trong túi quần ra nhanh như chớp đâm một cái vào thẳng tim của Diệp Phong, cái này lập tức để hắn sững sờ, bởi vì đây là lần đầu hắn cảm nhận được hơi thở của t·ử v·ong, trong cái xã hội mà khoa học phát triển như này lại cảm nhận được t·ử v·ong không đến từ tuổi già, mà là g·iết người!
Diệp Phong ý thức giống như dần dần rơi vào trong bóng tối, hai bên mí mắt nặng nề cụp xuống, cả người cũng giống như cái cục thịt ngã ngửa về phía sau, triệt để mất đi sinh cơ.
Trước khi c·hết hắn cũng chỉ cười nhạt một cái, cuộc đời này còn nhiều việc hắn phải hoàn thành, nhưng sợ rằng hôm nay liền phải dừng lại rồi!
Hắn cũng không có hối hận vì ngăn cản t·ên c·ướp, bởi vì trước khi c·hết ít nhất tên của hắn còn được người khác tôn sùng, dù chỉ là trong một khoảng thời gian ngắn cũng coi như là hoàn thành cái tâm nguyện làm anh hùng như trong phim ảnh.
Chỉ là lần nữa hắn mở mắt ra liền xuất hiện tại diễn võ đài trên sân, đứng đối diện liền là Mạnh Hạo dùng cặp mắt hung thần sát ác nhìn lấy hắn.
Nương theo đó chính là một cỗ ký ức không thuộc về hắn vọt tới.
Chủ nhân của thân thể này cũng là Diệp Phong, hơn nữa còn cùng chính hắn khuôn mặt giống nhau như đúc, liền ngay cả vết bớt ở mông trái cũng y hệt, duy chỉ có thân thể hơi nhỏ hơn một chút, cái này lập tức khiến hắn mộng bức vô cùng, tình huống này quả thực có chút quỷ dị.
Nhưng là không đợi hắn tiêu hóa cỗ ký ức này thì đối thủ của hắn Mạnh Hạo sư huynh đã cầm kiếm chém tới khiến cho Diệp Phong chỉ biết dùng hết sức bình sinh mà chạy, mới có một màn như vừa rồi xảy ra.
…
Diệp Phong ngồi tại một cái góc của diễn võ trường, cả người lặng thinh không nói giống như cái tượng đá, chỉ nghe thấy tiếng trống ngực đang đập bồm bộp ở trong buồng tim chứng minh là hắn còn sự sống.
Thế giới này cùng Địa Cầu có chút khác biệt, Địa Cầu kiếp trước của hắn chính là dùng khoa học kỹ thuật mà phát triển, còn ở đây Vâm Lam Đại Lục dùng thực lực để xưng bá.
Lập tức Diệp Phong cả người nhiệt huyết lại sôi trào lên, cả người nhanh chóng lấy lại tinh thần, hai con ngươi cũng lộ ra có chút mong chờ.
Ước mơ kiếp trước của hắn là gì?
Anh hùng!
Kiếp trước do thiết luật khiến cho tư nhân không thể tàng trữ s·ú·n·g ống đao kiếm nếu chưa được phép, xã hội yên bình phát triển trong suốt thời gian dài đã kéo theo rất nhiều lợi ích khác. Có thể nói Đại Việt áp dụng ‘quốc thái dân an’ rất khôn khéo cùng tỉ mỉ, nhưng vẫn có cá lọt lưới là t·ên c·ướp kia quá mức hung mãnh, một lời không hợp liền g·iết người.
Nhưng kiếp này không đồng dạng!
Ở đây chính là thế giới của cường giả, đất diễn của anh hùng.
Xem qua tiểu thuyết chưa?
Những nhân vật xuyên qua trong đó ai không phải là hoành bá một phương? Hơn nữa còn sở hữu bàn tay vàng, một đường hát vang, quét sạch kẻ thù, quân lâm thiên hạ, trâu bò đến cực điểm.
Thực lực, địa vị, tiền tài, mỹ nhân,… chỉ cần đưa ngón tay ra liền bắt đến một nắm.
“Hệ thống, xuất hiện đi!”