Ta Thật Sự Không Sợ Chết.
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15: Ăn bám chi đạo, ta thứ nhất.
Sưu!
“Phi phi phi! Ngươi trả lại Hoàng Phi đại ca cho ta, hắn c·hết ta điểm tích lũy đi nơi nào tìm? Còn nữa, ta cũng không có c·hết, cái gì an táng ngươi tự mình giữ lại sử dụng đi.”
Hơn nữa còn không phải ngã ngửa, là mà ngã úp. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ngươi, đáng c·hết!”
Nếu như không phải Kinh Hàn Tuyết vừa trải qua sự việc khi nãy, nàng đúng thật tin tưởng đây chính là tình huynh đệ trong truyền thuyết!
Nói đùa cái gì?
Diệp Phong hai tay giống như con lươn lùa vào trong lồng ngực của Hoàng Phi mà rút ra một cái túi trữ vật, sau đó cẩn thận đem cất kỹ lưỡng, lúc này mới quay người đứng dậy hướng Kinh Hàn Tuyết lớn tiếng hô lên.
Hắn không tin Hoàng Phi có thể lần nữa sống lại, cho dù là sống lại… cùng lắm lại thêm một đao.
Truyền kỳ của Diệp Phong lại bắt đầu từ nơi gọi là Trấn Thiên Tông.
“Ngươi… phải… c·hết!”
Thân thể của Hoàng Phi cấp tốc ngã xuống, khuôn mặt cũng nở nụ cười nhàn nhạt, hắn không hận c·hết ở trong tay của Kinh Hàn Tuyết.
Toàn bộ m* nó đều là diễn!
Khóe miệng của Kinh Hàn Tuyết khẽ co giật, suýt nữa phun ra một cái ngụm lão huyết, không phải vì b·ị t·hương mà chính là cảm giác bị lừa dối đồng dạng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng điểm tích lũy của ta đâu? Nhất giai yêu thú liền được 10 điểm tích lũy, nhị giai yêu thú càng là đạt đến 50 điểm tích lũy.
Mất công vừa rồi nàng còn đau thương cho Diệp Phong đây.
Mới vừa rồi Hoàng đại ca còn cầm kiếm kề lên cổ của ngươi, bộ dáng giống như sinh tử kẻ địch đông dạng, bây giờ làm sao lại biến hành huynh đệ tình thâm rồi?
Hoàng Phi còn chưa kịp lấy lại phản ứng, hai mắt vô thần nhìn xem đang nằm dưới đất Diệp Phong.
Người đâu! Có ai không? Rốt cuộc m* nó có ai giải thích cho ta đây là tình huống gì?
Hoàng Phi đại ca, ngươi c·hết thật tốt!
Kinh Hàn Tuyết lạnh lùng lên tiếng, hai mắt rét lạnh nhìn chăm chăm vào Diệp Phong, bảo kiếm đã cầm chặt ở trong tay.
“Được! Vậy ngươi liền theo ra Trấn Thiên Tông.”
Kinh Hàn Tuyết trong miệng truyền đến tiếng thở dài nhàn nhạt, ánh mắt vô cùng buồn tẻ, giống như nàng vừa trải qua một chuyện kinh khủng gì đồng dạng.
Không sai!
Tu tiên giới cái gì thực lực vi tôn, cái gì cường giả như thiên?
Chỉ là không chờ hắn nghĩ ra, đột nhiên trên ngực lại truyền đến cảm giác đau nhức, Hoàng Phi hai con mắt dần dần nhìn xuống, một thanh bảo kiếm đã đâm xuyên lồng ngực của hắn từ bao giờ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bởi vì mười giây về sau Diệp Phong sẽ được phục sinh, nếu như phát hiện ra hắn đang giở mưu mô quỷ kế đừng nói Hoàng Phi, chỉ sợ Kinh Hàn Tuyết cũng t·ruy s·át hắn bất cứ giá nào.
Nhất tiễn song điêu. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chờ… chờ đã!”
Ngươi không c·hết cũng liền thôi đi.
“Không được, ngươi phải trả lại Hoàng đại ca cho ta, nếu không ta liền bám đuôi của ngươi, dù là đến chân trời góc bể.”
Diễn a!
Kinh Hàn Tuyết nắm lấy tay của Diệp Phong trực tiếp hóa thành một đạo quang mang, vắt ngang thiên địa, biến mất ở cuối chân trời. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nữ nhân điên, nữ nhân điên!”
Nhìn thân thể của Hoàng Phi ngã xuống, sinh cơ dần dần tiêu tán, lửa giận của Kinh Hàn Tuyết mới bắt đầu dần dần hạ thấp, ánh mắt của nàng nhìn về phía của Diệp Phong đang nằm.
Nghe nói qua ăn bám chi đạo sao?
Diệp Phong biết cố còn hỏi, bộ dáng khóc lóc thương tâm vừa rồi cũng là quét sạch sành sanh, thay vào đó là bình thản như thường.
“Thôi bỏ đi, ngươi mau chóng rời khỏi đây.”
Hắn đây chính là t·ự s·át.
Kinh Hàn Tuyết nhoẻn miệng cười vui vẻ nói ra, giờ phút này nàng đâu phải cái gì hàn mai ngạo tuyết thiếu nữ, mà chính là tiểu nữ hài vui vẻ hạnh phúc.
Cũng may đối phương cùng hắn bầu bạn hoàng tuyền, không cô đơn, không cô đơn a!
Nhân sinh như kịch, toàn bộ nhờ diễn kỹ!
Đây rốt cuộc là tiết tấu gì?
Giờ phút này Hoàng Phi quả thực khóc không ra nước mắt, thẻ đ·ánh b·ạc duy nhất lại tuột khỏi tay của hắn, đồng nghĩa với việc Kinh Hàn Tuyết sẽ không còn vướng mắc thâm tâm, tận lực mà t·ruy s·át.
Diệp Phong sinh cơ nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy chốc đ·ã t·ử v·ong, trước khi c·hết chỉ thấy nụ cười của hắn tương đối bình thản, không sợ hãi một chú nào.
Phốc!
Kinh Hàn Tuyết cầm lấy trong tay bảo kiếm gằn từng chữ nói ra, sát khí phô thiên cái địa lấy nàng là trung tâm mà bắt đầu quét ra tứ phía, xung quanh cũng không khỏi giảm đi vài phần nhiệt độ.
Chương 15: Ăn bám chi đạo, ta thứ nhất.
Người cầm kiếm không phải Kinh Hàn Tuyết thì còn có ai?
“C·hết cái rắm! Lão tử còn chưa có sống đủ, ngươi trả lại Hoàng đại ca cho ta!”
Nữ tử này từ trên trời hạ xuống, đồng nghĩa với với việc tu vi của nàng chính là Tiên Thiên trở lên, chỉ có Tiên Thiên tu sĩ mới có thể chuyển đổi hậu thiên chi khí thành tiên thiên chi khí mà điều khiển, du hành tẩu ngoạn trên bầu trời, giá vân đằng vũ.
Chẳng nhẽ…
Tuổi còn nhỏ như vậy đã là Tiên Thiên chi cảnh, thiên tài!
Kinh Hàn Tuyết phẫn nộ mà quát lên, hai mắt xích hồng, tơ máu vằn lên giống như mạng nhện đồng dạng.
Diệp Phong nhanh chóng tiến đến thân thể của Hoàng Phi mà bắt đầu dùng sức lung lay, trong miệng còn không ngừng truyền đến âm thanh đau đớn cùng bi thương.
Nghe nói qua bắp đùi người nào to người đó thắng sao?
Hơn nữa nàng thoạt nhìn còn chưa đến hai mươi năm tuổi.
Chân chính thiên tài!
Mà là hận… Diệp Phong ra tay thật sự quá độc ác.
Vừa nãy hắn diễn đúng là có chủ ý, nhưng ai bảo Kinh Hàn Tuyết nữ nhân này ra tay quá nhanh, làm hắn không kịp lật bàn.
Hoàng Phi run giọng lên tiếng, ánh mắt hết nhìn về hướng Kinh Hàn Tuyết lại nhìn về Diệp Phong thân thể đang nằm ở dưới đất mà hiện lên sợ hãi.
Thế nên hắn đành phải ngã úp, chỉ có che giấu lồng ngực phập phồng truyền đến động tĩnh hô hấp mới có thể đánh lừa hai tên tu sĩ này.
Cứ như vậy một đời Diệp Chính Thiên đã kết thúc.
Đã nói xong con tin đâu?
Đại ca, ngươi chớ diễn!
“Hoàng đại ca, ngươi cũng đừng c·hết! Ngươi c·hết rồi ta biết đi đâu tìm điểm tích lũy bây giờ?”
Chỉ là một màn xuất hiện trước mắt của nàng còn quỷ dị hơn rất nhiều so với vừa nãy, Diệp Phong cấp tốc đứng dậy khẽ phuổi trên người mình cát bụi, miệng đầy giận giữ mà mắng.
Nói đùa cái gì?
Trên thiên địa này thiên tài quả thực không thiếu, chỉ có kỳ nhân dị sĩ như Diệp Phong… duy nhất một.
“Cái gì, ngươi muốn đi theo ta?”
Kinh Hàn Tuyết có chút sững sờ, chỉ là quan sát kỹ liền thấy trong ánh mắt của nàng hiện lên một chút hưng phấn.
Kinh Hàn Tuyết giờ phút này triệt để phát điên, trong lòng của nàng không hiểu dâng lên một cỗ lửa giận.
Kinh Hàn Tuyết cũng chỉ còn biết thở dài lên tiếng, xoay người định rời đi, ánh mắt còn có chút buồn bã.
Còn trả lại Hoàng đại ca cho ngươi? Làm sao trả?
“Nếu không liền thôi, như vậy ngươi phải trả lại Hoàng đại ca cho ta!”
“Vị sư đệ này, ta cũng không biết tên ngươi là gì, nhưng ngươi yên tâm. Ta sẽ khắc trên bia mộ một dòng chữ: Kỳ Nhân Dị Sĩ nơi an táng.”
Đã nói song cầm kiếm t·ự s·át đâu?
Vừa được điểm tích lũy, lại có thể ôm bắp đùi thật to.
Hiển nhiên Diệp Phong có chút quỷ dị, nhưng phong thái vừa rồi vẫn còn in sâu trong tâm trí của thiếu nữ, một màn kia vĩnh viễn nàng không thể quên được.
Diệp Phong không hề để ý đến đằng sau lưng Kinh Hàn Tuyết, tiếp tục dùng sức lung lay thân thể của Hoàng Phi như muốn gọi hắn dậy ăn cơm.
…
Như vậy… Tiên Thiên tu sĩ cũng đồng nghĩa với tam giai yêu thú, điểm tích lũy, đây m* nó toàn bộ đều là điểm tích lũy nha!
Đang yên đang lành đột nhiên lăn đùng ra t·ự v·ẫn?
Diễn!
M* nó?
Nhân sinh có cái gì sự việc sung sướng hơn thế này?
Đã nói xong ngọn cỏ cứu mạng đâu?
Quả nhiên, không khí bắt đầu lành lạnh, Kinh Hàn Tuyết hai mắt giống như vạn vực thâm uyên đang mở miệng gào thét, âm u cùng đáng sợ.
Mãi đến lúc hắn mất dần đi ý thức, Hoàng Phi vẫn không hiểu được Diệp Phong đây là đang giở trò quỷ gì.
Đây chính là!
Đã nói song Kỳ Nhân Dị Sĩ bia mộ đâu?
“Ngươi… ngươi không c·hết?”
Còn nữa, điểm tích lũy là cái quỷ gì?
Nói c·hết liền c·hết, căn bản không cho hắn bất kỳ cơ hội lật bàn nào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.